Chiêu Thức Tán Tỉnh Phu Quân

Chương 9



Một đêm vô mộng, sáng hôm sau, tôi lại tiếp tục chất vấn chàng. Hừ, hôm qua sơ ý bị chàng dắt mũi, chuyện chưa nói rõ sao tôi bỏ qua được chứ.

"Nếu Lâm tiểu thư lại tìm đến chàng thì sao?"

Tay chàng đang kẻ mày cho tôi vẫn không dừng lại: "Vi phu sẽ khiến cho nàng ta không tìm đến ta nữa."

"Chàng làm thế nào?" Tôi tò mò hỏi.

"Ta sẽ..." Chàng dừng lại, nhìn tôi một lát, mới cười nói tiếp, "Ta sẽ tìm cách báo cho nàng biết." Rồi không biết nghĩ đến cái gì, ý cười trên môi chàng càng đậm, "Để nàng đến nhéo tai ta."

Tôi chợt nhớ đến hình ảnh thím ba nhéo tai chú ba, rồi tưởng tượng đến cảnh tôi nhéo tai phu quân, bỗng nhiên cảm thấy... cũng không tệ lắm ha.

Tôi bất chợt vươn tay ra nắm lấy tai chàng, ngón tay mân mê vành tai chàng một lúc, nhìn ngắm nó dần dần đỏ lên như quả cà chua, tự dưng thấy đói ghê.

Rồi tôi thấy ý cười lan tràn trong mắt chàng.

Tôi gật đầu, biểu quyết tâm: "Được, chàng nhớ đó, nhất định phải báo cho thiếp biết, phải chờ thiếp đến có biết không?"

"Được." Chàng đáp ngay tắp lự, tiếp tục kẻ mày cho tôi.

"Trong lúc chờ thiếp đến chàng không được để nàng ta tiến vào lãnh địa của chúng ta, phải đóng cửa tử thủ bảo vệ thành, ai biết nàng ta có thấy sắc hóa rồ muốn chiếm đoạt thân thể chàng hay không." Tôi nghiêm túc dặn dò chàng, thầm thở dài, có phu quân đẹp trai cũng khổ lắm.

"Được."

"Chàng cũng không được để nàng ta đến gần chàng. Đình Thư, Đình đại nhân, phu quân, chàng nghe cho kỹ, thân thể của chàng chỉ có thiếp mới được chạm vào, nhớ không?"

"Được."

"Dù nàng ta có bán thảm thế nào chàng cũng không được mềm lòng, nàng ta chỉ vì sắc đẹp của chàng thôi, chỉ có thiếp là yêu chàng từ trong ra ngoài, trên đời này không ai tốt với chàng bằng thiếp đâu."

"Được."

"Nếu chàng có lỡ mềm lòng thì chàng phải nhìn lại chàng bây giờ đẹp trai ngăn nắp như thế là nhờ ai, công sức chăm sóc của thiếp tuyệt đối không được để bất kỳ ai khác hưởng, nhớ không?"

"Được."

Chàng liên tục hứa hẹn, nom có vẻ đáng tin phết.

Cuối cùng tôi nghiêm túc đe dọa: "Nếu chàng thất hứa thì đừng trách thiếp hung dữ, thiếp cũng sẽ không bao giờ nấu cơm cho chàng nữa, cho chàng chịu đói luôn."

Chàng chỉnh lại một lọn tóc con cho tôi, khẽ cười: "Được."

-

Vào một hôm nọ, Hoài An tất tả chạy về báo với tôi rằng phu quân đang bị một vị cô nương chặn đường ở Phương phủ, lúc tôi đến thì thấy chàng đang đứng trong đình nghỉ mát, tay còn thong thả phe phẩy cây quạt tôi vừa mới làm cho chàng, mặc dù đang "bắt gian" nhưng tôi phải dừng bước chân để thầm tán thưởng tướng mạo của phu quân nhà tôi một chút, cái gì mà "quân tử như ngọc, tuyệt thế vô song", chính là nói chàng đó.

"Thiếu phu nhân!"

Hoài An thấy tôi đứng ngẩn ngơ, bèn kêu một tiếng nhắc nhở. Tôi hoàn hồn, sực nhớ mục đích đến đây, lúc này tôi mới đưa mắt nhìn qua vị cô nương nghe đồn là chặn đường phu quân nhà tôi, lại thấy vị cô nương này đúng là rất xinh đẹp, da trắng môi hồng, đôi mắt to tròn vừa ngây thơ lại vừa lanh lợi hoạt bát, nàng đang chun mũi làm nũng với phu quân, ánh mắt chàng nhìn nàng cũng vô cùng ấm áp, cũng không biết vị cô nương này nói gì mà chàng lắc đầu bật cười rồi gõ nhẹ quạt giấy lên đầu nàng khiến nàng cười khúc khích, xem ra hai người trò chuyện vui đến quên trời đất.

