Chiêu Thức Tán Tỉnh Phu Quân

Chương 7



Chàng đỗ tiến sĩ, nhập Hàn Lâm Viện, chính thức ăn cơm Nhà nước.

Cả phủ vui mừng mở tiệc suốt 10 ngày.

Thời gian mới đó mà đã trôi qua 1 năm.

Một ngày nọ, lúc tôi đến tìm mẹ chồng để xin ít kim chỉ thì nghe được tiếng phu quân trong phòng.

"Nhi tử không đồng ý!"

Tai tôi hơi bị thính, dù hai người cố ý nhỏ giọng nói chuyện thì tôi vẫn nghe được rõ ràng.

Cũng không biết mẹ chồng nói gì mà phu quân không đồng ý nữa, bình thường chàng hầu như không phản đối lời của mẹ chồng.

Tôi vừa định nhấc chân tiến vào thì đã nghe mẹ chồng nói:

"Thư nhi, không phải trước đây con muốn cưới Lâm tiểu thư sao? Nàng ta vẫn chờ đợi con, giờ còn nguyện ý làm thiếp cho con, sao con lại không đồng ý?"

Chân tôi khựng lại giữa không trung, Lâm tiểu thư là ai? Chợt trong đầu tôi hiện lên gương mặt của một người.

Là vị cô nương chặn đường phu quân ở trường thi sao?

Tôi nín thở chờ nghe tiếng phu quân trả lời.

"Mẫu thân, đó là chuyện hơn 4 năm trước, bây giờ nhi tử chỉ muốn an ổn cùng Yến Ngọc. Về chuyện sinh con nối dõi, xin mẫu thân cho chúng con thêm thời gian."

Tôi thở phào một hơi, phu quân đứng ở phía tôi là được rồi.

Rồi tôi nghe mẹ chồng cất giọng ưu sầu: "Đã hơn 4 năm rồi, mẫu thân cũng là bất đắc dĩ, Yến Ngọc vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhất định sẽ hiểu cho việc con nạp thiếp."

Không, con không hiểu, và con tuyệt đối không đồng ý, tôi thầm giận dỗi trả lời.

Phu quân mềm giọng nói: "Mẫu thân, thật ra nhi tử vẫn luôn muốn cảm tạ người đã chọn cho con một thê tử tốt, rốt cuộc, mắt nhìn người của mẫu thân vẫn tốt hơn con."

Chàng giỏi lắm, nói hai câu đã dỗ được cả tôi và mẹ chồng, chút giận dỗi với mẹ chồng cũng tan biến không thấy tăm hơi. Đúng vậy, tôi và phu quân có thể kết tóc với nhau không phải cũng nhờ mẹ chồng ép hôn phu quân sao.

Phu quân vẫn còn đang nói: "Hiện giờ cả nhà chúng ta đang êm ấm, nhi tử rất quý trọng sự êm ấm này, không muốn vì bất kỳ điều gì mà phá vỡ."

Mẹ chồng thở dài: "Mẫu thân sao có thể không muốn giữ gìn chứ, nhưng chuyện này, chỉ cần con có một đứa con, những chuyện còn lại mẫu thân sẽ xử lý."

"Mẫu thân, vấn đề không phải ở phía Yến Ngọc."

"Thư nhi!" Mẹ chồng vội ngăn, nhưng chàng vẫn tiếp tục nói.

"Mẫu thân cũng thấy, thân thể Yến Ngọc rất khỏe mạnh, ngược lại 20 năm qua nhi tử vẫn luôn gầy yếu, 4 năm nay nhờ Yến Ngọc chăm sóc mới có cải thiện."

"Vậy nên, chuyện sinh con, mẫu thân cho chúng con thêm thời gian."

Mẹ chồng do dự: "Nhưng nếu như...?"

"Nếu như 5 năm không có thì 6 năm, 7 năm, 10 năm. Lương phu nhân không phải 9 năm mới có con sao?"

"Lương phu nhân là vị nào?"

"Là mẫu thân của một vị đồng liêu."

Mẹ chồng im lặng một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: "Con thật sự không muốn cùng Lâm tiểu thư sao? Dù sao trước đây..."

"Mẫu thân!"

Tôi giật mình, bởi vì tôi nghe ra sự tức giận khó khống chế trong giọng nói của phu quân, trong lòng tôi bỗng thấy hơi xót, không phải cho tôi mà là cho chàng.

