Chiết Thảo Vi Giới

Chương 1



EDIT BỞI RUBY

____________

Khắp nơi yêu đương cuồng nhiệt, khuyên cậu nhân lúc còn sớm hãy phải lòng tôi.

Trọng sinh trở về năm trước lúc thi đại học, tôi đột nhiên phát hiện bí mật của nam thần.

Giống như, tôi có thể nghe được tiếng lòng của cậu ta?

"Tô Tiêu Tiêu học tập kém như vậy, mình nên khuyên cô ấy thế nào để cô ấy học lại thêm một năm nữa đây?"

"......"

Kém cái đầu nhà cậu ý! Tôi chính là nhận được giấy báo trúng tuyển của Thanh Hoa đấy!

1

Tôi cảm thấy chính mình đang nghe nhầm.

Đời trước, suốt ba năm cao trung, tôi cùng nam thần đều không nói chuyện qua bao giờ. Tuy rằng trong ba năm chúng tôi đều được phân học cùng lớp. Nhưng tôi thực lòng hoài nghi hắn thậm chí còn không biết tên tôi.

"Cậu nhìn xem, hôm nay tóc mình không tạo kiểu, hy vọng cậu đừng ghét bỏ mình."

Cái gì???

Tôi trừng lớn mắt, nhìn đầu tóc nam thần vừa nhu thuận lại soái khí...

Được lắm anh chàng này, tôi còn tưởng rằng hôm nay hắn thay đổi cái phong cách chứ.

Hóa ra là do lười biếng mà ra!

Nhưng nam thần dù thế nào vẫn là nam thầm, đầu tóc có thế nào thì gương mặt kia vẫn thật nổi bật.

Tôi cảm thấy mọi thứ như đang mơ, nên đột ngột chụp lấy bạn cùng bàn đang ngủ.

"Lâm Ưu Lâm Ưu cậu có nghe được Cố Tây Thành nói chuyện không?"

"Khụ, khụ khụ! Đại tỷ à, tôi mới vừa mới bị cậu đánh thức! Làm sao mà nghe được gì cơ chứ?!"

Lâm Ưu che ngực lại giống như nội thương, vẻ mặt u oán nâng mắt nhìn tôi.

Tôi tiến đến bên tai cậu ta hạ thấp giọng nói: "Cậu không phát hiện Cố Tây Thành hôm nay có cái gì khác sao?"

"Cái gì khác?"

"Cậu ta không có vuốt tóc!"

Lâm Ưu vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi.

"Tô Tiêu Tiêu! Chỉ vì chuyện này mà cậu đánh thức tôi sao!"

Tôi chớp chớp mắt vô tội, gật đầu.

Lâm Ưu thoạt nhìn rất muốn đem tôi ra đánh.

"Tô Tiêu Tiêu như thế nào lại cùng Lâm Ưu dựa gần như vậy, không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân sao?"

"Thật là phiền quá đi, vì cái gì mà người ngồi cùng bạn với cô ấy không phải là mình cơ chứ, tan học phải đi tìm chủ nhiệm mới được."

Thanh âm của Cố Tây Thành lại vang lên bên tai tôi. Tôi sửng sốt một chút, vẫn cùng Lâm Ưu duy trì tư thế nói thầm không nhúc nhích. Chủ yếu là thanh âm này thật sự là quá rõ ràng, tôi không có cách nào khuyên bảo chính mình đây là ảo giác được.

Ánh mắt trộm nhìn Cố Tây Thành một chút.

Hắn đang nhìn bài thi rồi xoay bút, nhìn qua thì giống như là đang suy nghĩ câu hỏi đề thi. Tôi theo bản năng mà từ bên tai của Lâm Ưu tách ra, không dấu vết mà kéo ghế dịch ra ngoài.

Ừm...... Tuy rằng Lâm Ưu là "chị em tốt" của tôi, nhưng nam nữ vẫn là nên bảo trì khoảng cách mới đúng.

Lâm Ưu không hiểu được mà liếc tôi một cái, tiếp tục nằm sấp xuống ngủ. Tôi chống cằm, nghiêm túc nhìn tờ đề của Cố Tây Thành.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên sườn mặt tuấn tú của người thiếu niên. Thiếu niên một bộ dáng "múa bút thành văn", tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Tôi rốt cuộc cũng dần tiếp nhận sự thật là mình đã trọng sinh. Nhớ lại mấy chục phút mới phát sinh kia quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Coi như là tôi không muốn tin cũng không thể không hoài nghi.

