Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 522



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếp sau âm thanh vang lên, một ông cụ trông giống như người quản gia già đang chạy vào.

Vương Trọng Khang lập tức đặt quyển sách cổ trong tay xuống, hỏi: “Thế nào rồi?”

Người quản gia già hơi thở vẫn còn hổn hển, trong lòng cảm thấy kích động nói: “Đường Tuấn thắng rồi. Cậu ấy đã sử dụng Ngũ Long châm pháp của nhà họ Vương. Kết quả do chính cô Cơ công bố. "

“Sau đó thì sao?” Vương Trọng Khang hỏi tiếp.

“Đường Tuấn được chọn để trở thành hội trưởng đầu tiên của Hiệp hội Y Học Cổ Truyền.” Người quản gia già nói.

“Tốt!” Vương Trọng Khang từ trên ghế nằm đứng lên, hai tay vỗ mạnh vào nhau, phấn chấn nói: “Quả nhiên không hổ là cháu của Đường Hạo. Ông Lâm và tôi đã không nhìn nhầm người.”

Người quản gia già khó hiểu nói: “Ông chủ, dù sao họ của Đường Tuấn cũng là họ Đường, anh ta đã dùng Ngũ Long châm pháp của nhà họ Vương chúng ta để đánh bại Tôn Khanh. Đã vậy, sao ông lại không tìm cách để cho cậu Vương Tấn Lợi lên làm hội trưởng của Hiệp hội Y Học Cổ Truyền?”

Sắc mặt Vương Trọng Khang bỗng tối sầm lại, nói: “Tôi đã cho nó một cơ hội rồi, là do nó không có ý chí cầu tiến. Điều mà y học cổ truyền cần không phải là họ Đường hay họ Vương, mà là một người thực sự có khả năng hồi sinh nền y học cổ truyền. Ông nói với Đường Tuấn, bảo cậu ấy cứ làm bất cứ điều gì cậu ấy muốn, nhà họ Vương chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể để hỗ trợ cậu ấy.”

Ánh mắt của ông cụ nhìn xa xăm, lẩm bẩm nói: “Vực dậy nền y học cổ truyền.”

Lúc Đường Tuấn ra khỏi hội trường cũng đã gần tối, vì đã đồng ý quản lý Hiệp hội Y Học Cổ Truyền nên anh phải thực hiện nhiệm vụ của mình. Tuy nhiên, anh không giỏi mấy chuyện này, cũng may bên cạnh anh còn có Lý Ngọc Mai và đám người Diệp Quang, nên đến cuối cùng cũng đã hoàn thành mọi việc của Hiệp hội Y Học Cổ Truyền.

Anh giao mọi việc còn lại cho Diệp Quang và những người khác. Diệp Quang thành lập viện điều dưỡng Thành Công nên đã quen thuộc với những vấn đề này. Còn về phần Đường Tuấn, anh chỉ cần nắm được phương hướng phát triển chung của Hiệp hội Y Học Cổ Truyền là được rồi.

Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai sánh bước bên nhau, ánh mặt trời lặn chiếu xuống khiến bóng lưng hai người họ thật dài.

“Cảm ơn.” Đường Tuấn nhìn Lý Ngọc Mai nói.

“Cảm ơn cái gì chứ.” Lý Ngọc Mai vén phần tóc mai từ thái dương ra sau tai, nói: “Tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Từ nay anh sẽ là ông chủ của tôi”.

Đường Tuấn ngượng ngùng cười.

Vừa rồi một nhóm người đã thảo luận về Hiệp hội Y Học Cổ Truyền trong cuộc họp. Mọi việc rất rối ren, Lý Ngọc Mai đã hỗ trợ và giúp đỡ anh rất nhiều. Cuối cùng, nhóm các bác sĩ y học cổ truyền kia thậm chí còn đề xuất Lý Ngọc Mai làm tổng thư ký của Hiệp hội Y Học Cổ Truyền.

Trước đây, Lý Ngọc Mai đã giúp Đường Tuấn liên hệ với một số người trong phòng thuốc y học cổ truyền, vì thế khiến họ nghĩ rằng Lý Ngọc Mai chính là thư ký riêng của Đường Tuấn. Cho nên, bọn họ đã coi đề xuất này là điều đương nhiên.