Chàng giận vì bất bình cho tôi.

Mẹ chồng hẳn cũng đã nhận ra, nên không lên tiếng nữa.

Phu quân nói tiếp, giọng không còn mềm nhẹ như lúc nãy: "Nhi tử đã nói rất rõ ràng, trước đây nhi tử đúng là có ý với Lâm tiểu thư, nhưng từ lâu đã buông bỏ, hiện giờ lòng nhi tử đã có Yến Ngọc, người mẫu thân đã đích thân chọn lựa cho nhi tử."

"Hôn sự phụ mẫu làm chủ, nhi tử không cãi lời, còn việc phu thê của nhi tử, sẽ do nhi tử làm chủ. Nhi tử đã quyết, mong mẫu thân chớ nhắc lại."

"Về chuyện sinh con nối dõi, thời gian còn dài, không vội với nhất thời, sốt ruột chỉ làm tổn thương tình cảm. Yến Ngọc, nàng ấy vẫn luôn kính yêu mẫu thân như mẹ ruột, mong mẫu thân nghĩ kỹ."

Nói rồi chàng cáo lui ra khỏi phòng, tôi đi ra từ góc khuất, nhìn hình bóng chàng.

Tôi lặng lẽ trở về phòng, mắt đã đỏ hoe từ lúc nào không hay.

Thật ra, mẹ chồng sốt ruột chuyện sinh con nối dõi, tôi lo lắng cũng có kém gì.

Nhưng bụng tôi vẫn mãi im hơi lặng tiếng, tôi có thể làm thế nào?

Lúc phu quân trở về phòng, tôi không nói hai lời chạy đến ôm chặt lấy phu quân, úp mặt vào lồng ngực chàng.

Phu quân vuốt tóc tôi, khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Tôi không nói gì, chỉ ôm chàng.

Chàng như đoán ra được gì đó, bèn nói: "Chuyện sinh con nối dõi không phải một mình nàng là được, cũng do trước đây vi phu lơ là không chăm tập thể dục, nàng cho ta thêm thời gian."

Xem đi, đây là phu quân của tôi, vì lo lắng tôi tự trách mà nhận lỗi về phía mình, tôi sao có thể không yêu cho được chứ.



Lâm tiểu thư tên gọi Lâm Thanh Thanh, là em họ của một vị bằng hữu của phu quân. Nàng ta xinh đẹp dịu dàng như nước, trong giới nữ lưu được xem là tài hoa xuất chúng, không ít nam tử đem lòng ngưỡng mộ muốn cưới về nhà.

Trước khi phu quân thành hôn với tôi, chàng và nàng ta đã biết nhau 3 năm thông qua những lần tụ hội. Bốn năm trước chàng từng xin cha mẹ để cưới nàng ta, nhưng bởi vì nàng ta xuất thân thương hộ nên cha mẹ chồng đã từ chối, vì thế chàng chỉ có thể bất đắc dĩ thành hôn với tôi, người xuất thân từ dòng dõi thư hương.

Bốn năm qua, tài hoa của Lâm Thanh Thanh ngày càng hiện rõ, trở thành tài nữ trong Kinh Thành, người đến cửa dạm hỏi nhiều vô số kể, tiếc rằng đều chỉ nhận được cái lắc đầu của nàng ta, cha mẹ nàng ta dẫu có sốt ruột cũng không nỡ ép uổng, vậy nên hiện giờ nàng ta gần như đã quá lứa lỡ thì, lại vẫn còn là một cô nương chưa gả.

Ai cũng nói vì nàng đã có người trong lòng, chỉ là không biết vị công tử gia may mắn đó là ai.

Đó là những gì tôi tìm hiểu được. Tôi vốn không quan tâm quá khứ của phu quân và nàng ta, nhưng nếu nàng ta đã muốn đánh tới cửa thì tôi cũng nên hiểu biết một chút.

Sau đó tôi cũng không quan tâm đến việc này nữa, chuyên tâm cùng phu quân ân ân ái ái, cho đến một ngày nàng ta lại xuất hiện trước mặt tôi.