Tôi vừa nãy...... Chẳng lẽ là nghe được suy nghĩ của Cố Tây Thành?

Nếu nói trước nay tôi luôn kiên định tin theo chủ nghĩa duy vật. Nhưng hiện tại sau khi đã trọng sinh qua, tôi đột nhiên cảm thấy mấy chuyện như có thể nghe được suy nghĩ người khác cũng không phải là sự tình gì kì quái.

Chỉ là cho đến hết tiết hôm nay.

Rốt cuộc tôi không có nghe được bất luận thanh âm kỳ quái nào nữa.

2

Chuông tan học vang lên một tiếng, trong nháy mắt xung quoanh náo nhiệt hẳn lên.

Lớp 12 vừa mới khai giảng, mọi người còn đang đắm chìm trong trạng thái phóng túng của kì nghỉ hè chưa thoát ra được.

Cô bạn khuê mật từ lớp khác qua đây tìm tôi, ghé vào cửa sau không ngừng gọi tên tôi.

Thời điểm tôi đi ra ngoài thì vừa lúc nhìn thấy thân ảnh Cố Tây Thành thu dọn đồ đạc rời phòng học. Bạn thân lôi kéo tôi, thần thần bí bí mà nói: "Tiêu Tiêu cậu biết không, nghe nói Cố Tây Thành với hoa khôi cùng nhau nói chuyện riêng đấy!"

Tôi không quá kinh ngạc. Bởi vì chuyện này đời trước đã phát sinh qua. Lúc ấy trong trường học truyền đến ồn ào huyên náo, một thời gian dài đều là tin đồn giáo hoa cùng giáo thảo kết giao. Tuy rằng thẳng đến khi tốt nghiệp cũng chưa ai từng thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng nhau. Nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu rằng bọn họ bên nhau.

Soái ca mỹ nữ sao, ai mà không muốn xem đâu?

Tôi thập phần bình tĩnh.

Chị em tốt kinh ngạc mà nhìn tôi: "Cậu không giận sao Tiêu Tiêu?"

Tôi không tài nào hiểu được: "Tớ tức giận cái gì?"

Cô đấm ngực dậm chân, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

"Nam thần của cậu sắp bị đoạt mất rồi! Cậu sao lại không mảy may tức giận gì hết?!"

Tôi có chút buồn cười.

Tuy rằng chuyện tôi yêu thầm nam thần không phải là giả, nhưng tôi chỉ là ham mê gương mặt hắn thôi. Trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ cùng hắn ở bên nhau. Chúng tôi căn bản không phải là người cùng một thế giới. Thay vì lãng phí thời gian này đi theo đuổi một thứ tình cảm đã định sẵn không có kết quả, còn không bằng chuyên chú học tập thật tốt, một lần nữa lại đỗ vào Thanh Hoa.

Chị em tốt trừng to mắt, không thể hiểu nổi mà nhìn tôi.

Tôi có lệ mà trấn an cô ấy: "Được rồi được rồi, trẻ vị thành niên không được yêu đương đâu nhé."

Chuông vào học vang lên thật đúng lúc.

Tôi vội vàng đẩy cô ấy trở về: "Mau vào học đi, bằng không chốc nữa cậu phải đứng hành lang cả buổi đấy!"

Cô bạn thân bị một loạt thao tác này của tôi làm cho phát ngốc. Thẳng đến khi đi được 10 mét, cô ấy mới phản ứng lại. Xoay người gào lên với tôi.

"Tô Tiêu Tiêu tháng trước cậu đã mười tám rồi!"

......

Tôi mang tâm tình vui vẻ mà trở lại chỗ ngồi. Nghĩ đến vẻ mặt phát ngốc vừa rồi của cô bạn thân, tôi liền nhịn không được mà cười ra thành tiếng.

Vừa mới chuẩn bị kéo ghế ngồi xuống, Cố Tây Thành đột nhiên cầm bộ đề đi tới bên cạnh tôi.

Tôi ngẩn người, thấy hắn không ý định đi chuyển, nhịn không được thử hỏi: "Lớp trưởng, cậu cần gì sao?"

Cố Tây Thành hơi hơi rũ mắt, biểu tình nhàn nhạt nhìn tôi nói: "Chỗ của tôi ở phía trong, muốn vào học."

