Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1233



“Cậu chủ Thần, cậu không biết chứ tên nhóc con này mới có được chút bản lĩnh đã rất tự cao tự đại! Cậu chủ có biết không? Chứ anh ta căn bản còn không có đem nhà họ Diệp để vào trong mắt! Anh ta như vậy còn rất cuồng vọng, còn muốn nhắn cho ông chủ Diệp Minh Thiên, nói rằng sẽ có thời điểm anh ta đánh lên cổng lớn nhà họ Diệp, thì sẽ cho chúng ta đến ngay cả cơ hội hối hận cũng không có!” ông Vân nói.

“Phanh!”

Diệp Thần hung hăng đạp tay xuống võ bàn, giận dữ nói: “Có lẽ nào chính là như vậy được. Vậy mà anh ta cũng dám không đem nhà họ Diệp chúng ta không để vào trong mắt?”

“Con hoang chung quy cũng sẽ vẫn là con hoang mà thôi! Mặc dù trên người bọn họ có được dòng máu quý tộc nhưng cũng có thể do hoàn cảnh môi trường, cùng những người mà họ tiếp xúc với, những nhân tố đó đã không giống với chúng ta, thậm chí có thể nói là cách xa vạn dặm!”

“Điều này cũng dẫn đến anh tá cũng chỉ có tầm nhìn hạn hẹp và bị hạn chế của anh ta, cũng chỉ giống như là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, cũng sẽ dễ dàng dưỡng thành tích cách tự cao tự đại như vậy!”

Ông Vân cũng phụ họa nói theo: “Đúng là như vậy, không có gì sai. Anh ta cũng chỉ mới có chút bản lĩnh, đã cảm thấy rằng trên thế giới này đều do anh ta một tay kiểm soát, bất luận là người nào đi nữa anh ta cũng không coi vào mắt. Anh ta cũng không biết một nơi địa phương như Giang Hải chẳng qua cũng chỉ là một cái góc vắng vẻ thôi. Đem so sánh với vùng đất chân chính còn kém xa lắm”

Diệp Thần cũng cười lạnh: “Đúng như vậy, một khi anh ta đã nhìn thấy một góc của tảng băng sơn của dòng họ Diệp ở Hà Nội, anh ta sẽ phải hối hận vì mình đã nói ra những lời cuồng vọng ngây thơ như vậy! Nói trắng ra thì, một đứa con hoang như anh ta tâm mắt cũng phải khoáng đạt một chút, phải để cho anh ta xem một chút kiến thức như thế nào mới gọi là đủ mạnh mẽ chân chính.”

Ông Vân cũng hỏi: “Cái này bây giờ cậu chủ Thần muốn giải quyết như thế nào. Có thế hoàn toàn giống như trước đây muốn giết chết anh ta sao?”

“Không được, trước kia là muốn giết chết anh †a vì lo sợ anh ta mang lại nỗi sỉ nhục cho nhà họ Diệp. Nhưng mà hiện tại không sao nữa rồi, nếu anh ta có bản lĩnh như vậy, cũng sẽ không để cho nhà họ Diệp chúng ta bị mất mặt”

Diệp Thần nói.

“Vậy thì cậu chủ Thần muốn xử lí anh ta như thế nào?”

“Nếu như anh ta đã cuổng vọng đến mức không để nhà họ Diệp vào trong mắt! Vậy thì tôi sẽ đích thân tìm đến anh ta, cho anh ta biết cái gì mới gọi là cường đại chân chính Vừa nghe thấy Diệp Thần muốn tự mình đi tới giáo huấn Diệp Quân Lâm, ông Vân cũng đã kích động.

Ông ta cũng không quen Diệp Quân Lâm làm cái bộ dạng này, ông ta cũng đem việc Diệp Quân Lâm phá hỏng chuyện của ông ta mà ghi hận ở trong lòng.

“Ha ha ha, chẳng trách được Diệp Quân Lâm kia thực sự có bản lĩnh như vậy. Hóa ra anh ta chính là ông chủ của tập đoàn Minh Cường! Nếu đã là như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết được rồi!”

Rất nhanh sau đó, Diệp Thần ở bên kia đã tra ra được thân phận thực sự của Diệp Quân Lâm.

Dù sao bây giờ bọn họ đã điều tra ra thân phận ông chủ của tập đoàn Minh Cường này của Diệp Quân Lâm mà rất ít người biết đến, cho nên có thể thấy được năng lực điều tra của nhà họ Diệp, nếu bọn họ nghĩ muốn tra cái gì thì chắc chắn có thể dễ dàng tra ra được.

“Trách không được thì ra tôi đã nghe qua cái tên tập đoàn Minh Cường này, căn bản ở chỗ này đã nghiền ép hết tất cả mọi thứ, ngay cả tập đoàn Tam Tinh của Tinh Quốc cũng không phải đối thủ đâu!” ông Vân bỗng nhiên bừng tỉnh chợt nhận ra.

“Hừ, tập đoàn Minh Cường cũng chỉ có chút đồ vật như vậy. Nhưng mà chỉ là một cái tập đoàn Minh Cường lại có thể dám xem thường nhà họ Diệp? Quả thực là quá buồn cười.”

“Không nói đến những cái khác, ngay chỉ cần tập đoàn Minh Thiên của bố tôi ở thành phố Hải Phòng thôi cũng đủ để nghiền nát tập đoàn của anh ta! Tiếp theo đây tôi sẽ truyền tin xuống bên dưới cho tập đoàn Minh Thiên một tiếng, nhanh chóng sẽ thu mua lại tập đoàn Minh Cường. Tôi muốn để cho Diệp Quân Lâm quỳ gối xuống trước mặt tôi để cầu xin tôi tha thứ! Anh ta dám đấu cùng với nhà họ Diệp sao, hừ lông cánh của anh ta cũng chưa đủ dài như vậy đâu!”

Diệp Thần cười.

Anh ta đang tưởng tưởng đến cảnh tượng mà Diệp Quân Lâm quỳ gối xuống trước mặt anh ta.