Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 587: “Hôm nay tôi muốn báo thù cho ông nội.”  



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy cung phụng gật đầu, đi tới: "Cô gái, nếu muốn trách thì hãy trách anh Đường kia của cô không biết điều."

"Người không biết điều chính là chúng bây đó!" Đúng ngay lúc này, một tiếng quát từ bên ngoài nhà chính hành y truyền vào. Ngay sau đó, mấy cung phụng đang túm lấy Hoa Tiểu Nam kia đều bị ngã bay ra, miệng hộc máu, ngã xuống đất.

"Chung Khê San, muốn làm gì?" Tôn Vân Hoa thấy thế quát to.

Một luồng gió vút qua, Chung Khê San giữ hai tay của Hoa Tiểu Nam bảo vệ trước người mình, ông ta nói với Hoa Tiểu Nam: "Hôm nay có tôi đây, cô sẽ không sao."

Ông ta quay đầu nhìn Tôn Vân Hoa, nói: "Đường Tuấn và Từ Phong đấu đá, tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng mà cô gái này tôi chắc chắn sẽ bảo vệ."

Tôn Vân Hoa cắn răng nói: "Chung Khê San, đừng quên ông chính là đại cung phụng của Dược Vương Cốc!"

Chung Khê San lạnh lùng nói: "Nếu tôi quên thật, ông đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi!"

"Ông!" Con ngươi Tôn Vân Hoa căm hận, cũng không dám ép buộc Chung Khê San nữa.

Những cung phụng trưởng lão khác đều không dám tiến đến phía trước, đại cung phụng Chung Khê San đạt đến tu vi cảnh giới Thần Hải, còn mạnh và đáng sợ hơn gấp mấy lần nếu so với nhị cung phụng, không phải là người bọn họ có thể địch nổi.

"Đường Tuấn, anh nhất định phải thắng đấy. Tôi chỉ có thể làm đến đây." Chung Khê San nhìn ra phía ngoài của nhà chính hành y, nói trong sự chờ đợi.

Bên ngoài quảng trường khổng lồ của nhà chính hành y, Đường Tuấn đứng đối mặt nhau với Từ Phượng, chung đụng nhau trong vô hình.

Từ Phượng nắm trong tay chuôi trường kiếm Thanh Phong dài ba mét, chĩa về Đường Tuấn: “Hôm nay tôi phải giết cậu để tế kiếm!” Hai chân ông ta cách mặt đất ba mét, thân thể vững vàng đứng trong hư không, tay cầm trường kiếm, tựa như Tiên Kiếm. Nhếch miệng lên nở nụ cười lạnh lùng, hài hước nhìn Đường Tuấn: “Tôi chỉ cách một bước nữa là đến cảnh giới Thần Hải, trong vòng mười năm nhất định tiến tới được. Đây hết thảy nói đến còn nhờ vào ông nội cậu cùng Chung Khê San. Trước đây Dược Y Cốc muốn ông ta động thủ, ông ta lại giả nhân giả nghĩa. Cuối cùng ra tay từ chỗ tôi, bởi vậy tôi mới lấy được một cuốn sách xưa mà Dược Y Cốc cất giấu, tu vi tăng tiến.”

“Không nghĩ đến đã nhiều năm như vậy. Cậu lại còn đi tìm cái chết, ha ha, người nhà họ Đường các cậu thực sự là phúc tinh của tôi. Tính mạng của cậu tôi nhận, coi như là sớm cung chúc tôi nhanh tăng thành Thần Hải!” Trường kiếm trong tay Từ Phượng phát ra thanh âm ong ong, tựa như đối với trận chiến sắp tới thập phần hưng phấn.

Đường Tuấn lắc đầu, không sợ chút nào: “Hôm nay tôi muốn báo thù cho ông nội.”

Từ Phượng nghe xong liền bật cười, đứng trong hư không trịch thượng nhìn Đường Tuấn, châm chọc nói: "Chỉ dựa vào tu vi của cậu mới ở cảnh giới Chân Khí? Tôi đã lĩnh ngộ bí cảnh nên vô dụng thôi, tôi là bất khả chiến bại. Nếu cậu muốn đấu, ngay cả tóc của tôi, cậu thậm chí không thể chạm vào!"

“Giẫm lên hư không khó làm lắm sao?” Đường Tuấn vừa cất bước vừa nói. Bước chân này không tiếp đất, mà bước vào khoảng không, như thể có những bậc đá vô hình nâng đỡ anh.