Chiều Nay Không Có Mưa Rơi

Chương 23



Những ngày tôi cố gắng theo đuổi anh, cô bạn Đặng Thu Lâm của tôi cũng bày cho tôi nhiều kế sách. Mặc dù đối với Thu Lâm mà nói, anh làm cho cô ấy có ấn tượng cực kì xấu, lí do là vì sự hờ hững của anh. Tuy nhiên, Thu Lâm bên ngoài thì ghét anh ra mặt nhưng bên trong thì vẫn nhiệt tình giúp đỡ tôi. Một trong những mưu kế của Thu Lâm là nói tôi nên tham gia vào một câu lạc bộ trong trường.

Đặng Thu Lâm trở thành quân sư của tôi. Theo những lời cô ấy nói thì chín chín phần trăm con trai đều thích một cô gái có chút năng khiếu về thể thao. Đặng Thu Lâm còn làm một bảng điều tra thực tế, kết quả thu được rất thành công. Trong số một trăm nam sinh được hỏi thì cả một trăm người đều đồng ý rằng, có người bạn gái biết chơi thể thao là điều tuyệt vời nhất.

Chính vì thế, tôi đã nộp đơn để xin vào đội tuyển bóng đá nữ của trường. Chị Dương Anh, sinh viên năm thứ tư lúc đó đang là đội trưởng của đội bóng. Ngày tôi đến gặp chị, chị đã hỏi tôi:

"Em có biết những luật lệ có trong môn đóng đá không?"

Tôi lắc đầu. Tôi không biết thật. Từ bé tôi đã chẳng bao giờ xem đá bóng cả, những chương trình tôi xem nếu không phải phim thì cũng là MV ca nhạc. Luật chơi cơ bản mà tôi biết đó là ghi bàn vào lưới đối phương, đội nào ghi được nhiều bàn hơn là đội đó thắng.

Chị Dương Anh nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi:

"Em nặng bao nhiêu cân?"

"Bốn mươi tám ạ."

"Chiều cao thì sao?"

"Một mét năm sáu."

"Em chơi bóng đá bao giờ chưa?"

"Em chưa."

Chị đắn đo giây lát rồi nói:

"Em thích bóng đá chứ?"

"Em thích."

Tôi trả lời chắc nịch. Chị mỉm cười đưa cho tôi một tờ giấy và nói:

"Em điền đầy đủ thông tin vào đây nhé. Chào mừng em gia nhập câu lạc bộ."

Tôi đã trở thành một thành viên của câu lạc bộ đơn giản như vậy đó. Tôi vẫn giấu anh, những buổi chiều học cùng anh tôi thường tìm cớ để về sớm. Tôi qua sân để tập cùng đồng đội. Quần áo của tôi cũng được cấp phát, một bộ đồ trắng với số áo mười lăm.

Vì là một người mới gia nhập nên tôi được xếp học những kĩ thuật cơ bản như sút bóng, chuyền bóng, giữ thăng bằng. Trước khi tập luyện tôi vẫn thường phải khởi động đến ba mươi phút. Những buổi tối sau khi tập trở về, tôi đều đau nhức, cả người rệu rã hết cả. Đặng Thu Lâm lúc đó lại an ủi:

"Nếu một chút khó khăn như này mà cậu cũng không chịu được thì không còn hi vọng đâu."

Thế là tôi lại càng cố gắng. Được một tuần thì có một trận thi đấu của trường tôi với trường Đại học S trong giải đấu giao hữu của các trường Đại học.

Trước ngày thi đấu, huấn luyện viên đã công bố sáu người sẽ thi đấu chính thức. Đúng như tôi dự đoán từ đầu, tôi được xếp ngồi dự bị. Chị Dương Anh còn nói, nếu kết quả thuận lợi, chị sẽ xin cho tất cả thành viên được vào sân để biết cảm giác. Buổi tối hôm đó, tôi nói với anh là ngày mai tôi sẽ thi đấu.

Anh bất ngờ thật. Đến bản thân tôi còn chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ là một cầu thủ bóng đá. Anh nói là sẽ đến cổ vũ cho tôi, điều đó làm tôi vui sướng đến tột độ. Hóa ra những gì Đặng Thu Lâm nói đều là đúng, nếu là đàn ông, thì nhất định phải thích xem bóng đá.

