Chiết Thảo Vi Giới

Chương 2



EDIT BỞI RUBY

____________

Tôi vừa ngồi làm đề giết thời gian, một mặt lại chú ý động tĩnh ở cửa. Kết quả không chờ được cô bạn thân, lại chờ tới một người ngoài suy đoán.

Hoa khôi.

Tôi nhướng mày, theo bản năng mà nhìn về phía Cố Tây Thành vẫn luôn nghiêm túc làm đề, khóe miệng nhịn không được giương lên.

Được lắm.

Hóa ra là có ý tứ này.

4

Hoa khôi đứng ở cửa nhìn xung quanh đã lâu.

Tôi thấy Cố Tây Thành hoàn toàn không ý định ngẩng đầu, nhịn không được giúp hoa khôi vỗ vỗ hắn.

"Lớp trưởng, có người tìm."

Cố Tây Thành ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người đến, lông mày thoáng chút liền nhăn lại.

"Cô ta sao lại như âm hồn bất tán thế, thật phiền."

Tôi hơi hơi nhướng mày, nghe thấy thanh âm nội tâm không mấy kiên nhẫn của Cố Tây Thành.

Tình huống này...... Hình như so với lời đồn không mấy giống nhau?!

Tôi ý vị thâm trường mà sờ sờ cằm.

Trách không được đời trước đến tận tốt nghiệp cũng chưa thấy qua hai người bọn họ đi cùng một chỗ. Vẫn là không thể quá tin lời đồn.

Cố Tây Thành dứt khoát cúi đầu tiếp tục làm đề, không nhìn lấy hoa khôi một cái.

Tôi ôm tâm lí xem kịch lại nhìn thoáng qua hoa khôi.

Hoa khôi phát hiện chính mình bị làm lơ, đã tức giận đến không chịu được. Cô gái trực tiếp chạy đến lớp chúng tôi, đột ngột đi đến trước mặt Cố Tây Thành.

"Cố Tây Thành! Sao cậu lại làm lơ tớ!"

Tôi bị cô gái này dọa sợ tới mức trực tiếp dịch ra bên ngoài nửa thước. Sợ hai người bọn họ phía dưới đánh tới vạ lây cá trong chậu.

Cố Tây Thành không kiên nhẫn mà buông bút, tôi nghe được nội tâm hắn bão táp bắn ra một chuỗi tiếng Trung "duyên dáng".

"Có việc?"

Hắn ngữ khí thập phần lạnh nhạt.

"Không phải cậu nói với ba mẹ tớ ở trường học sẽ chiếu cố tớ sao? Cậu hiện tại đang làm gì!"

Hoa khôi ủy khuất đến độ chực khóc.

Tôi ở bên cạnh hóng được tin tức đặc biệt sốt dẻo.

Hóa ra bố mẹ hoa khôi cùng Cố Tây Thành quen biết nhau!

Khó trách.

Tôi ăn dưa ăn đến vui vẻ, đột nhiên liền phát hiện Cố Tây Thành đang nhìn tôi.

Ánh mắt nóng rực tràn ngập lo lắng.

"Thẩm Liên Tâm nói cái quái gì vậy, cô ta nói như vậy Tiêu Tiêu sẽ không hiểu lầm quan hệ mình với cô ta chứ?!

"Nhưng lời kia là do ba mình nói mà! Sao mình có thể tự ôm phiền toái chứ"

"Không được không được không được! Mình nhất định phải giải thích rõ ràng! Nếu là bởi vì cái này mình không theo đuổi được vợ, mình sẽ liều mạng với cô ta!"

Cố Tây Thành nội tâm rít gào thiếu chút nữa đem màng nhĩ tôi phá vỡ.

Nhưng là đừng nói...... Nghe được hắn nói như vậy tôi có chút vui vẻ.

Tôi dứt khoát quay đầu nhìn thẳng đôi mắt Cố Tây Thành, đối với hắn hơi hơi mỉm cười.

Cố Tây Thành ánh mắt đều tối sầm.

"Cố Tây Thành! Chẳng lẽ cậu là vì cô ta mới không bằng lòng cùng tớ ăn cơm trưa?!"

Thẩm Liên Tâm đột nhiên gào lên

Phỏng chừng là bị chúng tôi "liếc mắt đưa tình" kích thích rồi.

