Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 532



Lý Ngọc Mai nở nụ cười ý vị thâm trường, nói: “Anh không giỏi.”

Cô ta nói xong lập tức rời đi.

Bộp!

Nhìn chiếc Volkswagenn santana rời đi, Thẩm Duệ đấm mạnh lên trên bàn, chấn động tới mức rượu trên bàn đều đổ ra hết.

“Đê tiện! Đúng là tên không biết cân nhắc mà!” Thẩm Duệ giận dữ nói: “Hình Công Huy, không phải anh nói anh ta là một nhân tài hay sao? Tôi thấy anh ta cũng không phải người như vậy.”

Hình Công Huy trầm giọng nói: “Tôi không ngờ anh ta sẽ dứt khoát từ chối như vậy. Có điều như vậy cũng tốt, anh ta muốn xúc tiến nghiệp đoàn Y học cổ truyền vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Đến lúc đó, chúng ta sẽ dùng chút thủ đoạn cản trợ để anh ta hiểu được không có chúng ta, nghiệp đoàn Y học cổ truyền sẽ không đi được nữa. Đến lúc đó, dĩ nhiên, anh ta sẽ tới tận cửa cầu xin chúng ta, vừa khéo chúng ta thừa cơ hội này nắm chặt nghiệp đoàn Y học cổ truyền trong tay.”

Thẩm Duệ cười mỉa mai, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, gương mặt xinh đẹp của Lý Ngọc Mai còn có dáng người mềm mại thoáng hiện lên trước mắt anh ta. Trong lòng anh ta cũng nổi lên một trận lửa nóng, liếm môi một cái, rồi nói: “Ừm, tới lúc đó, tôi sẽ để cho cô Lý biết rốt cuộc ai mới là người không được?”

Xe chạy trên một con đường núi lớn khá vắng vẻ, trong xe cũng yên tĩnh không kém.

“Thật ra đề nghị của Hình Công Huy cũng không tệ, nghiệp đoàn Y học cổ truyền cũng cần lượng vốn tài chính đầu tư lớn. Đặc biệt là hiện giờ nghiệp đoàn Y học cổ truyền cũng vừa mới xúc tiến, không có bất kỳ một con đường nào kiếm được tiền.” Ngồi ở vị trí ghế phó lái, Lý Ngọc Mai nhìn qua Đường Tuấn, rồi nói: “Giấc mơ cũng không thể coi như cơm để ăn. Lần này, anh từ chối bọn họ, bọn họ nhất định sẽ ngầm ngáng chân nghiệp đoàn Y học cổ truyền, e rằng sẽ có rất nhiều phiền phức ập tới.”

“Tôi biết chứ.” Đường Tuấn nói: “Nhưng tôi có tiền cũng không cần bọn họ đầu tư. Nếu như bọn họ muốn chơi trò đùa giỡn sau lưng, tôi sẽ tiếp với bọn họ.”

Bất ngờ, anh nhìn qua kính chiếu hậu rồi nói: “Nếu nói là phiền phức, e rằng bây giờ chúng ta đã gặp được phiền phức rồi đấy.”

Trong lúc nói chuyện, anh đột ngột quay xe phóng vào trong rừng núi bên cạnh, rồi xe chợt dừng lại ở bãi đất trống bên trong rừng.

Lý Ngọc Mai không biết chuyện gì, vừa định hỏi thăm đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen theo sát bọn họ lái vào tới trong rừng, dừng cách họ không xa.

“Ở trong xe, tôi sẽ xử lý.” Giong điệu của Đường Tuấn nghiêm túc hẳn lên.

Anh đã cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ từ chiếc xe đằng kia, người tới chắc chắn là cao thủ tông sư cảnh.

Khi Đường Tuấn xuống xe, chiếc Volkswagen đi sau cũng có người bước xuống. Mượn ánh trăng chiếu qua từ trong rừng, Đường Tuấn cũng thấy rõ, đó là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, dáng người khá thấp, mặc áo vest, hiện rõ từng khối cơ bắp cuồn cuộn giống như được đúc từ sắt thép, tràn ngập sức mạnh bùng nổ.

Khóe miệng của ông ta cong lên nụ cười tàn nhẫn, giọng nói của ông ta truyền ra như chuông lớn giữa rừng, chấn động tới mức những chim thú trong rừng cũng phải bừng tỉnh khỏi cơn ngủ say: “Thành Chiến nói chuyện rất đúng, cậu thật sự là một cao thủ tông sư.”

“Ông là do Đường Quang Hòa phái tới sao?” Đường Tuấn hơi sững sờ, hỏi.

Người đàn ông nhếch miệng lên cười, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt: “Đường Quang Hòa cũng không thể nào sai sử tôi, chẳng qua, nếu cậu là cháu trai của Đường Hạo vậy thì đáng chết!”