Trong phủ có một khoảnh sân là nơi làm việc của phu quân, gồm hai phòng một sân, trong sân có vài khóm trúc được trồng cạnh một hòn đá to tạo thành núi giả, ven chân núi giả có một dòng nước nhỏ, cạnh đó còn có một giàn hoa tử đằng thanh mát, mỗi khi có gió thổi qua, những dây hoa tử đằng đung đưa qua lại như thể đang vỗ về an ủi tâm hồn, vô cùng chữa lành, dưới giàn hoa còn đặt một bộ bàn ghế, trên ghế lót nệm và hai cái gối thêu họa tiết lá trúc, mỗi khi phu quân làm việc mệt mỏi có thể ngồi uống trà ăn bánh thư giãn đầu óc, ngoài ra, gần bờ tường còn có một cây ngân hạnh, vào mùa xuân hoa nở vàng rợp một góc trời.

Hôm đó, trên đường từ nhà mẹ đẻ trở về tôi có ghé mua vài món ăn vặt mà chàng thích, vừa về đến nhà đã muốn mang đến cho chàng, nhưng lúc vừa bước qua cửa vòm thì tôi đã thấy phu quân đang cùng một nữ tử trò chuyện dưới giàn hoa tử đằng trước thư phòng.

Nữ tử vô cùng xinh đẹp, dịu dàng như nước, chính là vị cô nương chặn đường phu quân ở trường thi hôm ấy, Lâm Thanh Thanh.

Bởi vì là người luyện võ nên dù đứng một khoảng cách tôi vẫn có thể nghe được rõ ràng.

"Chàng còn nhớ cây hoa đào năm đó không? Ta vẫn còn thường xuyên đến đó, cây đào vẫn không có gì thay đổi, vẫn giống như hồi đầu chúng ta gặp gỡ. Mỗi lần cơn gió thổi qua, cánh hoa rơi lả tả, ta đều cảm thấy những ngày ngâm thơ đối câu, bàn luận văn chương với chàng dường như chỉ mới hôm qua. Đình lang! Thật ra, ta vẫn luôn đợi chàng!"

Lâm Thanh Thanh thế mà dám đến tận nơi sân làm việc để tìm phu quân tâm sự, còn buông những lời lẽ tha thiết động lòng người như vậy nữa.

"Lâm tiểu thư thấy giàn hoa tử đằng này có đẹp không?" Phu quân không biết có nghe nàng ta nói gì không, chỉ nhẹ cong khóe môi, dịu dàng nhìn những dây hoa tử đằng đong đưa trước mặt rồi hỏi một câu không liên quan như thế.

"Phong quá tử đằng bằng

Lạc hạ hoa biện vũ

Xuân quá thiên địa bằng

Lạc hạ tương tư vũ"

(* Gió thổi qua giàn hoa tử đằng

Rơi xuống cơn mưa cánh hoa

Xuân đi qua giàn trời đất

Rơi xuống cơn mưa nhớ nhung)

Nàng ta còn ngâm thơ tỏ bày với phu quân nữa kìa.

"Giàn hoa tử đằng này là do phu nhân tự tay làm cho ta."

Ôi phu quân ơi, bình thường bạn bè đồng liêu của chàng ghé qua, chàng lôi kéo người ta khoe khoang thì cũng thôi, giờ đến Lâm tiểu thư mà chàng cũng không buông tha, chàng không thấy sắc mặt như bị giội nước lạnh, im lặng không nói được lời nào của người ta hở, uổng công người ta còn làm thơ cho chàng.

Đúng vậy, bất kỳ ai ghé tìm chàng, chàng đều mời người ta ra ngắm giàn hoa tử đằng, sau đó "Huynh/đệ/thúc/bá/ngài thấy giàn hoa tử đằng này thế nào, đây chính là phu nhân tự tay trồng vì ta, phu nhân vì sợ ta mệt mỏi nên..."

Thật muốn lấy tay áo che mặt mà!

"Lâm tiểu thư, mọi sự đã được an bài, ta đã không còn là người dưới gốc hoa đào năm đó nữa, hiện giờ trước mắt ta cũng chỉ có giàn hoa tử đằng này."

Trước mắt chỉ có giàn hoa tử đằng thiếp trồng, vậy sao chàng còn để nàng ta vào tận sân nhà mình tâm sự chứ?

"Chẳng lẽ chàng thật sự chấp nhận vận mệnh an bài?"

"Vận mệnh an bài, đôi khi lại là tốt nhất."

Đã biết thiếp là tốt nhất, sao chàng còn để nàng ta vào tận sân nhà mình tâm sự?

