Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 547



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô?” Cụ Hà nhướng mày, hơi không thể tin.

Các bảo vệ khác cũng có vẻ mặt cảnh giác nhìn, có điều Hoa Tiểu Nam là một cô bé, thoạt nhìn lại cực kì đáng yêu, bọn họ cũng chưa nói cái gì quá mức. Nếu đổi thành Đường Tuấn, chỉ sợ cũng không phải loại đối xử này. Đây cũng là lí do Đường Tuấn tâm huyết dâng trào, để Hoa Tiểu Nam ra mặt.

Hoa Tiểu Nam ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chị gái này mắc hẳn là bệnh về mạch máu, theo tôi phỏng đoán, hẳn là bệnh từ khi sinh ra. Gần như mỗi cách nửa tháng sẽ phải phát tác một lần. Tôi nói đúng không?”

“Này, này!” Đám người Cụ Hà tức khắc ngây dại, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, bởi vì Hoa Tiểu Nam nói quả thực chân thật như tận mắt nhìn thấy.

Hoa Tiểu Nam thấy thế, trong lòng càng đắc ý, thầm nghĩ: “Mấy thứ này là Anh Đường dạy mình, đương nhiên sẽ không sai.” Đường Tuấn trị hết chân cô, Hoa Tiểu Nam gần như mù quáng tin tưởng đối với y thuật của anh.

“Vậy bác sĩ này, cô thật sự có thể chữa khỏi bệnh của cháu gái tôi không?” Cụ Hà đã tin vài phần.

Hoa Tiểu Nam lắc đầu, nói: “Không được. Nhưng tôi có thể tạm thời giảm bớt thống khổ cho cô ấy. Nếu ông lại kéo dài, chỉ sợ cô ấy nhịn không được đến Dược Y Cốc.”

Cụ Hà nhìn thấy sắc mặt cháu gái càng ngày càng tái nhợt, lúc này mới hiểu lời Hoa Tiểu Nam không giả, nhanh chóng nói: “Vậy làm phiền cô trị liệu cho cháu gái tôi.”

Nói xong, mấy bảo vệ kia đã tránh ra.

Hoa Tiểu Nam đạm cười, dáng vẻ như định liệu trước, không quen biết sẽ thật sự cho rằng cô là thần y.

Chỉ thấy Hoa Tiểu Nam đi đến cạnh cô bé kia, cúi người, duỗi tay xoa nắn một huyệt vị sau cổ cô bé. Cô xoa nắn không phải là làm bậy, mà là dựa theo lời Đường Tuấn, chín nhẹ một nặng.

Tất cả mọi người ngừng thở, trong mắt hơi khó hiểu, như vậy thật sự có hiệu quả à?

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã đánh mất nghi ngờ.

Chỉ thấy sau khi Hoa Tiểu Nam cứ xoa nắn thế hai phút, đôi mắt cô gái trẻ hơi mở ra, khôi phục tiêu cự, môi phát ra giọng suy yếu: “Ông nội.”

“Ai.” Cụ Hà trả lời một câu, lập tức nước mắt lương tròng. Ông phấn đấu cả đời, tài sản chừng mấy trăm trăm triệu, nhưng bạn già, con cái đều ra đi trước ông, cuối cùng chỉ còn lại cháu gái duy nhất này. Có thể nói cây trụ duy nhất giữ ông sống.

“Tốt rồi.” Lúc này Hoa Tiểu Nam mới đứng dậy, để lại không gian cho này hai ông cháu ở chung.

“Yeah!” Hoa Tiểu Nam đi về phía Đường Tuấn, lén lút làm thủ thế thắng lợi, có vẻ rất cao hứng.

Đường Tuấn cười nhạt.