Chiêu Thức Tán Tỉnh Phu Quân

Chương 11: Phiên Ngoại 2



【𝑪𝒉𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏 𝒕𝒊̀𝒏𝒉 𝒕𝒂𝒚 𝒃𝒂 "𝒎𝒂́𝒖 𝒄𝒖́𝒏"】

Hôm nay Hoàng gia thiết đãi yến tiệc, các quan viên cùng gia quyến từ lớn đến nhỏ đều được mời tham gia.

Tình cờ làm sao, tôi được sắp xếp ngồi đối diện với Lâm Thanh Thanh, hiện nay đã là nữ tiên sinh của tiểu công chúa.

Những buổi yến tiệc thế này đương nhiên là không thể thiếu những màn thi thố văn chương rồi, nếu thắng còn được phu thê nhà hoàng thượng ban thưởng một nguyện vọng nữa.

Đúng như dự đoán, Lâm Thanh Thanh giành được giải nhất, hoàng hậu hỏi nàng ta có nguyện vọng gì.

Lâm Thanh Thanh cung kính đáp: "Bẩm hoàng hậu, thần từ lâu đã đem lòng ngưỡng mộ một người, nguyện được kết giao bằng hữu cùng người nọ, mong hoàng hậu giúp đỡ."

Hoàng hậu cười nói: "Người Lâm tiên sinh muốn kết giao hẳn là không tầm thường, khanh cứ nói, bổn cung làm chủ cho khanh."

Tôi liếc nhìn Lâm Thanh Thanh, âm thầm xắn tay áo, không ngờ nàng ta vẫn chưa từ bỏ vọng tưởng kết giao bằng hữu với phu quân, để xem một lát ra ngoài tôi trùm bao tải nàng ta trước rồi mới đánh, hay là đánh xong mới trùm bao tải đây.

Lại nghe Lâm Thanh Thanh nói: "Bẩm hoàng hậu, người thần mong muốn được kết giao bằng hữu là phu nhân của Lại bộ thị lang Đình đại nhân, Đình phu nhân."

Hả?

Kết bạn với tôi?

Bởi vì kết bạn với phu quân không thành nên chuyển hướng trước tiên thu phục tôi rồi mới bắt cầu sang phu quân hở?

Tâm cơ quá trời quá đất rồi.

Xem ra lần trước chưa mắng đủ mà.

Tôi và phu quân vừa bước chân về đến nhà thì thánh chỉ ban bằng hữu cũng nối gót theo sau.

Tôi và phu quân:...

Đó giờ chỉ thấy thánh chỉ ban hôn lần đầu mới thấy thánh chỉ ban bằng hữu luôn đó.

Từ sau hôm đó, Lâm Thanh Thanh thường xuyên cầm thánh chỉ danh chính ngôn thuận đến phủ gặp tôi, mở miệng ra là "hiền muội hiền muội" nghe như thân thiết dữ lắm, thế nhưng nàng ta nói thêm câu nữa là tôi muốn mắng liền.

"Hiền muội, chúng ta từ nay đã là tỷ muội, có gì cũng nên san sẻ với nhau."

Ý gì? Muốn tôi san sẻ phu quân với nàng ta hở?

"Ý tỷ là san sẻ tâm sự với nhau."

Hết muốn tâm sự với phu quân lại muốn tâm sự với tôi, sao nàng ta có nhiều tâm sự vậy?

"Hiền muội xem nè, đây là tơ tằm quý hiếm tỷ vừa được hoàng hậu ban thưởng đó."

Công nhận đẹp thiệt.

"Cuộn vải này vừa vặn may được 2 bộ y phục, tặng muội một bộ nhé, chúng ta may thành đồ đôi, lần sau có dịp ra ngoài, ai cũng sẽ biết chúng ta là tỷ muội tình thâm."

Ai tình thâm với cô? Dùng 1 bộ vải tơ tằm là muốn thu phục tôi, nào có dễ như vậy.

Nhưng mà...

Đúng là bộ vải tơ tằm này đẹp thiệt, lấp la lấp lánh, lại mỏng như cánh ve, mềm mại mượt mà, sờ một cái thích đến không muốn buông tay.

Nếu may thành một lớp áo ngoài, thêu vài họa tiết lên là đẹp lắm đó.

Làm sao đây nhỉ?

Dù sao chỉ mặc đồ đôi với nàng ta...

"Thiếu phu nhân."

Đúng lúc này tôi nghe tiếng Hoài An gọi, bèn ngước mắt lên, lại thấy Hoài An đang ôm cuộn vải tơ tằm y hệt cái của Lâm Thanh Thanh: "Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa được thánh thượng ban thưởng 1 cuộn vải tơ tằm, thiếu gia bảo nô tài mang đến cho thiếu phu nhân."

A ha, tôi quay lại nhướng mày với Lâm Thanh Thanh, ai cần cô nữa chứ, nhà ta cũng có ha ha.

Lại chỉ nghe Lâm Thanh Thanh cười nói: "Không ngờ đại nhân cũng được thưởng loại vải tơ tằm này, thật trùng hợp, tỷ và đại nhân đúng là..."

