Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 516: Không biết tự lượng sức mình sao?  



Tôn Khanh cười khẩy, nói: “Quê mùa. Thái ất thần châm đương nhiên thần kỳ, bằng không sao có thể được xem là một trong những thuật châm cứu cao minh nhất.”

Anh ta nhìn Vương Tấn Lợi, nói: “Ngũ Long châm pháp mà nhà họ Vương các anh rất tự hào, ở trước mặt Thái ất thần châm chỉ có thể là rác rưởi thôi.”

Vương Tấn Lợi siết chặt nắm đấm, nhưng không thể nói được lời nào.

Tôn Khanh chuyển tầm nhìn, quay sang Đường Tuấn, anh ta chế giễu nói: “Sao nào? Bây giờ còn muốn so tài tiếp không?”

Đến bảo bối áp rương là Thái ất thần châm Tôn Khí cũng đã lôi ra dùng, anh ta tự cho rằng phần thắng đã được định thuộc về mình.

Đường Tuấn rút một cây kim châm ra, anh khử trùng cẩn thận, trên mặt vẫn là vẻ mặt dửng dưng như trước, dường như cho dù núi Thái Sơn có đổ xuống ngay trước mặt cũng không ảnh hưởng gì tới anh. Anh hờ hững nói: “Thái ất thần châm quả thực rất cao minh. Nhưng trên thế gian này không chỉ có Thái ất thần châm là phương pháp châm cứu duy nhất.”

Anh nhìn Tôn Khanh, nói tiếp: “Nếu anh đã nói Ngũ Long châm pháp không thể so bì với Thái ất thần châm, vậy tôi có thể chứng minh cho anh xem.”

“Đường Tuấn, anh muốn làm gì?” Vương Tấn Lợi nghe thấy vậy, thất thanh: “Ngũ Long châm pháp sao có thể so với Thái ất thần châm chứ?”

Anh ta luyện tập Ngũ Long châm pháp đã hai mươi năm, có thể nói anh ta hiểu rất rõ Ngũ Long châm pháp này. Có lẽ trong mắt đa số bác sĩ Y học cổ truyền, Ngũ Long châm pháp là một kỹ thuật châm cứu khó có được, nhưng nếu so với thuật châm cứu Thái ất thần châm trong truyền thuyết vốn chẳng thể sánh bằng.

“Lẽ nào anh ta cố tình muốn mượn cơ hội này để làm nhà họ Vương bẽ mặt sao? Anh ta biết rõ mình sẽ thua, mà vẫn cứ muốn dùng Ngũ Long châm pháp để so tài, anh ta xuất thân từ nhà họ Đường, phải dùng Tứ Tượng châm pháp mới đúng chứ?” Vương Tấn Lợi nghĩ thầm trong lòng.

Ngoại trừ lý do này, anh ta thực sự không thể nghĩ ra tại sao Đường Tuấn lại muốn dùng Ngũ Long châm pháp vào giờ phút quan trọng này.

“Anh Đường, ngay cả cậu Vương cũng nói Ngũ Long châm pháp không bằng Thái ất thần châm, anh vẫn nên đổi kỹ thuật khác đi.” Mặc dù không biết tại sao Đường Tuấn lại dùng châm pháp thân truyền của nhà họ Vương, nhưng lúc này mọi người đều khuyên ngăn anh.

Chỉ là trong tiềm thức bọn họ đã cho rằng, cho dù Đường Tuấn có đổi sang kỹ thuật châm cứu khác, cũng không thể so được với Thái ất thần châm của Tôn Khanh.

Tầm mắt Đường Tuấn rơi trên người Vương Tấn Lợi, anh nói: “Nhìn cho kỹ. Châm này chính là tôi báo đáp ơn tặng sách của ông cụ Vương cho tôi.”

Vương Tấn Lợi sững sờ, môi khẽ mở, nhưng không biết phải nói gì?

Không biết tự lượng sức mình sao?

Đến lúc này mà vẫn mạnh miệng sao?

Anh ta rất muốn mắng Đường Tuấn hai câu kia, nhưng những việc xảy ra gần đây đã khiến từ trong tiềm thức anh ta có sự thay đổi cách nhìn nhận về Đường Tuấn, chỉ cần Đường Tuấn nói được, thì nhất định sẽ làm được!

“Ha ha ha! Ngũ Long châm pháp cũng có thể đánh bại Thái ất thần châm sao, đây là chuyện cười hài hước nhất mà tôi đã từng nghe đấy!” Trong mắt Tôn Khanh tràn đầy sự khinh thường, cuối cùng anh ta hoàn toàn thả lỏng.