Thành tích của trường tôi và trường S trong bộ môn này khá là sêm sêm nhau, cả hai đều thuộc loại trung bình. Chúng tôi không quá đề cao về việc kết quả sẽ thế nào, miễn là làm hết những gì mình có thể là được.

Cách giờ thi đấu gần một tiếng đồng hồ mà tôi đã thấy sinh viên hai trường đã ngồi gần như chặt kín khán đài. Dù sao cũng là niềm tự hào của trường mà, nếu tôi không thi đấu có lẽ tôi cũng đến để cổ vũ. Chị Dương Anh tập hợp chúng tôi bên dưới sân, cùng chúng tôi khởi động trước trận đấu. Mắt tôi thỉnh thoảng vẫn nhìn lướt qua bốn khán đài, biết đâu tôi sẽ nhìn thấy anh giữa biển người mênh mông ấy.

Cả hai đội bắt đầu bước ra giữa vạch vôi trong tiếng hò reo không ngớt. Tôi thấy mình cứ như là một minh tinh vậy, tôi có nhiều fan đấy chứ, không cần là fan của mình tôi, fan của đội bóng là cũng có phần của tôi trong đó rồi.

Tôi ngồi ở bên ghế chờ có mái che trên đầu. Thời tiết hôm nay đúng là đẹp, trời nắng nhẹ với một chút gió. Đặng Thu Lâm không biết từ lúc nào cũng đã đến cạnh tôi, tôi hỏi có thấy anh không thì cô ấy nói không nhìn thấy.

Có lẽ vì quá nhiều người, tôi nghĩ vậy.

Anh đã nói sẽ đến thì nhất định anh sẽ đến.

Anh sẽ dõi theo tôi, trận đấu của tôi sẽ dành cho riêng anh.

Sau khi hoàn thành xong hết mọi thủ tục thi đấu, trọng tài cất tiếng còi lớn. Mười hai cầu thủ trên sân nhận hiệu lệnh bắt đầu di chuyển. Đội của tôi mặc áo trắng quần trắng, trong khi đội bạn là bộ quần áo màu đỏ. Chị Dương Anh là người nhiều kinh nghiệm thi đấu nhất, chị cũng là người có kĩ thuật nhất trong đội, chị đá ở vị trí hậu vệ. Chị vẫn nói là, một đội bóng có hàng hậu vệ chắc chắn, thì dù không ghi được bàn, cũng sẽ không để đội bạn chọc thủng lưới. Chị nổi tiếng thật, mỗi khi bóng đến chân chị là khán đài lại như nổ tung. Những đường chuyền xa lên hàng trên của chị đều đạt được độ chuẩn xác. Trận đấu diễn ra theo đúng đẳng cấp của hai đội, ăn miếng trả miếng rõ ràng. Đội của tôi vẫn gặp một chút vô duyên trong những lần dứt điểm, cũng phải kể đến là thủ môn của họ cũng thể hiện rất xuất sắc.

Phạm lỗi. Trọng tài vừa thổi còi và giơ một chiếc thẻ vàng cho hậu vệ đội bạn, đội tôi được hưởng một quả đá phạt gần sát vạch cấm. Tiếng chiêng trống lại thi nhau vang lên. Đây là một cơ hội rất tốt để chúng tôi vươn lên dẫn trước.

"Tại sao lại có quả phạt đó?"

Đặng Thu Lâm quay sang hỏi tôi.

"Vì đội bạn phạm lỗi, cầu thủ số bốn vừa phải nhận một thẻ vàng rồi, nếu là hai thẻ vàng sẽ là một thẻ đỏ và người đó sẽ bị đuổi ra khỏi sân."

"Vậy sao không phải là đá phạt ở trên cái chấm tròn?"

"Chỉ khi nào bị phạm lỗi trong cái hình chữ nhật đó mới được đá như vậy."

"Hay thật."

Đặng Thu Lâm kêu lên thích thú. Tôi cũng thích thú với bản thân vì tôi cũng đã nắm được nhiều thứ quá ấy chứ.

