Chiêu Thức Tán Tỉnh Phu Quân

Chương 8



Sau đó thanh kiếm cắm thẳng vào một thân cây ngay sau lưng phu quân.

Tôi đứng cách đầu ngựa một khoảng cách, nhìn chàng ngồi trên lưng ngựa, nâng mặt mỉm cười khiêu khích, ý đồ hiện hết lên mặt: Chàng sợ chưa?

Chàng như nhận ra ý đồ của tôi, ra vẻ sợ hãi: "Phu nhân, vi phu biết sợ rồi."

Tôi:...

Quá giả!

Tôi giận dỗi phi thân bay đến rút thanh kiếm ra, lại bay trở về bãi cỏ lau, múa một bộ kiếm pháp mà tôi tâm đắc nhất.

Nhà tôi là thư hương dòng dõi, nhưng cô tư nhà tôi lại là một nữ hiệp chân chính, tôi lớn lên từ những câu chuyện giang hồ hiệp lữ của cô tư. Cô tư nói tôi có thể chất luyện võ, vậy nên mặc dù cha mẹ ngăn cản, cô tư vẫn trộm bắt cóc tôi lên núi mấy năm, đến khi tôi được thả về thì căn cốt lẫn tính nết đã định, không sửa lại được.

Bộ kiếm pháp này là do tôi nghĩ ra, còn chưa từng khoe với ai đâu.

Phu quân, vợ chàng không chỉ biết hiền thục đoan trang mà còn biết đánh người nữa đó. Để xem chàng còn dám để người không phận sự vào sân nhà của mình nữa không? Còn dám lén lút tâm sự sau lưng thiếp nữa không?

Kiếm phong quét qua, đám cỏ lau bị chém hơn một nửa, mặt nước trên sông cũng bắt đầu cuộn sóng, cây lá đong đưa xào xạc, đàn chim run sợ bay đi.

Kiếm pháp mới được múa hơn một nửa, bỗng có cơn gió từ đâu thổi tới, tai tôi giật giật, bèn phóng nội lực ra, thoáng nghe có tiếng đùa giỡn trêu chọc ở bến đò xa xa.

Mắt tôi chuyển lạnh, phi thân bay đến ngồi sau lưng phu quân, vỗ mông ngựa phi nhanh.

Lúc đến nơi, bọn công tử ăn chơi kia đang giận dữ đạp chân lên một người đánh cá, tay còn đang lôi kéo một vị cô nương. Ái chà, dám giở trò đồi bại trước mặt bản phu nhân đây, muốn chớt.

Tan tác tơi bời là kết cục đã định cho bọn ăn chơi kia.

Tôi thu kiếm, đạp chân lên người cầm đầu, buông lời hung ác đe dọa một lát rồi mới rời đi.

Tôi cùng phu quân dắt ngựa đi dạo dọc bờ sông, sau đó ngồi xuống bãi cỏ lau, ngắm nhìn mặt trời đang xuống núi.

Xung quanh an tĩnh, chỉ có tiếng chim cưu gọi bạn bên bờ sông, tiếng nước dập dờn vỗ vào bụi lau sậy, và tiếng hít thở của chúng tôi.

Yên lặng thật lâu, không ai nói câu nào.

Khi vệt nắng cuối cùng chuẩn bị khuất sau chân núi, tôi nghe phu quân nói khẽ bên tai:

"Phu nhân, là lỗi của ta, đã để nàng giận như vậy."

Tôi không trả lời.

"Phu nhân, về nhà thôi."

Tôi không nghe.

"Phu nhân, vi phu đói rồi, muốn ăn món thịt kho tàu phu nhân nấu."

Tôi... tôi mặc kệ.

"Nàng ấy đến phủ gặp mẫu thân, ta cũng không ngờ nàng ấy lại trực tiếp đến chỗ của ta."

Tốt, vô vấn đề rồi đó. Chỉ hai câu chàng đã thuần thục ném nồi cho mẹ chồng, chàng không biết từ chối tiếp khách sao, hừ!

"Ta và nàng ấy nói chuyện cũng không có gì phải che giấu."

Chàng và nàng ta thì có gì để nói chứ, hừ!

"Ta chỉ muốn nói chuyện rõ ràng để nàng ấy không dây dưa nữa."

Vậy chàng đã nói rõ ràng chưa? Hừ!

"Đã."

Tôi mở to mắt không dám tin nhìn chàng, chàng có thuật đọc tâm sao?

Chàng cười cười: "Cùng nàng sớm chiều 4 năm, sao ta có thể không hiểu nàng nghĩ gì."

Nghe cũng... ngọt ngào phết!

Tôi nhướng mày nhìn chàng, nói thầm: Đình lang ha!

Phu quân:?

Không nghe được? Còn tưởng chàng có thuật đọc tâm thật chứ.

