Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 541



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt Đường Tuấn khẽ thay đổi, nghẹn ngào nói: “Chú Diệp, chú ấy!”

Diệp Thanh Phương uống cạn chén trà, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Đường Tuấn rồi nói: “Cha tôi đã về hưu rồi. Cho dù anh có đi tìm ông ấy thì cũng vô dụng thôi. Đường Tuấn, cuộc chiến này anh thua rồi. Hơn nữa, tôi sẽ không cho anh có bất kỳ cơ hội nào để xoay chuyển tình thế đâu.”

“Đứng sau Tổng giám đốc Mao là tập đoàn Hoa Vĩ của nhà họ Thẩm, nhị công tử Thẩm gia Thẩm Duệ còn vô cùng coi trọng anh ấy. Vậy mà anh còn muốn mua lại cổ phần từ trong tay anh ấy, đúng là mơ mộng hão huyền mà.”

Diệp Thanh Phương không chú ý tới khi mình nói đến hai chữ “Thẩm Duệ”, gân xanh trên mặt Mao Lương khẽ run lên, ánh mắt oán hận chợt lóe rồi biến mất. Thẩm Duệ quả thực vô cùng coi trọng anh ta, chỉ tiếc là không phải vì tài năng của anh!

“Được rồi. Tôi cũng không hứng thú tiếp tục trò chuyện với kẻ thua cuộc như anh nữa.” Diệp Thanh Phương nói với Mao Lương: “Tổng giám đốc Mao, chúng ta đi thôi. Tìm một nơi yên tĩnh để nói về việc bán các loại thuốc mới, tránh cho một số người thẹn quá hóa giận.”

Mao Lương nhìn Đường Tuấn khẽ gật đầu, sau đó cùng Diệp Thanh Phương rời khỏi quán trà.

Đường Tuấn đứng ở lầu hai nhìn xe của đám người Diệp Thanh Phương và Mao Lương rời đi, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười khẽ, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có mình mới có thể nghe được: “Tiếc là tôi không chỉ có ơn trị bệnh với Mao Lương.”

Anh cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho Ninh Đình Trung: “Bên Mao Lương không thành vấn đề. Anh chuẩn bị ở bên kia đi.”

“Ha ha ha! Sảng khoái!” Diệp Thanh Phương ngồi trong xe, nhìn phong cảnh lùi dần về sau ngoài cửa xe, uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly. Mặc dù lát nữa còn có một hội nghị rất quan trọng cần anh ta chủ trì, nhưng không đáng để biểu đạt vui sướng trong lòng anh ta như bây giờ.

“Cha tôi còn nói Đường Tuấn lợi hại biết bao, tôi thấy cũng chỉ như vậy thôi.” Diệp Thanh Phương thu hồi tầm mắt, nhìn Mao Lương, nói: “Tổng giám đốc Mao, anh cảm thấy thế nào.”

Mao Lương mỉm cười, cũng không đáp lại. Nhưng đáy mắt anh ta lại có một chút hài hước không dễ phát hiện.

“Chỉ có điều như vậy cũng tốt, đúng lúc tôi có thể nhân cơ hội này tăng nhanh tốc độ, triệt để đá Đường Tuấn ra khỏi tập đoàn Nam Nhật.” Diệp Thanh Phương căn bản không phát hiện ra, vẫn đang tự biên tự diễn: “Tổng giám đốc Mao, sắp tới, anh nên giúp giới thiệu tôi với cậu Thẩm Duệ, đến lúc đó nhà họ Diệp tôi và nhà họ Thẩm hợp tác, anh cũng là người hưởng lợi.”

Mao Lương lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nói: “Sẽ có cơ hội.”

Hai ngày sau, Đường Tuấn và Hoàng Tiểu Nam đã đến một khu rừng rậm nguyên sinh ở miền trung Việt Nam.

Căn cứ vào tấm bản đồ mà Tôn Khí cho anh, Dược Y Cốc ở sâu trong mảnh rừng rậm này. Mặc dù đôi chân của Hoàng Tiểu Nam đã có thể đi lại, nhưng tố chất thân thể tố chất lại rất kém, vì chăm sóc cô ta, Đường Tuấn cố ý giảm tốc độ rất nhiều.

Bùm!