Tôi lập tức rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Ai chọc nợ đào hoa,

Thì người đó tự đi giải quyết!

Giọng nói Cố Tây Thành đã mất kiên nhẫn: "Tôi cùng ăn cơm với ai nhưng chắc chắn sẽ không cùng với cô, nếu không hài lòng, ai nói chiếu cố cô thì cô đi tìm người đó đi."

"Cậu!"

Chết, hoa khôi nổi điên rồi!

"Cô đừng vội cười! Cô chẳng qua chỉ là ngồi cùng bàn với Cố Tây Thành thôi, cô thật sự cho rằng cậu ấy thực sự coi trọng cô?"

Thẩm Liên Tâm đột nhiên hung tợn nói với tôi.

Tôi: "......"

Hả? Cái gì?

Tôi cười?!

Được lắm, ăn dưa đến quá mức nhập tâm, lập tức không khống chế được.

Tôi xấu hổ đến sờ sờ cái mũi, dứt khoát tốt tính hướng nàng ta cười cười.

"Ngại quá, bạn học. Tôi cũng cảm thấy bạn học Cố hẳn là chướng mắt tôi."

Thẩm Liên Tâm biểu tình hòa hoãn một chút. Cố Tây Thành biểu tình lại khó coi.

Tôi mặc kệ hết.

Mặt mày nghiêm chỉnh, tôi khẽ cười một tiếng: "Trong lòng cậu ấy chỉ có học tập."

"Phốc —"

Tôi nghe được bên cạnh có tiếng cười truyền đến.

Theo bản năng mà quay đầu, thiếu niên tuấn tú gương mặt lây dính ý cười lại càng thêm linh động.

Tôi trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Cứu mạng!

Người đẹp như vậy có thật sao?!

Hoa khôi đã bị chọc giận bỏ đi rồi.

Cố Tây Thành lại còn rất có tâm cười đủ mười năm tư thế.

Tôi tùy tay nhặt lên tờ đề toán bị hoa khôi cố ý đụng rơi trên mặt đất, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Không có tố chất."

"Đúng vậy." Cố Tây Thành đột nhiên mở miệng, trong thanh âm còn chưa dứt ý cười.

"Tô Tiêu Tiêu, chuyện lúc nãy cảm ơn cậu." Hắn nói được lời thực chân thành.

Tôi nhún vai, thoải mái nói: "Không có việc gì, coi như cảm tạ hôm nay cậu giúp tớ giảng đề."

Dù sao tại cô ta giở tính khí với tôi, có qua có lại mà thôi. Tôi mới không lo bị thiệt.

Nhưng mà Cố Tây Thành nghe được tôi nói, đôi mắt lại đột nhiên sáng lên.

"Đúng vậy giảng đề! Mình sao lại không nghĩ tới sớm chút chứ!"

"Chỉ cần mình có thể giúp cô ấy phụ đạo một kèm một, loại chuyện như bồi dưỡng tình cảm này không phải chốc lát là được?

"Được rồi, cứ như vậy đi!"

Cố Tây Thành một bụng mưu kế.

"Nếu không tớ giúp cậu học kèm đi, dù sao hôm nay cậu cũng vô cớ bị liên lụy, như vậy làm tớ có chút áy náy."

Cố Tây Thành chân thành giải thích.

Sau khi đồng thời nghe được hai loại thanh âm, tôi: "......"

Thằng nhóc này được lắm.

Chỉ bằng gương mặt này......

Tôi không thể nói nổi lời từ chối mà!

5

Cứ như vậy, tôi mơ màng hồ đồ cùng Cố Tây Thành trói định quan hệ học kèm.

Sau đó một tháng.

Tôi trải nghiệm đầy đủ mị lực của sự "đáng yêu tương phản".

Cố Tây Thành mặt ngoài thanh thanh lãnh lãnh, nói về học tập lại càng rõ ràng tỉnh táo. Nhưng mà nội tâm hắn lại vì một ánh mắt của tôi, một cái vô tình chạm nhẹ mà nháy mắt hưng phấn đến mất khống chế.

Tôi càng ngày càng cảm thấy tôi khả năng không phải chỉ đơn thuần là nhan khống nữa rồi....

Thật sự không kìm lòng được!

Thời gian từng ngày qua đi, kì thi giữa kì đầu tiên mau chóng tới. Trước khi thi một ngày, cô bạn khuê mật của tôi rốt cuộc túm được tôi đơn độc lôi ra ngoài.