Tôi cười khẩy, kéo dài giọng cà khịa: "Đình langggg."

Vậy là nói chuyện rõ ràng dữ chưa, đâu phải tự dưng chàng đã nói rõ như vậy mà nàng ta vẫn còn ảo tưởng chứ.

Phu quân làm như nhớ ra, cười khổ nói: "Là vi phu sơ ý, từ nay sẽ chú ý."

Tôi hừ một tiếng, quay mặt đi.

Sao tôi có thể không đoán được Lâm Thanh Thanh có thể đến thư phòng tìm chàng là nhờ có sự dung túng của mẹ chồng cơ chứ, tôi cũng không phải kẻ ngốc.

Tôi có thể hiểu cho nỗi lòng mong cháu của bà, nhưng phu quân đã xin bà cho thêm thời gian rồi mà, bà không thể chờ thêm một chút sao?

Bà chọn Lâm Thanh Thanh vì nàng ta từng là người phu quân muốn cưới vào cửa. Bà hy vọng rằng vì có đoạn tình cảm này, nàng ta sẽ dễ dàng mang thai hơn một chút, dù cho... dù cho điều đó có làm tôi bị tổn thương như thế nào đi nữa.

Từ lâu, tôi đã xem bà như mẹ ruột, vậy nên nhất thời không chấp nhận được bà có thể đối với tôi như vậy.

Nghĩ đến đây tôi lại quay mặt qua trừng mắt hung dữ với phu quân, đều do nợ đào hoa của chàng.

Phu quân:?

Phu quân: "Là lỗi của ta"

Tôi càng giận hơn: "Chàng có lỗi gì?"

Phu quân:...

Tôi nhìn nhìn gương mặt đẹp trai của phu quân, chợt nghĩ, còn may phu quân không như vậy, phu quân đứng về phía mình nha. Nghĩ đến đây tôi không hung dữ với chàng nữa mà chuyển thành tình ý dịu dàng.

Phu quân:?

Tôi chợt hỏi: "Chàng đã từng hứa hẹn với nàng ta dưới gốc đào sao?"

Trước đây tôi vốn không quan tâm chuyện quá khứ giữa chàng và Lâm Thanh Thanh, nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại lúc nãy, tôi bỗng nhiên muốn biết.

Là chàng từng hứa hẹn, để cô nương người ta chờ đợi sao?

Chỉ nghe chàng từ từ kể ra.

"Trước đây ta và Lâm tiểu thư gặp qua mấy lần ở các cuộc tụ hội, nàng ấy giỏi văn chương, luận ngữ cũng có điều hiểu biết, ta đúng là đã tán thưởng tài hoa của nàng ấy, cùng nàng ấy tán gẫu đôi lần. Ta và nàng ấy tuy rằng có ý, nhưng chưa từng vượt qua khuôn phép. Chưa thông qua phụ mẫu, ta sao dám hứa hẹn điều gì."

Tôi hiểu rồi, là đều trong lòng có ý nhưng không nói ra.

"Sau khi phụ mẫu định ra hôn sự với nhà nàng, ta cũng cất tâm tư, chỉ là thời gian đầu bởi vì trong lòng thất ý, sơ suất với nàng."

Phu quân nhà tôi đúng là con ngoan chồng giỏi, bị ép thành hôn cũng không học đòi "bỏ nhà trốn đi", đỡ mất công tôi đuổi tới bắt về.

"Yến Ngọc, xin lỗi!"

Tôi ra vẻ rộng lượng, gật đầu: "Biết lỗi là tốt, từ nay chàng phải dành cả đời đề bù đắp cho thiếp, biết không?"

Cơ hội bắt chẹt thế này sao tôi có thể bỏ qua chứ.

"Yến Ngọc." Phu quân chợt khẽ gọi, thấy tôi đang lắng nghe, mới nói tiếp: "Thật ra,"

Thật ra cái gì?

Chàng chậm rãi nói, giọng mềm nhẹ như đang tỏ bày: "Thật ra ta vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ với nàng, ta không biết phải nói rõ như thế nào, tựa như nàng có hai dáng vẻ trái ngược nhau, nhưng lại rất hòa hợp. Vậy nên thật ra từ rất lâu, ta vẫn luôn chú ý đến nàng."

Không biết chàng đang nói gì nữa.

"Rất nhiều lúc, kể cả những khi thân mật, ta luôn cảm thấy nàng không phải chỉ như thế này, giống như, ta chỉ mới gặp được một nửa của nàng."

"Điều này làm ta cảm thấy rất khó chịu."

"Ta vẫn luôn muốn một ngày có thể phóng thích dáng vẻ còn lại của nàng, nhưng ta không biết phải làm thế nào."

