Chiêu Thức Tán Tỉnh Phu Quân

Chương 10: Phiên Ngoại



【 𝐁𝐮𝐨̂̉𝐢 đ𝐢 𝐬𝐚̆𝐧 𝐥𝐚̃𝐧𝐠 𝐦𝐚̣𝐧 】

Vua tổ chức buổi đi săn, các quan viên và phu nhân từ lớn đến nhỏ đều tham gia. Tôi, phu nhân của Lại bộ thị lang Đình Thư Đình đại nhân, dĩ nhiên là cũng có một suất.

Cuối buổi đi săn sẽ có tổng kết, ai săn được nhiều con mồi nhất sẽ được hoàng thượng ban thưởng. Tài nghệ bắn cung của phu quân nhà tôi cũng tàm tạm thôi (nếu không nói là thảm không nỡ nhìn), nhưng vì vợ chàng là tôi, thế là đủ thắng rồi.

Vậy nên trong khi những người khác còn đang chật vật bắn hạ con mồi thì tôi và chàng đang thong thả cưỡi ngựa dạo chơi ở một góc hẻo lánh trong khu rừng, về phần con mồi săn được đã được đám thị vệ bê về trước.

Tôi ngồi trên lưng ngựa tựa vào ngực phu quân, thưởng thức phút giây lãng mạn này.

Bỗng thấy phía trước có một chú nai đang chuyên tâm ăn lá, phu quân bình tĩnh cởi cung ra, kéo dây cài tên, tư thế chuẩn không cần chỉnh, kết hợp tướng mạo anh tuấn của chàng thì đúng là cảnh đẹp ý vui, ngắm bao nhiêu lần cũng không chán.

Chàng buông dây, mũi tên ngay lập tức rời khỏi cung, xé gió bay đi, và như bao lần trước, một phát trúng ngay.

Con nai lập tức ngã xuống đất.

Cùng lúc một tiếng "A" vang lên từ bên kia hàng cây.

Chậc, xui ghê.

Nai thì bắn trúng rồi.

Nhưng viên đá tôi lén ném ra để tác động lên mũi tên nhằm tăng lực đẩy nhanh và mạnh cũng như chỉnh hướng đi chính xác cho nó sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã xuyên qua rừng cây cuối cùng tiếp xúc thân mật lên vai của một người.

Nói ngắn gọn là tôi ném viên đá giúp chàng bắn trúng con mồi, vô tình bay trúng đầu vai của người ta rồi.

Người ta này còn là trúc mã của tôi, quý tử nhà Tri huyện đại nhân, Lý Tuấn.

Tôi đánh lộn với hắn từ nhỏ tới lớn, nói chính xác hơn là tôi đánh hắn từ nhỏ tới lớn.

Đây là lịch sử đen mà tôi không muốn phu quân đào ra.

Vậy nên khi Lý Tuấn ôm vai phi ngựa đến chỗ tôi, tôi sợ quá phi ngựa chạy đi quên cả việc lấy con mồi mới săn được.

Sau khi tự cho đã bỏ hắn một đoạn xa tôi mới dừng cương ngựa, thở phào một hơi.

"Phu nhân, sao lại bỏ chạy?" Phu quân ngồi sau lưng tôi, ghé vào tai hỏi.

Tôi:...

Làm sao đây? Là cô vợ nhỏ xứng chức, tôi không muốn nói dối phu quân, nhưng nếu nói thật, phu quân tiếp tục đào lịch sử đen của tôi ra thì làm thế nào?

"Lịch sử đen của nàng còn gì vi phu ta chưa biết sao?"

Tôi:...

Ờ ha, cũng đúng.

Bao năm qua lịch sử đen của tôi bị chàng đào gần như bằng sạch rồi còn đâu.

Tôi khóc không ra nước mắt.

Lúc này tôi còn chưa biết điều khiến tôi càng khóc không ra nước mắt còn ở phía sau.

Tên Lý Tuấn kia thế mà đuổi kịp. Dù sao cũng là do tôi ném đá trúng người ta trước nên phu quân tôi định quay ngựa lại tạ lỗi với hắn.

Tôi thầm bĩu môi trong lòng: Phu quân, chàng chắc chưa?

Nhìn thấy Lý Tuấn cưỡi ngựa đến gần, phu quân đang định mở lời thì Lý Tuấn đã tự tìm đường chếc trước.

"A Ngọc, ta biết ngay là nàng không quên được ta mà, lần nào nàng cũng cố ý đánh ta, trêu chọc ta là vì muốn thu hút sự chú ý của ta đúng không? Lúc nãy còn ra vẻ không để ý đến ta, bây giờ lại ném đá ta, bản công tử hôm nay nói cho nàng biết, nàng đã thành công khiến ta chú ý rồi đó."

Tôi giật giật khóe miệng, khẽ liếc nhìn gương mặt đang dần chuyển màu của phu quân, nói thầm: Đó chàng thấy chưa? Không phải tự dưng thiếp rảnh rỗi đi đánh hắn đâu.