"Được lắm Tô Tiêu Tiêu! Không phải nói vị thành niên không yêu đương sao? Cậu hiện tại là như thế nào!"

Cô ấy chống nạnh tay, trừng mắt chất vấn tôi.

Tôi buồn cười nói: "Không yêu đương, tớ học kèm."

"Học kèm?! Cả khối đều đồn cậu cướp nam thần từ tay hoa khôi! Kết quả cậu thế nhưng là học kèm?!"

Chị em tốt không dám tin tưởng mà thét chói tai.

Tôi nhanh tay che miệng cô lại: "Tổ tông ơi, cậu nhỏ tiếng chút đi."

Nói đến chuyện này tôi quả thực buồn bực. Bởi vì đời trước hoàn toàn không có vụ học phụ đạo này, cho nên cuộc sống của tôi cũng không trải qua những lời đồn đãi. Kết quả lần này tôi xem như hoàn toàn tỉnh ra. Lời đồn thật không đáng tin! Tôi tuyệt đối không bao giờ tin mấy tin đồn vớ vẩn nữa.

Chị em tốt của tôi thoạt nhìn còn có một bụng câu hỏi. Nhưng tôi sợ tổ tông này không lựa lời!Liền nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đem cô đi.

Tôi bỏ qua các loại ánh mắt đánh giá, bình tĩnh mà về tới chỗ ngồi.

Làm đề làm đề!

Trong lòng tôi chỉ có học tập!

......

Kì thi giữa kì kéo dài hai ngày.

Thầy giáo khối 12 phê chữa bài thi liên tục tựa như không cần nghỉ ngơi. Chỉ dùng ngắn ngủn một ngày, thành tích thi thử cùng xếp hạng liền có.

Tôi tự nhiên vậy mà lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Rốt cuộc người ngoài không biết, nhưng bạn cùng lớp chính là mắt thấy Cố Tây Thành luyện đề cho tôi suốt một tháng. Nếu tôi thi không tốt, chính là đang vả mặt Cố Tây Thành. Tuy rằng tôi không có khả năng thi không tốt.

Lần này thi thử tôi tự mình bỏ đi một vài câu không làm vẫn vững vàng nằm trong top 20. Tất nhiên cũng đủ làm cho nhiều người chấn kinh rồi. Suy cho cùng thành tích ngày thường của tôi đều là đếm ngược từ dưới lên......

Cố Tây Thành rõ ràng cũng ngoài ý muốn, nhìn tôi mặt mày đều nhiễm vài vẫn vui vẻ, kinh ngạc.

"Duy trì tiến độ này, cuối kỳ lọt vào top 10 không là vấn đề."

Tôi vốn dĩ không cảm thấy thành tích này có gì đặc biệt.

Nhưng mà nhìn Cố Tây Thành so với chính mình thi được hạng nhất còn vui vẻ hơn làm tôi thật sự không nhịn xuống được, đối với hắn cười xán lạn.

"Nhất định! Bảo đảm sẽ cố không để lão sư mất mặt!"

Sau đó tôi liền nghe thấy nội tâm Cố Tây Thành nở rộ pháo hoa.

6

Kì thi giữa kì qua đi chính là ngày nghỉ quốc khánh.

Mà tôi cũng không thể không nhìn thẳng vấn đề từ lúc trọng sinh đến giờ luôn trốn tránh.

Đó chính là "Về nhà".

Rời đi cùng ngày, cô bạn thân lo lắng mà lôi kéo tôi: "Tiêu Tiêu, hay là cậu cùng tớ trở về đi, ba mẹ tớ đều rất nhớ cậu."

Tôi nhìn bộ dạng cô ấy so với tôi lại càng lo lắng hơn, nội tâm ấm áp lại chốc lát.

Tôi nhẹ giọng từ chối: "Không có việc gì, bảy ngày mà thôi. Cùng lắm thì tớ cứ lì trong phòng không ra."

Chị em tốt nhìn tôi bằng mắt rất không yên tâm. Nhưng mà không còn biện pháp. Cuối cùng cô ẫy chỉ có thể kéo hành lý, mỗi bước đi lưu luyến bịn rịn lên xe người trong nhà tới đón

Tôi nhìn theo bóng dáng cô ấy rời đi, một lúc lâu thu lại tâm tình. Kéo hành lý đi đến trạm giao thông công cộng, tôi thuần thục mà ngồi xe về nhà.