"Năm đó chàng cũng có ý với ta, đúng không? Chúng ta tâm đầu ý hợp như vậy, vì sao không thể..."

"Lâm tiểu thư, hiện giờ ta đã là người có thê tử, mong tiểu thư tự trọng."

Hừ, đã có thê tử, vậy sao chàng còn để nàng ta vào tận sân nhà mình tâm sự chứ?

"Ta nguyện ý làm thiếp, còn không được sao?"

"Ta không nạp thiếp, đời này chỉ có một thê."

Hừ, chỉ có một thê, vậy sao còn để nàng ta vào tận sân nhà mình tâm sự hở?

"Bốn năm qua ta vẫn không thể quên chàng, chàng nói ta phải làm thế nào?"

"Nếu tiểu thư chấp nhất, người phí hoài cũng chỉ có tiểu thư."

"Lâm tiểu thư, Đình mỗ tại đây khuyên tiểu thư một lời, với tài học của tiểu thư, nên là chim yến bay cao trên bầu trời, mà không phải vì một chút chấp nhất đã qua mà chịu thiệt thòi, Đình mỗ cũng chúc tiểu thư sớm gặt hái thành tựu, tìm được lương xứng."

Đúng vậy, nữ tử ngu ngốc, rõ ràng tài hoa hơn người, sao không đi theo con đường rộng mở, lại cứ thích dòm ngó một viên ngọc đã có chủ.

"Chàng..."

"Lâm tiểu thư, những lời muốn nói Đình mỗ đều đã nói, mong tiểu thư hiểu rõ, cũng thứ cho Đình mỗ không thể tiếp tiểu thư."

Lẽ ra chàng phải nói câu này ngay từ đầu có biết không, vậy mà chàng lại để nàng ta vào tận sân nhà mình tâm sự, đáng giận không!

"Xin lỗi, là muội lỗ mãng. Nếu như chúng ta vô duyên phu thê, vậy làm bằng hữu, có thể phải không? Chỉ là, bằng hữu ngâm thơ đối câu, tán gẫu văn chương giống như trước đây?"

Á à, dụ dỗ phu quân không được, đổi chiến thuật rồi kìa.

"Ta và tiểu thư vô duyên, vẫn nên không cần gặp lại."

Hừ, không cần gặp lại, vậy sao chàng còn để nàng ta vào tận sân nhà mình tâm sự?

"Vì sao? Chàng sợ điều gì? Chàng sợ điều gì mà ngay cả gặp ta chàng cũng không dám?"

Nàng ta thế mà đang muốn tiến đến gần phu quân kìa, đáng chớt, phu quân nhà tôi chỉ có tôi mới được đến gần nhá. Tôi tức giận hô:

"Sợ cô đeo bám đó cô còn không hiểu à?"

Thấy hai người cùng quay mặt sang đây, tôi hùng hổ xách váy chạy đến đứng chắn giữa hai người, nhìn Lâm Thanh Thanh giận mắng:

"Này, uổng cho cô có ăn có học, thế mà một chút lễ giáo cô cũng không hiểu hả? Thân là một cô nương gia lại chạy đến tìm phu quân nhà người ta, cô không biết xấu hổ à?"

Lâm Thanh Thanh thế mà phớt lờ tôi, chỉ lo nhìn phu quân như vẫn còn chờ đợi chàng trả lời.

Tôi theo bản năng quay đầu lại thì thấy chàng đang nhìn tôi, không biết phải do tôi hoa mắt không mà tôi thấy ánh mắt chàng sáng lên thì phải, giống như hồi ở trước trường thi, khi tôi đứng trước chàng để chắn tầm nhìn của Lâm Thanh Thanh vậy.

Tôi nâng cằm khiêu khích nhìn lại chàng, thiếp chiều chàng quá nên chàng hư phải không? Dám để cô nương gia vào tận nơi sân làm việc của mình để tâm sự, thiếp không gầm tưởng thiếp không biết giận hở!

Rồi tôi quay đầu lại phóng ánh mắt sắc như dao về phía Lâm Thanh Thanh.

"Tiểu Như, sai người đến Lâm phủ báo tin bảo họ mau đến rước cô nương nhà họ về, nhớ tặng bọn họ một quyển lễ giáo gia phong, nhắn họ nếu còn không dạy bảo nàng ta đàng hoàng, còn để nàng ta đi lung tung thì lần sau chớ trách Đình phủ không nể tình."