"Cho đến hôm đó ở ngoài trường thi, ta nhìn thấy dáng vẻ đội tuyết khiêu chiến của nàng đối với Lâm tiểu thư."

Ý chàng là dáng vẻ như con gà chọi của mình hở?

"Và dáng vẻ tiêu sái ngang tàn của nàng hôm nay."

Ý chàng là dáng vẻ hung dữ mắng người của mình hở?

"Dáng vẻ nàng cưỡi ngựa bắn cung, đạp cỏ lau mà bay, xuất kiếm hỏi trời, cuốn lên sông nước, cùng với, đánh bọn người kia bỏ chạy tan tác."

Ý chàng là dáng vẻ quánh lộn của mình hở?

Khoan đã...

"Lúc nãy thiếp đâu có bắn cung."

"Ta thêm vào cho tròn cấu tứ."

Là bệnh nghề nghiệp, tôi gật đầu đã hiểu, ra hiệu chàng nói tiếp đi.

"Yến Ngọc," Chàng chợt nắm lấy tay tôi, "Nàng gả cho ta đã hơn 4 năm, đến nay ta mới có thể chân chính nhìn thấy dáng vẻ hoàn chỉnh của nàng."

"Chiêm ngưỡng phong tư rực rỡ của nàng."

Phong tư? Phong tư quánh lộn sao? Hẳn ý chàng là, lúc mình quánh lộn, không phải, lúc mình hành hiệp trượng nghĩa trông rất ngầu, nhỉ?

"Thật ra, đó cũng là phong tư ta muốn nhìn thấy trong lúc thân mật cùng nàng."

Hả?

"Ta vẫn luôn nghĩ, nếu đã là chuyện thân mật nhất thế gian, thì cả hai nên dùng dáng vẻ hoàn chỉnh nhất để đối đãi."

Từ từ, chàng chuyển chủ đề nhanh quá thiếp không đuổi kịp, sao chàng lại nói đến chuyện thân mật rồi? Trời còn chưa tối đâu.

"Ngang tàn bừa bãi mà phóng thích tất cả, không chừa lại chút gì."

"Tựa như lúc nàng đạp cỏ lau mà bay, kiếm ý quét ngang trời, mỗi chiêu mỗi thức đều tựa như vũ bão cuồng phong, trời đất đảo lộn, cây cối nghiêng ngã, chim muông tán loạn, sau khi phóng thích tất cả, nhìn lại đã là đầy đất xác cỏ lau."

Khoan, rốt cuộc chàng đang nói chuyện thân mật hay chuyện thiếp múa kiếm?

Còn nữa, chuyện thân mật mà sao chàng nói văn chương quá vậy, thiếp chưa tiêu hóa kịp nữa nè.

"Lúc đó ta nghĩ, nếu được cùng nàng một lần đất trời đảo lộn trên bãi cỏ lau, cuộc đời này của ta không có gì hối tiếc."

Gì vậy trời?

"Đúng không?"

Cái gì đúng cơ?

"Đúng." Tôi gật đầu, dù sao nghe chàng nói rất hay, chắc chắn là đúng rồi.

Chàng mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chứa chan tình ý nhìn tôi.

Tôi lập tức rơi vào trạng thái mụ mị.

Rồi tôi thấy chàng cởi áo ngoài trải ra sau lưng tôi, lại cởi thêm một lớp áo làm gối đầu cho tôi, bận rộn một hồi, lúc tôi còn đang khó hiểu chàng đang làm gì thì đã thấy chàng sáp lại gần khẽ hôn lên tóc tôi, ôm tôi vào lòng, rồi, rồi nhẹ đẩy tôi nằm lên chiếc áo ngoài chàng vừa trải ra.

Tôi:...

Tôi: Ủa

Tôi: Khoan, không phải chúng ta đang nói chuyện giải quyết các vấn đề trong hôn nhân sao?

Lúc tôi lấy lại tinh thần thì đã thấy gương mặt đẹp trai của chàng đang phóng to kề sát trước mặt tôi, tôi lập tức quên hết tất cả, mặc kệ, bà đây cùng phu quân "giải quyết các vấn đề trong hôn nhân" trước đã.

Phu quân hôn khắp mặt tôi một lượt mới từ từ dời môi đến vành tai tôi, hơi thở của chàng cũng theo đó chạm vào da thịt, tôi nghe giọng nói trầm khàn của chàng khẽ bên tai: "Phu nhân, nghe nói nàng có 300 chiêu thức rất lợi hại, hôm nay có thể cho vi phu được mở mang tầm mắt không?"

Tôi đang trầm mê thì bỗng nhiên tỉnh lại liền: Hả, sao chàng biết tôi có 300 chiêu lận lưng?