Trần Phương là người sút phạt, chị ấy hơn tôi một tuổi. Trong những buổi tập chị ấy vẫn sút tập những góc như này, tỉ lệ thành bàn lên đến bảy mươi phần trăm.

Tôi như nín thở theo dõi. Vẫn là dáng đứng quen thuộc của chị ấy. Chị dậm tại chỗ ba bước rồi tung một cú sút bằng chân trái.

"Vào."

Tiếng mọi người hô lớn, tôi cũng đứng dậy hét lên. Trái bóng bay theo quỹ đạo cực chuẩn. Xà ngang khung thành kia rung mạnh lên một nhịp khi bị quả bóng đập trúng. Thiếu chỉ ba cen ti mét thôi. Thủ môn đội bạn đã bị loại bỏ nhưng họ vẫn có thần may mắn trợ giúp, tôi thấy tiếc đứt ruột.

Cũng nhờ tình huống đó mà trận đấu sôi động hẳn lên. Hơn mười lăm phút trôi qua, vẫn chưa có bàn thắng được mở. Cả hai đội kết thúc hiệp một với tỉ số 0-0.

Chúng tôi đã chơi tốt hơn, tôi thấy là như vậy. Tôi tin rằng mọi người cũng sẽ nghĩ như vậy. Hiệp hai chúng tôi nhất định sẽ có được bàn thắng.

Nếu để xét về thể lực thì đội chúng tôi có phần kém hơn. Đa số các cầu thủ đội tôi đều có thể hình khá thấp bé. Tôi có thể thấy được ở một vài vị trí đã có dấu hiệu xuống sức. Một tình huống va chạm trên sân đã làm chị Trần Phương bị thương nghiêm trọng, hình như là bị trấn thương ở mắt cá chân. Cầu thủ đội bạn bị một chiếc thẻ đỏ trực tiếp, chị Trần Phương với tình trạng hiện giờ cũng khó để thi đấu tiếp. Lúc đó chị Dương Anh đã đề nghị với huấn luyện viên để tôi được ra sân thế chỗ.

Tôi thấy người mình run rẩy hết cả. Đây đúng là lần đầu tiên tôi được đá bóng, lại còn được làm một cầu thủ trước hàng trăm con người. Tự nhiên bao kế hoạch tôi chuẩn bị như sụp đổ hết bởi sự sợ hãi của mình. Chị Trần Phương vỗ nhẹ vào vai tôi nói:

"Cố lên. Chúng ta sẽ giành chiến thắng."

Chị đã đặt lòng tin vào một đứa tay mơ như tôi, dù thế nào tôi cũng sẽ không làm chị thất vọng. Đặng Thu Lâm làm dấu ra hiệu cổ vũ cho tôi, tôi bắt đầu bước vào sân.

Anh có thấy em không? Em đang được thi đấu.

Tôi thế chỗ chị Trần Phương đá ở vị trí tiền đạo. Nhận thấy tôi vẫn còn lo lắng, chị Dương Anh lại gần tôi hỏi:

"Em còn nhớ nhiệm vụ của một tiền đạo không?"

"Quan sát, phối hợp, khi cần thiết sẽ lui về hỗ trợ, quan trọng nhất là ghi bàn."

"Bỏ hết những cái đầu đi. Việc của em là hạ gục tên thủ môn kia, hãy sút bóng cháy lưới đội họ."

"Em sẽ làm thế."

Trận đấu lại được tiếp tục. Hậu vệ đội bạn toàn những người cao hơn tôi gần một cái đầu, chỉ riêng việc đứng cạnh họ để thở thôi cũng khó nữa chứ đừng nói đến việc làm sao để vượt qua họ. Tôi vẫn lóng ngóng với những bước di chuyển của mình, cô nàng cầu thủ số bốn kia theo tôi như hình với bóng. Cô ta hiệp một đã đốn hạ chị Trần Phương rồi, tôi mà không cẩn thận có khi cô ta cho tôi nằm viện luôn mất.

"Cố lên."

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng anh. Anh đang đứng bên vạch biên, vẫy tay cho tôi.

Anh đang cười, đẹp trai quá.

Các người tới số rồi, thần tình yêu của ta đã đến, tôi đã nghĩ như vậy.

