Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 507: Việc bọn họ lật lọng còn ít sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn nghe đến đây, trong lòng cũng dâng lên lửa giận.

“Nếu như bọn họ thật sự muốn làm chút chuyện gì đó cho Y học cổ truyền, cho dù tôi liều cái bộ xương già này cũng sẽ thúc đẩy chuyện này. Nhưng Hang Vua Thuốc cùng phái Thần Châm đã sớm biến chất, hiện giờ bọn họ càng coi trọng lợi ích, chỉ xem Y học cổ truyền như một công cụ kiếm tiền thôi.”

Vương Trọng Khang bỗng nhiên nhìn sang Đường Tuấn, nói: “Vốn dĩ tôi cảm thấy không có ai có thể ngăn cản được chuyện này, nhưng bây giờ có lẽ cậu có thể làm được.”

“Hiệp hội y học cổ truyền nhất định phải được thành lập. Đây là thành quả nỗ lực của tất cả thầy thuốc Y học cổ truyền.” Vương Trọng Khang trầm giọng nói: “Nếu như không muốn nó biến thành nơi kiếm tiền của Dược Y Cốc và Phái Thần Châm, vậy cũng chỉ có một cách.”

Ông nhìn chằm chằm Đường Tuấn, nói: “Ngày mai ở đại hội Y học cổ truyền, cậu dùng y thuật đánh bại bọn họ một cách đường đường chính chính. Nếu bọn họ đã tự xưng là Y học cổ truyền chính thống, vậy chỉ cần cậu đánh bại được bọn họ, vậy bọn họ cũng không còn mặt mũi nào cướp đoạt một cách trắng trợn được nữa.”

“Ông nội, ông không thể làm như vậy. Nếu để Tôn Khanh và Cô Cơ biết ông làm như thế, chẳng khác nào đang đẩy nhà họ Vương chúng ta về phe đối lập với Dược Y Cốc và Phái Thần Châm.” Vương Tấn Lợi nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu ông nội mình muốn làm gì, lập tức hô lên.

Anh ta khó khăn lắm mới để cho nhà họ Vương hợp tác được với Dược Y Cốc và Phái Thần Châm, Vương Trọng Khang làm như vậy chẳng khác nào đem công sức của anh ta đổ xuống sông, xuống bể.

Vương Trọng Khang lạnh lùng nhìn Vương Tấn Lợi: “Uổng cho cháu là cháu của Vương Trọng Khang ta. Cháu bị người ta coi như công cụ lợi dụng mà vẫn còn vui vẻ như vậy. Cháu cho rằng Dược Y Cốc và Phái Thần Châm sẽ cam tâm tình nguyện hợp tác với cháu sao?”

“Nhưng cháu đã nói với Tôn Khanh rồi, anh ta không thể nào lật lọng được.” Vương Tấn Lợi không tin nói.

“Lật lọng? Việc bọn họ lật lọng còn ít sao?” Vương Trọng Khang cười nhạt, nói tiếp: “Lúc trước dự tính ban đầu khi thành lập Dược Y Cốc và Phái Thần Châm là để giữ lại hạt giống cho Y học cổ truyền, lúc Y học cổ truyền gặp nạn thì sẽ đứng ra. Nhưng mấy năm trước, khi Y học cổ truyền bị xem như phong kiến mê tín, khi mà Y học cổ truyền phải chịu nhiều công kích nhất, bọn họ đã ở đâu?”

Ngữ khí Vương Trọng Khang bỗng nhiên trở nên lãnh khốc, ông nghiến răng ken két như đồ sắt đang bị ma sát, nói: “Hoa Đình Phong chết rồi, Đường Hạo cũng chết rồi, còn có nhiều thầy thuốc Y học cổ truyền không đếm xuể khác cũng chết rồi.”

Lúc nói đến “Đường Hạo”, ánh mắt Vương Trọng Khang lặng lẽ nhìn thoáng qua Đường Tuấn.

“Bọn họ mới thật sự là những người suy nghĩ cho Y học cổ truyền, nhưng lại vì Y học cổ truyền mà chết. Khi đó Dược Y Cốc và Phái Thần Châm ở đâu?” Vương Trọng Khang càng nói càng lớn tiếng, gương mặt cũng đỏ bừng: “Bọn họ trốn ở chỗ tối nghĩ xem lúc nào nên ra sân mới có thể hô mưa gọi gió, trở thành chúa cứu thế của Y học cổ truyền, thu được nhiều lợi ích nhất!”

“Ông nội, không thể nào! Bọn họ là Y học cổ truyền chính thống, không thể nào là loại người như vậy!” Vương Tấn Lợi cũng bị Vương Trọng Khang dọa, mặc dù vẫn không dám tin, nhưng ngữ khí đã không biết từ khi nào yếu thế hơn hẳn.

“Y học cổ truyền chính thống? Bọn họ mà cũng xứng với những chữ này à.” Vương Trọng Khang quát: “Gốc rễ và sự chính thống của Y học cổ truyền là ở trong tim người thầy thuốc, không phải trong miệng bọn họ!”