Chàng chậm rãi nói như nhấm nháp từng từ: "Ta và chàng đánh nhau ba ngày ba đêm, 100 chiêu khiến cho vườn hoa đào phía bắc rơi tan tác như mưa, 100 chiêu làm cho nước sông Tương Tư không bao giờ còn yên ả, 100 chiêu bãi cỏ lau ngoài thành không còn dám ngóc đầu nhìn thẳng, vừa vặn ta và chàng dây dưa tam sinh tam thế, mãi không chia lìa."

Tôi:...

Ngâm thơ sợ vô thức đọc ra tiếng nên tôi chuyển sang tưởng tượng viết văn trong đầu, sao tôi lỡ đọc ra tiếng mà Tiểu Như không nhắc tôi gì hết vậy?

A, nhục chớt mất, tôi muốn tìm chiếc chăn kéo lên che mặt nhưng không có chăn, tôi chỉ đành chuyển sang chống chế: "Không phải như chàng nghĩ đâu..."

"Như ta nghĩ là như thế nào?"

"Là..." Nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong mắt chàng, tôi bỗng chốc nhận ra gì đó.

Chúng tôi thành hôn hơn 4 năm, nhưng dường như đến giờ phút này mới nhìn thấy hết dáng vẻ của nhau.

Không chống chế nổi nữa, cũng không muốn chống chế, tôi dứt khoát lật người đè chàng xuống, chàng muốn kiến thức 300 chiêu lận lưng của tôi chứ gì, hôm nay tôi sẽ cho chàng biết lợi hại.

Đất trời đảo lộn, kiếm quét ngang trời, cuồng phong vũ bão, sau khi phóng thích tất cả, nhìn lại chỉ còn xác cỏ lau nằm đầy đất.

Hai chú ngựa đứng ở xa xa chờ đến tận khuya mới được chủ nhân nhớ tới, mừng đến rơi nước mắt.

Lúc này tôi mới chú ý, chú ngựa vốn bị tôi bỏ lại cũng chạy đến đây rồi. Đúng là, đi đâu rồi cũng tìm đến nhau mà.

-

Về đến nhà đã là giữa khuya, giờ này thông thường mọi người đều đã đi ngủ, thế mà khi chúng tôi bước vào phòng khách đã thấy mẹ chồng đang ngồi chờ chúng tôi.

Bà nhìn thấy chúng tôi trở về, vui mừng ra đón nhưng khi mở miệng lại không thốt được lời nào, chỉ có thể đỏ mắt nhìn tôi. Lòng tôi chợt thấy đau nhói khó chịu vô cùng, tôi không nhịn được dậm dậm chân, cất giọng như muốn khóc: "Mẫu thân, người làm con dâu đau lòng quá!"

Nước mắt cứ như không cần tiền mà tuôn rơi, mẹ chồng cuống cuồng chạy đến lấy khăn lau nước mắt cho tôi, luôn miệng tự trách: "Là mẹ hồ đồ, là mẹ hồ đồ, Ngọc nhi ngoan, không khóc, sau này mẹ tuyệt đối sẽ không như vậy nữa. Ngọc nhi, đừng đau lòng, đừng giận mẫu thân được không?"

"Người đừng chỉ nói để dỗ con." Tôi dựa vào ngực của phu quân, quệt nước mắt ấm ức nói.

"Ngọc nhi, mẹ hứa với con, sau này chuyện phu thê các con, mẹ sẽ không tùy tiện xen vào nữa, các con muốn có con khi nào cũng được, quan trọng là cả nhà chúng ta hòa thuận êm ấm, như vậy là tốt rồi."

"Ngọc nhi, đừng giận, mẹ già rồi, không chịu được đau lòng."

Nói rồi bà ôm ngực hít thở như sắp không chịu nổi, tôi vội cuống quýt tiến lên vuốt ngực cho bà, miệng nói: "Được rồi, không giận người nữa."

Tôi lại nghiêm túc nhìn bà, nói: "Mẫu thân là trưởng bối, đã hứa là phải giữ lời, có phu quân làm chứng. Nếu người làm con đau lòng nữa, con sẽ không nói chuyện với người nữa, không cùng người đi đánh cầu lông, đi gặp các bà các cô để người có con dâu để khoe nữa."

"Được, được, mẹ hứa." Bà thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nắm lấy tay tôi, cười nói, "Thư nhi, sao tối như vậy con mới đưa Ngọc nhi về, cảm lạnh thì biết thế nào, mau vào uống chén nước gừng..."

Cho dù mẹ chồng có làm tôi đau lòng thế nào đi nữa, thì bà cũng là người sinh ra phu quân, càng là người tác hợp duyên phận của tôi và phu quân, chỉ với hai điều này, tôi đều không giận bà lâu được.

Tôi nghiêng đầu nhìn phu quân thì bắt gặp chàng cũng đang nhìn tôi.

Người tôi muốn đang ở bên cạnh, thì có gì không giải quyết được chứ.