Tôi cũng không vội, chỉ chậm rãi đi tới, vị cô nương nọ vừa thấy tôi thì giật mình rồi vội vàng núp sau lưng phu quân, tay còn níu tay áo phu quân giật giật nữa chứ, hừ, tưởng phu quân bảo vệ được nàng chắc.

Tôi cười khẩy: "Chơi vui vẻ quá nhỉ."

Vị cô nương kia như sắp khóc tới nơi.

Tôi nghiêm giọng gọi: "Qua đây."

Vị cô nương nọ từ từ đi ra, vừa đi vừa nhìn phu quân nhà tôi cầu cứu nhưng chàng chỉ lắc đầu dùng khẩu hình đáp lại: Không cứu được.

Tôi bật cười, hừ, chắc nó còn không biết chính phu quân tôi, cũng chính là cậu nó cho người về mật báo với tôi đâu.

Trưa đó tui dành cả buổi để giáo huấn con bé về tội trốn học, sau đó tôi và phu quân đích thân đưa con bé đến trường.

Đúng vậy, con bé là con gái vừa tròn 8 tuổi của chị chồng tôi, được chị chồng gởi nhà tôi chăm nom mấy ngày, xem, mới tí tuổi đầu mà đã học người ta chơi trò trốn học rồi, còn may là bị phu quân bắt gặp trên đường đến nhà đồng liêu đấy.

Giải quyết xong chuyện con bé, tôi nhéo tai chàng suốt trên đường về nhà.

Chàng giỏi quá nhỉ, còn dám trêu chọc tôi, không nói cho chàng biết chàng sắp được làm cha luôn, hừ.

-

Mấy năm sau, tôi nhìn đứa con gái rượu nhà mình mà tức giận không thôi.

Cái gì mà nữ tiên sinh có tiếng nhất Kinh Thành, được Hoàng gia mời vào cung dạy dỗ công chúa, hiệu trưởng trường nữ học đầu tiên chứ.

Xem nàng ta, đúng, tôi đang nói cái người từng muốn cướp phu quân nhà tôi ấy, ở trường dạy con gái tôi thành cái gì kìa, nó không mở miệng thì thôi, mở miệng ra là có thể cà khịa tức chớt người, nào có giống mẹ nó ôn nhu hiền huệ hay cha nó nho nhã lễ độ chứ.

Tôi có quyền nghi ngờ nàng ta không cướp được phu quân, mắng cũng không lại tôi nên cố ý dạy con gái tôi cà khịa để nó về chọc tôi tức chớt.

Ngày mai phải lên trường mắng nàng ta mới được.

-

Rất nhiều năm về sau, tôi bất chợt hỏi phu quân.

"Phu quân, chàng xiêu lòng chưa?"

Bàn tay đang đút cháo cho tôi vẫn không ngừng lại (răng rụng hết, húp được mỗi cháo), chàng nhẹ giọng trả lời: "Chưa."

Tôi nhìn đám cháu chắt đang chơi đùa trong sân: "Vẫn chưa sao?"

"Đúng vậy, vậy nên Yến Ngọc, nàng tiếp tục tán tỉnh ta đi."

"Không được rồi, chắc phải đợi kiếp sau mới tán tỉnh chàng tiếp được."

Chàng lau vệt nước nơi khóe miệng tôi, khẽ khàng: "Kiếp sau đến phiên ta tán tỉnh nàng."

Tôi mỉm cười nhìn chàng: "Thiếp xiêu lòng rồi."

Chàng nói: "Ta cũng vậy."

Xiêu lòng từ lúc nào?

Cũng không còn nhớ nữa.

Chỉ nhớ rằng từ lúc chiếc khăn cưới được vén lên, định mệnh của hai chúng tôi đã gắn liền với nhau, vĩnh viễn không tách rời.

Cơn gió thổi qua, tiếng linh đinh lang đang vang lên từ cửa sổ, bên trong căn phòng, ở ngăn bàn bí mật còn cất giữ một chiếc hộp tinh xảo, bên trong chiếc hộp là một quyển sách dày, trên đó nguệch ngoạc mấy chữ không quá đẹp, "Chiêu thức tán tỉnh phu quân".

Lẳng lặng nằm đó, ghi lại một giai thoại.

— 𝐇𝐎𝐀̀𝐍 𝐂𝐇𝐈́𝐍𝐇 𝐕𝐀̆𝐍 —