Phu quân ôm tôi, lạnh mặt nói với Lý Tuấn: "Lý công tử nói năng cẩn thận."

Lý Tuấn làm như lúc này mới nhìn thấy phu quân, hắn chỉ lên vai mình, ra vẻ ấm ức nói: "Đình đại nhân, phu nhân ngài chọi đá trúng vai ta nè, từ nhỏ tới lớn nàng đều thích trêu chọc ta, không phải phu nhân ngài muốn ta chú ý thì chọi đá ta làm gì?"

Phu quân liếc mắt nhìn tôi, cười cười.

Tự dưng tôi thấy hơi rùng mình.

Chàng cười như vậy là có ý gì? Ý gì ý gì?

Phu quân nhìn Lý Tuấn: "Lý công tử hiểu lầm, lúc nãy phu nhân nhà ta thấy bên kia có dị động, tưởng lầm là con heo có bệnh ảo tưởng nào đó nên nhất thời nhanh tay, không nghĩ lại là Lý công tử, ta thay phu nhân tạ lỗi với công tử."

Lý Tuấn nghe vậy đỏ mặt lên: "Đình đại nhân đây là nói ta là con heo mắc bệnh ảo tưởng sao?"

Phu quân: "Ta không có ý đó, nhưng nếu công tử đã tự nhận như thế thì ta cũng không còn cách nào."

Tôi thấy hình như trên đầu Lý Tuấn có khói bốc lên thì phải: "Ta tự nhận khi nào, ngài... Đình đại nhân thật giỏi miệng lưỡi, ta không so đo miệng lưỡi với ngài, phu nhân nhà ngài ném đá trúng ta, giờ vai ta còn đau đến cầm cung không nổi luôn nè, ngài tính sao đây?"

Phu quân chỉ bình tĩnh hỏi lại: "Lý công tử muốn thế nào?"

Lý Tuấn: "Ta muốn phu nhân ngài đền cho ta con diều."

Giời ạ, hồi nhỏ có lần tôi và hắn cùng tranh mua một con diều, cuối cùng hắn bại bởi tay tôi, không ngờ hắn còn ghim tới bây giờ.

Phu quân lại bình tĩnh hỏi tiếp: "Nếu không thì sao?"

Lý Tuấn: "Nếu không, nếu không ta sẽ mách với hoàng thượng là phu thê hai người lợi dụng buổi đi săn muốn ám toán ta."

Phu quân chỉ cười cười: "Vậy thì..."

Rồi tôi thấy chàng từ từ giương cung lên, kéo dây cài tên ngắm ngay Lý Tuấn, nói tiếp: "Lý công tử lúc nãy chắc đã thấy con nai bị ta bắn hạ rồi phải không?"

Lý Tuấn nhìn mũi tên trên tay chàng, mặt xanh lét lui ngựa về phía sau, vội hô to: "Đình đại nhân, ngài... ngài đừng làm bậy nha, đây là khu săn bắn Hoàng gia đó."

Phu quân cười khẩy: "Không phải Lý công tử muốn mách hoàng thượng là chúng ta muốn ám toán ngươi sao?"

Nói rồi chàng buông dây, mũi tên theo đó rời khỏi cung, Lý Tuấn hoảng sợ vội vàng quay đầu ngựa chạy mất dạng.

Mũi tên xé gió ghim phập vào đất, cách vị trí chúng tôi không xa mấy.

Tôi thầm "chậc" một tiếng, cũng may là Lý Tuấn bỏ chạy sớm nên không nhìn thấy, nếu không thì... có 10 cái tay áo cũng không che được nỗi nhục này.

Thật không biết ngày xưa chàng qua môn bắn cung như thế nào nữa.

Đang cảm thán thì đã thấy Lý Tuấn quay trở lại, phía sau còn có vài tên thị vệ, hẳn là trên đường bỏ chạy vừa lúc gặp được.

Hắn còn chưa tới tiếng đã tới trước: "Ha ha, Đình đại nhân, tài nghệ bắn cung của ngài đúng là trăm nghe không bằng một thấy, tại hạ xin bái phục ha ha."

Phu quân nghe vậy cũng không vội, chỉ bình tĩnh gọi: "Phu nhân!"

"Dạ." Tôi lập tức đáp lời.

"Đánh bọn chúng, đánh chớt có vi phu phụ trách."

Tôi lại "dạ" một tiếng rồi nở nụ cười nham hiểm, hăng hái xắn tay áo lên, Lý Tuấn xanh mặt lui ngựa về phía sau, ra lệnh đám thị vệ cố cầm cự rồi quay đầu ngựa chạy đi.

Tôi thấy hắn phi tới phi lui như vậy còn cảm thấy mệt thay cho con ngựa nhà hắn nữa.

Hôm đó Lý Tuấn bị tôi đánh đến hoàng thượng cũng nhìn không ra, hắn quỳ gối khóc lóc kể lể với hoàng thượng, nhưng đổi lại chỉ là cả triều được dịp trận cười to.