Cái gì???

Tôi quay sang một bên thì đột nhiên thấy.

Quả nhiên, cái bàn bên cạnh trở nên hoàn toàn xa lạ. Bàn của Lâm Ưu không có khả năng lại sạch sẽ như vậy!

Tôi lại nhìn về phía vị trí ban đầu của Cố Tây Thành. Lâm Ưu đang ngồi ở đó, hất cằm mà cùng tôi phất phất tay từ biệt.

"......"

Tôi phát ngốc rồi.

Chẳng lẽ thứ tôi nghe được thật sự là tiếng lòng của hắn?!

Tôi ngơ ngác đứng dậy nhường chỗ.

"Cảm ơn."

Cố Tây Thành khách khí nói cảm ơn rồi đi vào, bả vai cọ qua thân thể của tôi còn mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt của thiếu niên.

Tôi hoảng hốt mà ngồi lại trên ghế.

Không đúng!

Cố Tây Thành ngồi cùng bàn với tôi, đời trước không có xảy ra! Như thế nào quỹ đạo lại đi lệch hướng rồi?

Từ từ!

Chẳng lẽ tôi sẽ không thi đậu Thanh Hoa?!

Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền dọa sợ tôi rồi. Vội vàng lấy ra bài thi hôm qua nhìn qua một lần.

Còn tốt còn tốt, tất cả đều làm được. Xem ra đầu óc tôi không có bị đoạt mất.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được lau mấy giọt mồ hôi lạnh trên đầu.

Nam nhân đều gạt người. Chỉ có giấy báo trúng tuyển là chân thật.

Nhưng mà chuyện vừa nãy xảy ra làm tôi lập tức ý thức được. Không thể dựa vào kinh nghiệm đời trước. Vẫn nên đem tri thức nắm ở trong tay mới an tâm.

Tôi lập tức mở ra Ngũ Tam bắt đầu làm đề.

"Cô ấy thật đáng yêu, rõ ràng xem không hiểu còn làm nghiêm túc như vậy, mình rất thích."

"???"

Sao lại có cảm giác như thể bản thân bị khinh thường?

"Thật muốn Tiêu Tiêu trở thành bạn gái mình, mình phải làm thế nào mới theo đuổi được cô ấy đây?!"

"......"

Tên tiểu tử này, đề thi là hoàn toàn làm không nổi nữa đúng không!

3

"Cô ấy nhìn chằm chằm đề thi cũng đã nửa ngày, vì cái gì mà không quay sang hỏi mình cơ chứ?"

Thanh âm Cố Tây Thành cứ lải nhải ở bên tai.

Tôi dùng lực nắm chặt bút.

Rõ ràng biết đáp án nhưng bất luận thế nào cũng chưa có viết ra.

Giọng điệu của cậu ta nghe đầy chờ mong! Tôi sao có thể nhẫn tâm làm cậu ta thất vọng được chứ! Được rồi, hôm nay hãy để đứa nhan khống như tôi nhận thua một ngày.

"Lớp trưởng, câu này tôi tính như thế nào cũng không đúng, cậu có thể giảng giúp tôi không?"

Tôi làm bộ ảo não đem bài thi đẩy đến giữa bàn, thật cẩn thận hỏi.

Cố Tây Thành đang làm đề tay dừng một chút.

"Cô ấy tới hỏi mình, cô ấy thật sự tới hỏi mình! Mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này biểu hiện thật tốt mới được!"

"Phốc ——"

Tôi không nhịn được cười một tiếng.

Nội tâm Cố Tây Thành sao lại tương phản lớn với vẻ ngoài như vậy chứ. Đáng yêu chết đi được!

"Cậu cười cái gì?" Cố Tây Thành lạnh lùng gương mặt tuấn tú lộ ra một tia nghi hoặc.

Nội tâm lại điên cuồng oán niệm.

"Cậu ấy sao lại cười? Chẳng lẽ kiểu tóc hôm nay của mình trông buồn cười vậy sao?!

"Nhưng mà cậu ấy cười rộ lên thật là đẹp mắt, đây còn không phải là nụ cười lão bà tương lai của mình sao."

Tôi nghe thấy nội tâm mừng rỡ không kìm được của hắn. Tránh cho lát nữa lại nhịn không được cười ra tiếng lại gây hiểu lầm, tôi quyết định kịp thời đánh gãy suy nghĩ của hắn.

