Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 529: Anh ta là anh họ của anh?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy Đường Tuấn do dự, Lý Diêu vội vàng nói: “Người anh em à, anh họ tôi là ông trùm bất động sản Hình Công Huy - ông chủ Hình của tỉnh Khánh Hòa chúng tôi đấy. Chỉ cần cậu chịu bỏ qua cho tôi, tôi có thể cho cậu rất nhiều tiền.”

“Hình Công Huy? Anh ta là anh họ của anh?” Đường Tuấn nhíu mày.

Lý Diêu gật đầu, nụ cười trên mặt có chút đắc ý. Anh ta và Hình Công Huy thật sự là anh em họ họ hàng xa, chỉ có điều cái quan hệ máu mủ ấy đã sớm nhạt thếch từ lâu rồi. Anh ta có thể ở đất này moi ra chút thành tựu, cũng là do ỷ vào danh tiếng của Hình Công Huy.

Chỉ cần sinh sống trong tỉnh Khánh Hòa, hầu như không ai là không biết đến Hình Công Huy, chàng trai trước mắt này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Vừa rồi sợ hãi quá mà anh ta thiếu chút cũng quên, lúc này mới nghĩ ra chuyện này. Thấy hình như Đường Tuấn thực sự bị trấn áp rồi, trong lòng Lý Diêu yên tâm, anh ta lại bắt đầu tính toán đợi lát nữa báo thù như thế nào. Cặp mắt lại bắt đầu láo liên nhanh như chớp.

“Nếu như cậu không tin, tôi có thể gọi điện thoại kêu anh họ tới. Trong khoảng thời gian này đúng lúc anh ấy ở thành phố Nha Trang tham gia cuộc hội nghị Y học cổ truyền gì đó, ở gần đây thôi.” Lý Diêu lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi đi.

Sau khi nhỏ giọng nói vài câu cùng người ở đầu bên kia xong, anh ta cúp điện thoại, lúc này vẻ mặt của anh ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nói: “Anh họ tôi bảo một lát nữa anh ấy sẽ tới.”

Vừa nói chuyện, anh ta vừa kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, vừa kêu người ta đem mấy tên đàn em của mình đưa đi bệnh viện. Chỉ cần Hình Công Huy tới, đến lúc đó hai người trước mắt này còn không phải mặc anh ta “nhào nặn” sao, muốn chơi kiểu gì là chơi kiểu ấy. Nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp ấy, Lý Diêu lại thấy tự tin bừng bừng, anh ta khôi phục dáng vẻ đại ca xã hội đen như lúc trước.

Chỉ chốc lát, ba chiếc xe đã đỗ lại ngay trước cửa quán ăn. Hình Công Huy và một người thanh niên hai mươi tám, hai mươi chín tuổi được bảy tám vệ sĩ cường tráng vây quanh, đi vào trong quán.

“Anh họ. Ở đây.” Lý Diêu thấy thế, lập tức đứng dậy chào hỏi với Hình Công Huy.

Hình Công Huy bước nhanh đến, Lý Diêu đi đến bên cạnh hắn, chỉ vào hai người Đường Tuấn còn ngồi ăn uống, nói: “Anh họ, chính là hai người bọn họ. Vừa rồi em cùng mấy anh em đang ăn uống ngon lành, tên nhóc này không biết lên cơn điên gì, thế mà đả thương mấy anh em em.”

Lý Diêu đem dăm ba câu nói đến thay đổi trắng đen cả câu chuyện.

Hình Công Huy theo hướng anh ta chỉ nhìn lại, sau đó thấy được Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai, trong lòng thót lên. Trên khuôn mặt chữ điền lạnh lẽo cứng rắn lộ ra một nụ cười ấm áp, đi đến trước bàn Đường Tuấn, nói: “Thì ra là anh Đường và cô Lý.”

“Anh họ, anh biết bọn họ à?” Lý Diêu mang theo vẻ mặt khiếp sợ đứng ở nơi đó.

“Hừ!” Dáng vẻ tươi cười của Hình Công Huy bỗng nhiên biến mất, quát: “Lý Diêu, bình thường cậu làm xằng làm bậy còn chưa tính. Bây giờ, cậu còn dám đắc tội với anh Đường và cô Lý đây.”

“Anh họ, là bọn họ…” Lý Diêu còn chưa kịp giải thích, một bạt tai của Hình Công Huy đã đáp luôn lên mặt anh ta, ông ta ngắt lời: “Tôi còn lạ gì cái đức hạnh của cậu nữa. Nhanh chóng đi xin lỗi anh Đường đi!”

Bây giờ thân phận của Đường Tuấn đã khác xưa rất nhiều, cũng không còn là bác sĩ nhỏ khám bệnh cho ông ta lúc trước nữa. Huống hồ ông ta còn muốn lợi dụng Đường Tuấn để kiếm chác thêm chút lợi nhuận, nên đương nhiên sẽ không bởi vì Lý Diêu mà đắc tội với anh.