Chưa đầy ba mươi giây sau, tôi đã nhận được một đường chuyền từ tuyến dưới, tôi cũng không biết ai đã chuyền quả bóng này lên nữa, vừa mạnh vừa cao, tôi cứ cắm đầu chạy theo hướng quả bóng rơi xuống.

Chuyền bóng cái kiểu này chắc tôi phải luyện thêm một nghìn năm mới đỡ được mất. Nhưng thế mà thành hay, cầu thủ số bốn lại đỡ hụt quả bóng ngã lăn ra sân, vô tình trái bóng lại lăn đến ngay chân tôi, cách khung thành chỉ gần mười mét. Chỉ còn tôi với thủ môn, tôi sẽ hạ gục cô ta luôn. Anh hãy nhìn đi, em sẽ tỏa sáng.

Tôi co chân, gồng hết sức trong một cú đá. Quả bóng sẽ bay lên góc chữ A, ngoài tầm với của thủ thành, rung vào lưới một âm thanh thật êm ái.

Nhưng tôi sút hụt, tôi không biết sao mà tôi lại sút hụt được. Lực tác động mạnh khiến tôi ngã xõng xoài, thủ môn đội bạn nhanh chóng lao ra cản được quả bóng.

Quê luôn một cục.

Tôi nghe thấy tiếng cười không ngớt khắp mọi nơi. Tiếng cười làm tôi ngượng chín cả mặt. Tôi nhìn về phía anh, anh hoàn toàn khác tất cả bọn họ, anh không cười, từ khẩu hình miệng của anh, tôi đoán được anh đang nói.

"Cố lên."

Tôi nhanh chóng gạt bỏ sai lầm vừa rồi, đứng bật dậy. Tôi chỉ chưa quen với quả bóng thôi, sẽ không còn lần sau nữa đâu.

Đúng là vậy thật, tôi vào sân phút thứ hai mươi và đến gần hết trận hình như tôi vẫn chưa chạm chân được đến quả bóng. Quả bóng cứ lăn đi lăn lại ở khu vực giữa sân, còn mỗi tôi ở tít trên cao, đứng nhìn cô nàng áo số bốn với bà thủ môn kia. Chắc chỉ còn một phút nữa là hết giờ, đã quá bốn mươi phút rồi. Một kết quả hòa như này là cũng có điểm.

Bất ngờ một đường chuyền dài nữa, quả bóng tròn lại đang bay về phía tôi. Cả tôi và số bốn cùng lúc đều di chuyển. Cầu thủ hai đội cùng ùa lên theo quả bóng. Làm sao mà vừa thoát được khỏi cô ta, vừa đón được bóng, vừa đánh bại thủ môn để ghi bàn nhỉ? Cái chính là làm sao để tôi sút được trúng quả bóng nữa. Giây phút đó, tôi chợt nhớ lại những gì chị Dương Anh đã nói.

"Nếu có cơ hội vào trong vòng cấm mà bị đối phương cản trở dữ quá hãy giả vờ ngã. Nếu may mắn qua mặt được trọng tài chúng ta sẽ được một quả penalty. Đó sẽ là cơ hội tốt nhất."

Ngã à? Sao tôi không nghĩ đến ngay từ đầu cơ chứ? Thiên thời là thời tiết mát mẻ, địa lợi là tôi đang đứng ngay trong vòng đá phạt, nhân hòa chẳng phải là anh đang cổ vũ cho tôi sao? Tất cả đều đứng về phía tôi. Quá thuận lợi. Tôi nép sát người lên số bốn, cô ta khoẻ như con quỷ, cứ như tôi đụng phải bức tường bê tông ấy. Phải chờ thời cơ thích hợp nhất. Chính là khoảnh khắc này, số bốn vừa bứt tốc vượt qua tôi, cũng là lúc tiếng còi của trọng tài cất lên.

Penalty.

Cả khán đài hò reo vang dội, gần như mọi cổ động viên trường tôi đã đứng hết lên.

Một quả đá phạt trực tiếp.

Chỉ một thủ môn giữa cái khung thành rộng lớn.

Đội bạn kéo đến bủa vây xung quanh nữ trọng tài. Bà vẫn giữ nguyên quyết định.

Đây chính là giây phút chói sáng của cuộc đời tôi.