"Không có việc gì không có việc gì, chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới mấy chuyện buồn cười của cô bạn thân thôi, lớp trưởng cậu cứ tiếp tục đi."

Cố Tây Thành trong mắt còn mang theo nghi hoặc. Nhưng mà hắn không có hỏi nhiều, chỉ là cúi đầu viết viết lên đề.

Tôi che lại trái tim thình thịch nhảy loạn.

Ai u, thật tương phản! Đáng yêu chết mất!

Cậu ta lướt qua câu hỏi với tốc độ cực nhanh.

"Chỗ nào không hiểu?"

"Này, còn có này, không biết như thế nào đột nhiên liền đem x ra."

Tôi lung tung nói bừa vấn đề.

Hắn nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, gật gật đầu.

Sau đó liền từ câu hỏi bắt đầu phân tích cho tôi.

Không biết có phải bởi vì tôi có thể nghe được suy nghĩ của hắn hay không nhưng tôi bỗng cảm thấy thanh âm Cố Tây Thành giảng bài cho tôi đặc biệt ôn nhu.

Tôi nâng cằm, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm

—— mặt của hắn.

Thiếu niên nghiêm túc giảng bài bộ dáng thật sự thập phần mê người. Không hổ là nam nhân mà tôi coi trọng! Tư thế cầm bút đều so người khác đẹp hơn vài lần! Tôi không khống chế được lại bắt đầu trồng cây si.

Lạch cạch.

Cố Tây Thành đặt bút nhẹ nhàng lên bàn, ngẩng đầu nhìn tôi.

"Cậu còn có chỗ nào không hiểu sao?"

"A?" Tôi hoảng sợ, một giây sau khôi phục lại biểu tình bình thường

"Không có không có, cảm ơn cậu lớp trưởng, tôi được lợi không ít đâu!"

Tôi nhanh chóng rút bài thi. Chột dạ đến độ không dám giương mắt lên đối diện với cậu ta.

Thật là muốn mạng mình mà! Tôi căn bản một chữ cũng không nghe vào! Chỉ lo ngắm nhan sắc của cậu ấy thôi.

Nhưng xét cho cùng, tôi vốn dĩ cũng không cần người khác tới giảng bài. Tuy rằng mấy năm nay bởi vì một ít nguyên nhân, mặt ngoài thành tích của tôi có vẻ rất kém cỏi. Nhưng kỳ thật cái gì nên học, đề nào nên làm, tôi đều làm được hết.

Nếu không phải bị Cố Tây Thành dùng vẻ tương phản đáng yêu làm mụ mị đầu óc, tôi cũng không cần phải giả vờ không hiểu rồi hỏi bài làm gì!

Hít một hơi thật sâu ổn định tâm tình, tôi cầm lấy bút. Thuận lợi viết ra đáp án.

"Tiêu Tiêu thực thông minh, mình chỉ giảng có một lần cô ấy liền hiểu."

"Ai, nếu cô ấy nguyện ý học lại, tuyệt đối có thể thi đậu Thanh Bắc. Nhất định phải tìm một cơ hội khuyên nhủ cô ấy thật tốt!"

"......"

Cố Tây Thành, rốt cuộc đối với việc để tôi học lại cậu có bao nhiêu chấp niệm vậy hả! Tôi không thể nỗ lực năm nay liền thi đậu Thanh Bắc sao?!

Thật muốn lôi cổ hắn mà gào to chất vấn. Nhưng mà tôi không thể.

Vào tiết, thầy giáo cuối cùng cũng bước vào lớp.

Tôi thu lại chút tâm tư rối loạn, lắng nghe tiếng giảng dạy quen thuộc của thầy giáo, tôi chậm rãi tìm về một ít cảm giác cao trung.

Đây là tiết học sáng cuối cùng ở trường. Chuông tan học mới vừa vang, bạn học đã điên cuồng cùng nhau hướng về phía nhà ăn.

Rất nhanh, trong lớp vậy mà chỉ còn lại có tôi cùng Cố Tây Thành.

Tôi là đang đợi chị em khuê mật tới tìm, rồi cùng nhau mua quà vặt về kí túc xá ăn.

Còn Cố Tây Thành vì sao lại không đi. Tôi không biết, cũng không nghĩ sẽ đi hỏi.

Rốt cuộc cùng tôi cũng không có quan hệ gì.