Nhà tôi ở khu phố nổi danh của người giàu. Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi thật sự một chút đều không nghĩ sẽ trở lại nơi này.

Vất vả kéo hành lý về đến nhà, mở cửa ra tôi liền thấy được hai bóng dáng không muốn thấy.

Là mẹ kế cùng em kế tôi.

Thật sự là đen đủi, tính toán thời gian thế nào cũng trốn không thoát ôn thần. Tôi chấp nhận số phận thở dài. Mặc kệ bọn họ, kéo vali chuẩn bị lên lầu.

"Ôi chao, thiên kim đại tiểu thư nhà ai mà lại không có phép tắc vậy? Thấy trưởng bối cùng em gái tiếp đón liền không chào?"

"Chậc chậc chậc, đúng là đồ con hoang, không giống nhau."

Thanh âm âm dương quái khí quen thuộc từ phía sau truyền đến. Lời nói so với trong trí nhớ không sai chút nào.

Tôi trực tiếp mắt mở to.

Đời trước cũng vào quốc khánh, tôi gần như đều cùng mẹ kế còn có em kế đối chọi gay gắt. Ngoài đổi lấy một bụng ủy khuất cùng khó chịu ra, mặt khác cũng chẳng được lợi gì.

Thế nên, đời này tôi lười cùng bọn họ tranh luận. Mặc kệ bọn họ kêu gào trực tiếp trở lại phòng, loại góc nhìn thượng đế này thế nhưng, cảm giác thật sảng khoái. Câu tiếp theo bọn họ nói là gì đều biết hết, giống như đang xem mấy đứa ngốc diễn kịch vậy. Xem ra so với tưởng tượng, tâm tình khi về nhà cũng không quá bực bội.

Tôi ngồi vào bàn lấy ra bài thi.

Quyết định tương lai trong bảy ngày đều cứ như vậy ngâm mình ở biển trời tri thức!

Nhưng mà vừa mới đến ngày hôm sau.

Buổi tối trên đường tắm rửa xong về phòng, đột nhiên nhận được tin nhắn của Cố Tây Thành. Hắn hỏi tôi còn dư lại mấy ngày có muốn cùng đi bờ biển dạo chơi không.

Tôi thừa nhận giờ phút này tôi động lòng.

Suy cho cùng không có người có thể cự tuyệt bờ cát trắng cùng người đẹp cả. Đặc biệt là sau khi trải qua một tháng ở chung. Tôi giống như xác thật càng thích Cố Tây Thành một chút.

Có lẽ...... Cũng không phải không thể thử tiến lên một bước xem sao.

Tôi nghĩ nghĩ liền nhịn không được cong lên khóe miệng. Nhưng mà vừa mở cửa phòng ra, ý cười trên khóe miệng lập tức cứng đờ.

Trong phòng tôi bỗng có một cổ hương vị tro tàn rất lớn. Ngay chính giữa, vô số bài thi, bài tập bị thiêu đến rơi rớt tan tác nằm hỗn độn trên mặt đất. Mấy chữ đỏ tươi viết to liền phá lệ bắt mắt.

Đồ con rơi, con hoang, tiện nhân. Ngôn Tình Hài

Không cần xem tôi đều biết tác phẩm này là của ai. Nhưng mà ngày thường chỉ là tiếng chửi bới vào tai thôi. Lúc này lại đột nhiên hóa thành lưỡi dao sắc bén hướng thẳng phía tôi.

Tôi nhịn không được cười khổ một chút.

Bởi vì có thể nghe được thanh âm nội tâm của Cố Tây Thành, bởi vì biết hắn thích mình nên liền rất nhanh đã quên một vài chuyện. Lúc đầu tôi lựa chọn yêu thầm mà không muốn tiếp cận hắn là có nguyên nhân.

Còn không phải là bởi vì thân phận chúng tôi khác nhau như trời với đất sao?

Tôi chưa bao giờ tự xem thường chính mình. Không có nhiều điều tốt lành khắc sâu trong quá trình trưởng thành mà tôi biết.

Tôi yên lặng mà đi vào phòng, thuần thục đem mớ hỗn độn rải rác ở mặt đất rửa sạch sạch sẽ.