"Phu nhân!"

Nghe tiếng phu quân gọi, tôi lập tức quay đầu trừng mắt hung dữ với chàng, chàng vừa để nàng ta vào tận sân nhà tâm sự đó, thiếp còn chưa xử chàng đâu.

Chàng ngậm miệng không nói nữa.

Bây giờ thì tôi chắc chắn mình không nhìn lầm, ánh mắt chàng rất sáng ngời, xem, giờ thì khóe miệng chàng không nhịn được muốn nhếch lên luôn rồi kìa.

"Khương Yến Ngọc," Là tiếng của Lâm Thanh Thanh, tôi quay đầu lại thì thấy ánh mắt kiêu ngạo của nàng ta, cũng không biết nàng ta kiêu ngạo vì điều gì nữa, chỉ nghe nàng ta nói tiếp, "Trước khi Đình lang thành hôn với cô, chàng và ta đã quen biết nhiều năm, tâm đầu ý hợp, hiện nay bá mẫu cũng đã chấp nhận,..."

Không đợi nàng ta nói hết câu tôi đã tiến đến một bàn tay vào má nàng ta, mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng, tôi hất cằm hung ác nói:

"Thứ nhất, gọi ta là Đình phu nhân. Thứ hai, ai cho phép cô gọi phu quân nhà ta là lang quân? Đây là lễ tiết cơ bản chẳng lẽ cô còn không hiểu? Thứ ba, vậy cô đã nghe mẹ chồng ta nói phu quân ta đã từ chối nạp cô chưa? Thứ tư, nếu cô không màn danh dự Lâm phủ nhà cô và bản thân cô thì cũng đừng chạy đến hại phu quân nhà ta, dám hại phu quân nhà ta, ta đánh cô. Thứ năm, ta không cần biết trước đây cô và phu quân nhà ta tâm đầu ý hợp thế nào, nhưng bây giờ ta và phu quân mới là phu thê, còn cô là gì hả? Cô rảnh quá thì đi về học chút gia giáo đi, đừng không biết xấu hổ suốt ngày đi tìm phu quân nhà người ta làm bằng hữu, bằng hữu cái đầu cô á, bộ tưởng không ai biết ý đồ nhà cô à, chính vì phu quân biết nên mới né cô như né tà vậy, phu quân đã nói cỡ đó rồi mà cô còn không biết tự trọng, mặt cô dày như vậy sao không ra biên cương làm tường thành chống giặc đi, đất nước sẽ rất biết ơn cô lắm đó."

"Còn nữa, thứ sáu, thân thể phu quân nhà ta quý giá, không phải người không có phép tắc như cô muốn đến gần là đến gần được đâu."

"Lâm Thanh Thanh cô nghe cho rõ đây," Ta nghiêm giọng nói từng chữ, "Đình phủ sạch sẽ, không cho phép bất kỳ kẻ nào làm bẩn."

"Đừng khiêu khích Đình phủ, Lâm phủ nhà cô không gánh nổi đâu."

"Giờ thì, cô muốn tự rời đi hay đợi ta cầm chổi đuổi ra cho cô nát mặt với thiên hạ, cô nói đi!"

Lâm Thanh Thanh ôm một bên má đã sưng đỏ, nghe tôi mắng một tràng dài lại chỉ có thể trố mắt nghẹn họng trân trối nhìn tôi, cuối cùng làm ra vẻ mặt khá kỳ quái mà tôi không hiểu cho lắm, vừa uất nghẹn, không cam lòng, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang hưng phấn, nhìn kỹ còn có thể thấy sâu trong đáy mắt có chút ý tán thưởng. Hưng phấn? Tán thưởng? Bị tôi mắng nát mặt vậy mà còn hưng phấn? Chẳng lẽ như thím ba nói, kiểu người thích bị chởi?

Sau đó nàng ta lại từ từ chuyển mắt nhìn phu quân đang đứng ở sau lưng tôi, vẻ mặt vốn đã đặc sắc của nàng ta lại càng thêm đặc sắc, ban đầu là ngạc nhiên, rồi như thể chợt hiểu ra điều gì đó, xong lại ngạc nhiên tiếp.

Tôi:...