Đấy là chuyện sau đó, còn bây giờ...

Sau hai ba chiêu giải quyết xong Lý Tuấn và đám thị vệ, tôi chạy đến tranh công với phu quân, lại thấy chàng cười cười với tôi.

Bước chân tôi chợt khựng lại.

Lại nữa, lại là cảm giác đó, tôi bất giác rùng mình một cái, theo bản năng lùi về phía sau.

Chàng đưa tay ra: "Qua đây."

Bước chân đang lùi lại của tôi bỗng chuyển hướng, không nghe lời mà bước về phía chàng.

Rồi tôi nghe chàng nói: "Trêu chọc từ nhỏ tới lớn ha, cố ý thu hút sự chú ý ha, A Ngọc ha."

Tôi:...

Tôi: "Không phải như chàng nghĩ đâu, chàng nghe thiếp giải thích đã..."

Hôm đó tại một góc vắng bóng người trong khu rừng Hoàng gia, chim chóc bỗng dưng tán loạn bay đi, miệng còn ríu rít không ngừng, nếu ai hiểu chút điểu ngữ sẽ nghe chúng đang không ngừng lặp lại 4 từ: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn."

Tối đó tôi ngồi trên lưng ngựa tựa vào ngực phu quân trở về trại, trong lòng thầm mắng: Vậy mà năm xưa ở trong sơn động còn bày vẻ chê hoàn cảnh không thích hợp, giờ mình bảo trong rừng không thích hợp thì lại bảo đây là tình thú.

Phải mà chàng dùng tinh lực này để luyện bắn cung thì giờ chắc đã thành cao thủ rồi.

Chàng đúng là ngày càng không đứng đắn mà.

Mấy ngày sau, tôi nghe nói Tri huyện đại nhân như ý nguyện được thăng lên một cấp, điều đi phương nam nhậm chức Trung thư giám. Tri huyện đại nhân, bây giờ là tân Trung thư giám đại nhân vì cảm tạ phu quân nhà tôi đề bạt mà vui tươi hớn hở gói quý tử nhà ông sang cho chàng muốn đánh thì đánh muốn bắn thì bắn.

Lý Tuấn:...

Ngày lên đường, Lý Tuấn thế mà khóc lóc ra vẻ lưu luyến không rời với tôi, bảo tôi không được quên hắn ta, xém chút nữa phu quân lại lấy cung bắn hắn rồi.

May là Trung thư giám đại nhân xách cổ áo kéo Lý Tuấn chạy kịp.

Chậc, làm gì hoảng sợ vậy chứ, phu quân giương cung nhìn đẹp vậy thôi chứ bắn trúng nổi ai đâu.

"Bắn trúng cái cần trúng là được rồi." Bên trong xe ngựa, chàng bỗng dưng kề tai tôi nói nhỏ.

Tôi:...

Bỗng nhiên tôi thấy nhớ phu quân trước đây quá, ngày xưa phu quân ngây thơ biết bao nhiêu, bị tôi trêu chọc cũng chỉ biết đỏ mặt quay đầu đi, giờ thì nghe xem chàng vừa nói gì kìa.

Tôi xấu hổ quay đầu, tất nhiên là quay đầu vùi vào lòng chàng rồi.

Phu quân ơi, chúng ta còn chưa từng xe-ngựa bờ-lay đâu.

- ---------------------

Câu chuyện nhỏ:

Lý Tuấn: Tác giả ngươi ra đây, rõ ràng ta bắn cung giỏi hơn Đình đại nhân, vì sao lúc Đình đại nhân giương cung nhắm vào ta mà ngươi không cho ta giương cung nhắm trở lại mà viết ta bỏ chạy hả? Đây là bug, ngươi mau sửa đi.

Tác giả chỉ chỉ Đình phu nhân: Ngươi có chắc ngươi bắn giỏi hơn Đình đại nhân hông?

Lý Tuấn:...

-

Lý Tuấn ôm Lâm Thanh Thanh: Thanh Thanh, chúng ta chỉ là NPC hỗ trợ tình yêu não tàn của nam nữ 9 thôi, chúng ta bãi công đi.

Lâm Thanh Thanh: Dù sao ngươi cũng đi phương nam rồi, bãi công cho ai xem.

Lý Tuấn:...

-

Lý Tuấn: A Ngọc, ta giỏi bắn cung hơn hắn, giỏi cưỡi ngựa hơn hắn, lại là trúc mã của nàng, sao nàng lại chọn hắn mà không chọn ta?

Đình đại nhân: Bởi vì nếu nàng ấy thích con diều nào, ta sẽ mua ngay cho nàng ấy mà không phải tranh mua với nàng ấy.

Lý Tuấn: Ta tranh mua vì muốn nàng ấy chú ý đến ta thôi.

Đình đại nhân: Ngươi muốn nàng ấy chú ý, còn ta muốn nàng ấy vui vẻ.

Lý Tuấn:...