Những gương mặt đầy hồi hộp đang dõi theo tôi.

Có cả anh nữa.

Thủ môn đội bạn đứng khom người, dang rộng hai tay, cứ bước qua bên này rồi lại bước về bên kia nhìn như một con cua vậy.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, có vẻ như muốn đọc suy nghĩ của tôi.

Nhưng tôi có suy nghĩ cái gì đâu cơ chứ!

Tôi lẩm nhẩm bắt đầu đếm ngược. Ba.. hai.. một.. và tiếng còi như thét lên.

Tôi lùi xa quả bóng và chạy lại rất nhanh.

Chân tôi chỉ sục nhẹ, quả bóng vẽ một đường quỹ đạo cầu vồng bay vào giữa khung thành nghe chỉ một tiếng "roạt".

Thủ môn đối phương đã búng người lên cao, cánh tay phải tìm đến góc chữ A mà tôi nghĩ tôi sẽ sút vào đó.

Những tiếng hét rung chuyển một góc trời, mọi người chạy đến ôm chặt lấy tôi, những cánh tay ghì tôi đến nghẹt thở.

Chúng tôi đã chiến thắng ở vào giây cuối cùng, trong cơ hội cuối cùng, và tất nhiên trong lần đầu tiên tôi đụng trúng quả bóng.

"Tôi cứ nghĩ cậu ngờ nghệch, thật không ngờ cậu còn có cả chiêu này."

Đó là lời thủ môn vừa bị tôi đánh bại đã nói với tôi.

Chị Dương Anh thì vỗ người tôi cứ đôm đốp, chị cười mà như không thể ngậm được miệng lại. Chị còn vỗ cả mông tôi, xong véo cả má tôi, tôi sợ quá phải lấy hai tay ôm lấy ngực.

"Giỏi lắm nhé con bé này, lừa dối tất cả mọi người, biết sút cả Panenka nữa cơ đấy."

Chắc bà vui mừng quá đến lú lẫn luôn, Penalty mà bà nói thành cái Paka cái gì không biết. Tôi chỉ biết cười hềnh hệch, lúc đó tôi có nói cũng không thể nói được, tôi đắm chìm vào trong hương vị chiến thắng mất rồi.

Anh đưa cho tôi một chai nước chanh muối. Tôi khát đến khô hết cả cổ họng. Tôi không thấy mệt lắm bởi cả trận đấu, quãng đường tôi chạy chắc cũng chỉ vài trăm mét, tôi mệt vì tôi cười quá nhiều.

Tôi uống một hơi đã cạn sạch chai nước, anh đưa tôi thêm một chai nữa, tôi uống được đến nửa chai thì dừng lại. Tôi nhìn anh cười, anh cũng cười. Anh còn chuẩn bị cả khăn lau mặt cho tôi, anh nói:

"Cậu mệt không?"

"Không mệt, em vui quá nên không thấy gì."

"Cậu trở thành anh hùng của trường ta rồi đấy."

"Thật vậy ạ?"

Tôi bật cười khằng khặc. Anh tò mò nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi hỏi:

"Trước giờ có bao giờ cậu cười thế này đâu?"

"Em không khống chế được cảm xúc bây giờ."

Anh gật gật đầu nói:

"Cũng phải. Tôi nghĩ lúc đó rất căng thẳng, vậy mà cậu còn tự tin với cú sút Panenka nữa."

Lại Paka, anh cũng bị niềm vui lấn át trí óc mất rồi. Anh mỉm cười nhìn tôi nói khẽ:

"Hôm nay cậu rất tuyệt."

Tôi rời sân thi đấu với tâm trạng lâng lâng, những sinh viên trường thấy tôi, ai ai cũng hô lớn:

"Panenka. Panenka."

Tôi cứ tưởng rằng, tất cả mọi người đều bị tôi làm cho mù quáng. Cho đến buổi sáng hôm sau, tôi thấy hình ảnh mình được đăng lên báo với dòng tít.

"Chiến thắng nghẹt thở của trường X ở giây cuối cùng. Cú sút Panenka định mệnh."

Lúc đó tôi mới nhận ra, đôi khi ngu ngốc lại làm được những điều mà người khác không thể làm được.