Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1631



“Tôi cũng không giỏi bản nguyên ngũ hành, xem ra đã định trước là vô duyên với truyền thừa của vị đại năng này rồi, hai người suy nghĩ thế nào?” Nhiếp Phong Đình bất đắc dĩ nói.

Chẳng qua anh ta ngược lại cũng không có mất mác quá lớn, lần này tiến vào mộ địa của đại năng, bản thân anh ta đã lấy được không ít tiên thảo, còn kiếm được bản nguyên châu đã vô cùng đáng giá.

“Tân Trạm, anh muốn đi thế giới nào, chúng tôi giúp anh”

Liễu Mộng cũng nói.

Cô cũng giống Nhiếp Phong Đình không giỏi bản nguyên ngũ hành, chẳng có bất cứ lợi thế nào nên chỉ có thể giúp đỡ Tân Trạm.

“Vậy chúng ta chọn thiên địa Hỏa Diệm kia đi” Tân Trạm nói.

Trong bản nguyên ngũ hành, lĩnh ngộ của anh với thuộc tính lửa vẫn tương đối mạnh.

Trừ ba người Tân Trạm, những tu sĩ khác đều cẩn thận suy nghĩ trong một lát rồi mới đưa ra lựa chọn, bay về phía thế giới bản nguyên của mỗi người.

Sự chú ý của Tân Trạm một mực đặt trên người Sài Chính Đạo, Sài Chính Đạo cũng có bản nguyên lực ngũ hành, cũng khá tinh thông từng loại.

Nhưng cuối cùng Sài Chính Đạo vẫn chọn bản nguyên thuộc tính thủy, cũng chính là bản nguyên lực mà hắn đã từng hấp thụ từ những tu sĩ khác lúc ở trong sơn cốc.

Mà khiến Tân Trạm bất ngờ là Tống Linh Thông dẫn theo đám tiểu bối cũng bay vào thiên địa Hỏa Diệm.

“Cái tên khốn Tống Linh Thông này, quá đúng lúc”

Liễu Mộng cắn răng, khi vào trong nếu có cơ hội cô nhất định sẽ không bỏ qua hắn ta.

“Tống Linh Thông là kẻ thù của hai người hả?” Nhiếp Phong Đình vừa nghe liền không nhịn được giật mình.

Có thể kết thù với hai người Tân Trạm nhất định phải là một cường giả, chỉ là anh ta không nghĩ đến người đó lại là thiếu chủ nhà họ Tống, thế lực lớn nhất trong này.

“Không sai, chính là Tống Linh Thông, nếu anh lo lắng thì có thể không tham gia” Liễu Mộng nói.

“Cũng không đến nỗi là sợ hãi, nói sao thì ba người chúng †a vẫn luôn đi cùng nhau, gặp chuyện tôi có thể làm lính đào ngũ sao, cô cũng quá xem thường tôi rồi đấy” Nhiếp Phong Đình hừ nhẹ một tiếng.

Lời nói rất có khí phách.

Nhưng vừa mới xoay mặt, anh ta liền thấp giọng nói: “Gì đó, tôi muốn hỏi một chút, anh còn mặt nạ nào không, cho tôi mượn nột cái.”

“Không phải anh không quan tâm sao?”

Liễu Mộng dở khóc dở cười, tìm một cái mặt mạ có chức năng che giấu hơi thở ném cho Nhiếp Phong Đình.

“Không phải chí là Tống Linh Thông thôi sao? Đi, xử lý hắn ta” Nhiếp Phong Đình mang mặt nạ lên lại lập tức hào khí ngút trời.

Tân Trạm mỉm cười, Nhiếp Phong Đình đúng là một tên dở hơi.

Ba người vừa nói vừa cùng nhau bay vào trong vòng xoáy.

Cảnh vật trước mắt biến đổi, bọn họ đi đến một sa mạc.

Dưới mặt đất đều là cát vàng, không có bất kỳ cây cối, trên trời là mặt trời chói mắt không ngừng tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, nhiệt độ khắp nơi vô cùng nóng bỏng, một cơn gió thổi qua không hề mát mẻ mà ngược lại nóng bức không chịu nổi như lửa thiêu.

Ba người bọn họ phải vận chuyển linh khí mới xua tan được hơi nóng.

Những tu sĩ khác cũng mới tiến vào không lâu, có vài người đi loanh quanh tìm kiếm khắp nơi trong sa mạc.

Đây là thiên địa Hỏa Diệm, cần phải tìm chính là tinh túy của hỏa bản nguyên.

Rất nhiều tu sĩ hoang tưởng bản thân sẽ bùng nổ vận khí, có thể tìm ra được vật này trong thế giới chỉ có cát sỏi.

“Chúng ta cũng tìm thử xem” Nhiếp Phong Đình đề nghị.

Liễu Mộng gật đầu một cái, bọn họ dùng thần thức dò xét một vòng, phát hiện trong vòng chu vi trăm dặm của vùng đất cát mênh mông này không hề có những kiến trúc khác.