Làm khó nàng ta làm ra nhiều biểu tình như vậy trong mấy giây ngắn ngủi, tôi nhìn còn chóng mặt không hiểu ra sao.

Tôi khó hiểu quay đầu lại xem phu quân làm gì mà nàng ta phản ứng kỳ quái như thế thì thấy chàng còn đang mải nhìn tôi như thể từ nãy đến giờ chưa từng rời mắt, ánh sáng trong mắt càng lộ rõ, ngoài ra còn có một chút thâm thúy không rõ nơi đáy mắt chàng.

Tôi:...

Chẳng lẽ chàng... cũng thích nghe chởi?

Chẳng lẽ đây gọi là "tâm đầu ý hợp" trong lời Lâm Thanh Thanh, đều thích nghe chởi?

Tôi không thèm nghĩ nữa, quay đầu lại (quay đầu tới lui như vậy tôi cũng mệt lắm), dịch bước chân qua chút xíu để hoàn toàn chặn tầm mắt của Lâm Thanh Thanh, một tay chống nạnh đe dọa:

"Nhìn phu quân nhà ta nữa có tin ta đánh cho phụ mẫu nhà cô nhìn không ra không!"

"Đình lang!"

A, còn dám gọi, tôi vừa định lên tiếng thì đã nghe giọng nói của phu quân từ đằng sau: "Lâm tiểu thư, chớ gọi ta như vậy, mời tiểu thư trở về đi."

Lạnh lẽo như tuyết tháng 12.

Tôi chưa từng biết giọng chàng còn có thể lạnh như vậy.

Giọt nước trong mắt của Lâm Thanh Thanh cuối cùng cũng rơi xuống, nàng ta lắc đầu nở nụ cười khổ, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tôi một lát rồi mới quyết đoán quay đầu rời đi.

Khoảnh sân cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Tôi quay người lại, vốn muốn giận dỗi chàng mấy câu nhưng lúc thấy gương mặt đẹp trai của chàng thì miệng tôi há ra nửa ngày lại chẳng thốt được lời nào.

Thế là tôi quay người bỏ đi.

Lại lập tức quay trở về, hỏi: "Sao chàng không đuổi theo thiếp?"

Phu quân bật cười, đáp: "Đang đuổi theo."

Tôi hài lòng quay người bỏ về phòng, lấy thanh kiếm dưới đáy rương ra rồi đi nhanh đến chuồng ngựa, chọn một con khỏe khoắn, nhảy lên phi nhanh ra ngoài.

Ngay sau đó tôi nghe có tiếng vó ngựa ở đằng sau, không cần quay đầu cũng biết là ai, tôi lao ra ngoài thành, theo con đường mòn băng qua 2 cánh đồng ngô, 3 cánh đồng đậu, 4 cánh đồng lúa rồi dừng cương ở gần bờ sông, tôi đạp lên lưng ngựa lấy đà bay lên cao, sau đó liên tiếp đạp lên đầu cỏ lau để mượn lực, cứ thế bay được một đoạn xa, lúc quay đầu lại đã chẳng còn thấy bóng phu quân đâu nữa.

Tôi thở dài, bao năm rồi trình cưỡi ngựa của chàng vẫn gà như vậy, hẳn lão sư môn cưỡi ngựa của chàng đã khóc không ít lần.

Còn may là trong trường có dạy môn cưỡi ngựa bắn cung đó, nếu không tôi thật nghi ngờ ngay cả cưỡi ngựa chàng cũng chẳng thèm học.

Đúng vậy, phu quân nhà tôi chính là kiểu người đầu óc thì xuất chúng nhưng tay chân thì lười vận động đến mức nếu bỏ mặc thì chàng sẽ chớt đói.

Tôi đành đạp cỏ lau bay trở về, đứng trên cành cây đợi cho đến khi phu quân cưỡi ngựa đuổi kịp. Chàng ngẩng đầu nhìn tôi đứng trên cây, chật vật hô: "Phu nhân, bay chậm chút."

Tôi nhếch môi cười, không nói hai lời lại đạp cỏ bay đi, rồi dừng lại chờ, rồi lại bay đi, thú thật tôi có hơi nghiện cảm giác được phu quân đuổi theo thế này. Bay bay chờ chờ mấy lần cuối cùng vì xót chàng mệt nhọc, tôi đáp lên một bãi cỏ lau, đợi chàng đến gần mới rút kiếm phóng thẳng về phía chàng.