Nàng ta chưa nói hết đã thấy tôi xắn tay áo lên, vội chuyển lời: "Đúng là may mắn khi gặp được người hiền huệ đoan trang như hiền muội."

Tôi:...

Cảm ơn đã khen, nhưng ta chỉ muốn mặc đồ đôi với phu quân thôi.

Tôi: "Không phải cô đang bận giúp trưởng công chúa xây trường học sao? Sao có thời gian rảnh rỗi đến chỗ ta hoài vậy?"

Lâm Thanh Thanh: "Hiền muội đã nhớ thương tỷ như vậy..."

Xắn xắn tay áo, cô nói lại xem ai nhớ thương cô.

"Là tỷ nhớ thương muội, nên dù có bận cách mấy tỷ vẫn sẽ rảnh rỗi với muội."

Tôi:...

Phu quân, mau về, thiếp sắp bùi tai rồi.

Tôi: "Cô có biết cô như thế được gọi là gì không?"

Lâm Thanh Thanh: "Mong hiền muội chỉ rõ."

Tôi: "Người ta gọi là trà đó."

Thật ra thì tôi cũng không biết vì sao gọi là trà nữa.

Lâm Thanh Thanh nghe xong vẫn bình tĩnh thong dong, nhấc tay lấy ra gói trà rồi nói: "Nhắc đến trà, tỷ vừa có được một gói trà Hoàng Hương từ phương nam, muội có muốn thử không?"

Tôi nhìn gói trà nhãn hiệu Hoàng Hương trên bàn, mắt lấp lánh.

Đúng là phú thương, trà quý như vậy mà cũng có, nhưng tôi không dễ bị mua chuộc đâu.

Tôi làm ra vẻ không để ý: "Ta nhận gói trà này thì cô mới chịu về đúng không?"

Tôi: "Được, ta nhận, cô có thể về rồi."

Lâm Thanh Thanh cười tươi như hoa: "Hiền muội rất thích trà nha."

Tôi:...

Muốn đánh quá làm sao bây giờ?

"Thiếu phu nhân."

Tôi giương ánh mắt lấp lánh nhìn Hoài An, mau nói mau nói, nói gì đó vả mặt nàng trà này đi.

"Sáng nay thiếu gia có ghé mua bánh in mà thiếu phu nhân thích ăn nhất nè."

Bánh in nhãn hiệu Lý Hoa, khó mua vô cùng, nếu không phải phu quân quen với ông chủ tiệm thì chưa chắc đã mua được.

Tôi quay qua nhướng nhướng mày với Lâm Thanh Thanh, lại thấy nàng ta vẫn cứ thong dong cười nói: "Ồ, ăn bánh in Lý Hoa, uống trà Hoàng Hương, còn gì hợp bằng, tỷ và đại nhân đúng là tâm ý..."

Xắn xắn tay áo, tâm ý cái gì, giỏi thì nói tiếp xem nào.

"Đúng là tâm ý đều đặt lên người hiền muội mà."

Tôi:...

Cảm ơn, quá khách khí rồi, thật sự không cần, tạm biệt không tiễn nha.

"Thiếu phu nhân," Hoài An vẫn còn chưa đi, không hiểu sao tôi lại thấy chiến ý trong ánh mắt của hắn, không biết còn tưởng hắn đang đánh trận cho ai ấy, "Thiếu gia có mua 2 vé xem hí khúc, thiếu gia nhắn tối nay trở về sẽ đi xem với thiếu phu nhân."

Ồ, hôm bữa đi ngang một đoàn gánh hát mới mở, tôi có nói qua với phu quân hai câu, không ngờ chàng để ý đến. Tôi lại nhướng mày với Lâm Thanh Thanh, cô xem, ta còn phải chuẩn bị cùng phu quân đi xem hát nha, không rảnh tiếp cô đâu, lại nghe nàng ta cười nói:

"Ồ, thật trùng hợp."

Lại nữa hả?

"Tỷ vừa được tặng 2 vé xem hí khúc loại cao cấp, dịch vụ rất tốt, tối nay chúng ta cùng đi nhé."

"Vé thiếu gia mua không những là loại cao cấp mà còn được xem thêm một phần biểu diễn đặc biệt nữa."

"Vé của tỷ có bốc thăm trúng thưởng nữa đó."

"Vé thiếu gia mua không những có bốc thăm mà còn đảm bảo trúng."

"Vé của tỷ được tặng kèm nhiều quà tặng hấp dẫn."

"Vé thiếu gia mua cũng được tặng quà, còn là những món quà cao cấp."

"Vé của tỷ có chữ ký của đại hoa đán."

"Vé thiếu gia mua được tham gia buổi trò chuyện với đại hoa đán."

"Vé của tỷ..."

Cuối cùng như thường lệ, tôi mắng nàng ta đúng là không biết xấu hổ.

Lần sau phải nói phu quân giành giải nhất để đề nghị hủy bỏ tình bằng hữu này mới được.