Chiêu Thức Tán Tỉnh Phu Quân

Chương 2



Chiêu thức thứ nhất, mưa dầm thấm đất, dùng sự quan tâm săn sóc lay động trái tim chàng.

Tôi bắt đầu từ việc chăm sóc chàng cẩn thận từng li từng tí. Mỗi khi chàng đi học về tôi sẽ nở nụ cười dịu dàng cởi áo ngoài cho chàng, hỏi chàng học hành có mệt lắm không, uống chén canh hạt sen cho mát mẻ nhé, nước tắm đã chuẩn bị xong chàng đi tắm cho khoan khoái nha.

Tôi còn xắn tay áo lên muốn tắm rửa kì cọ cho chàng từ đầu đến chân nhưng chàng đã đỏ mặt chạy trối chớt.

Tôi đành thả tay áo xuống, tiếc hùi hụi.

Chiêu thức thứ hai, thông qua dạ dày nắm bắt trái tim chàng.

Cũng may trước đó tôi đã học không ít công thức nấu ăn và ẩm thực điều dưỡng, vì thế cơm nước ăn uống của chàng đều do tôi phụ trách, thím Lưu đầu bếp vừa cầm muôi khuấy canh vừa luôn miệng cảm khái thiếu gia nhà bà thật có phúc, tôi nâng khăn che miệng giả vờ khiêm tốn nhưng trong lòng liên tục gật gù "đúng vậy đúng vậy."

Nhìn thấy chàng học hành lao lực mà xót, tôi bèn nấu một chén canh bổ huyết mang đến cho chàng. Mới đầu chàng chỉ ăn một muỗng rồi để chén lại trên bàn, nói là sẽ ăn sau rồi lại vùi đầu đọc sách.

Chậc, chàng chăm chỉ thế này, đây là quyết tâm muốn cho tôi làm trạng nguyên phu nhân sao?

Vì thế trong lúc đợi chàng ăn xong chén canh, tôi nhàn rỗi chạy ra ngoài hái một bó hoa đủ loại cắm vào bình rồi đặt lên bàn trà.

Sau đó lại chạy ra vườn đào mấy gốc vảy rồng nho nhỏ xinh xinh bỏ vào chậu đặt lên bậu cửa sổ.

Thêm một bình nhánh trúc non trên kệ bút giấy mực.

Thấy không gian quá im ắng, tôi bèn bắt ghế treo một chiếc chuông gió ngay cửa sổ, mỗi khi có gió thổi qua vang lên tiếng linh đinh lang đang nghe rất êm tai.

Sẳn tiện thắt vài con hạc giấy, dùng dây xâu lại treo lên. "Hạc trong bầy gà", ngụ ý chính là chàng.

Mặc dù tôi bận rộn qua lại không ngừng nhưng thực ra tôi luôn cố gắng bước khẽ làm nhẹ để không gây tiếng ồn ảnh hưởng đến chàng.

Cuối cùng tôi mới ngồi lên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ chống cằm nhìn chàng đọc sách, lại nhìn ra ngoài trời ngắm cỏ cây, lại quay đầu nhìn chàng đọc sách, cứ như vậy cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi tôi tỉnh dậy đã thấy trên người đắp một chiếc chăn mỏng, còn chàng thì vẫn đọc sách, tư thế không thay đổi.

Thật muốn hỏi chàng cột sống có ổn không? Xem ra phải may cho chàng cái gối tựa lưng mới được.

Thấy chàng lấy giấy mực muốn viết gì đó, tôi chủ động xách ghế ngồi bên cạnh mài mực cho chàng, thỉnh thoảng còn nhắc chàng uống canh.

Thiệt là hiền huệ biết bao!

Tôi tự chấm cho mình 10 điểm không có nhưng.

Hoàn cảnh yên tĩnh ấm áp này không khỏi khiến tôi xúc động, bèn trong lòng làm mấy câu thơ.

"Chồng viết sách, vợ mài mực

Gió xuân đi ngang qua cửa sổ

Chuông gió kêu linh đinh lang đang

Như đang muốn nói với bạn gió xuân rằng,

Nhìn kìa, thật là một đôi uyên ương duyên trời tác hợp

Nàng gió xuân cũng khẽ thì thầm đáp lại,

Đúng vậy, thật là một đôi phu thê ân ái tương tùy.

Hì hì hì"

Trong lòng ngâm nga xong tôi nghiêng đầu ghé mắt len lén ngắm nhìn phu quân, lại thấy khóe miệng chàng giật giật rất kỳ quái, nhìn kỹ lại lần nữa thì đúng là khóe miệng chàng đang giật giật thật, tôi hoảng hồn lo lắng hỏi han:

"Chàng không sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không?"

Khó khăn lắm tôi mới tìm được một tấm chồng rất ư là ưng bụng, tôi không muốn chàng có mệnh hệ gì đâu.

"Không." Tôi nghe chàng bình tĩnh trả lời.

"Miệng chàng..." Hình như đã bình thường trở lại rồi, hay là tôi hoa mắt nhỉ?

"Nếu thấy khó chịu chàng phải nói thiếp biết đó." Cuối cùng tôi chỉ đành dặn dò chàng như thế.

Chàng khẽ ừ, bút lông trên tay chưa từng dừng lại.

Ôi chao! Dù đã thưởng thức bao nhiêu lần nhưng tôi vẫn muốn khen phu quân nhà tôi một trăm lần nữa, chữ viết của chàng đẹp quá đi!

Nhưng hình như có mấy nét bị lỗi thì phải.

Giống như đang viết thì bị cái gì làm chệch nét á.

Chắc chàng học nhiều quá nên mệt mỏi, tôi bèn bước qua nhẹ nhàng xoa vai đấm lưng cho chàng.

Thầm nghĩ, mình đúng là cô vợ nhỏ hoàn hảo mà.

Trên giấy lại có thêm một nét bút hỏng.

Tôi:...

Hôm sau khi người hầu Tiểu Như khéo léo nhắc tôi rằng lúc còn ở nhà mẹ đẻ thì không sao, nhưng ở đây nếu có ngâm thơ hoặc thầm thì gì đó thì để trong bụng là được rồi không cần đọc ra tiếng thì tôi mới biết được mọi nguồn cơn cớ sự.

Tôi:...

Chớt mợ vậy là chàng nghe thấy hết rồi sao?

Nhưng chàng đây là chê cười bài thơ của mình sao?

Được rồi, thơ tôi làm đúng là chả ra làm sao thật.

Nhưng ngẫm lại cũng không tệ lắm mà.

Chỉ là do chàng quá tài hoa thôi.

Giờ tôi nâng tay áo lên che mặt cho bớt nhục có còn kịp không?

——

Tin vui là từ sau ngày hôm đó chàng không còn biếng ăn nữa, tôi nấu món gì là chàng ăn hết món đó, xem ra tay nghề của tôi đã tiến bộ lên nhiều. Nhìn xem, trước đây dáng người của chàng hơi hiện gầy yếu, bây giờ nhìn tròn trịa ngon cơm hơn biết bao nhiêu.

Nhưng nhục thì tôi vẫn nhục đều đặn mấy ngày một lần vì đủ loại chuyện.

Ví dụ như, có một hôm tôi lỡ mồm thốt lên hai từ thô bỉ "má ơi" thì chợt thấy bóng dáng của chàng ở hành lang, tôi nhanh trí giả vờ ngâm nga: "Đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu." Trong lòng còn thầm may mắn trước đây tôi đã từng nghe thím ba ngâm nga qua câu này.

Chàng đứng yên quái dị nhìn tôi một lúc lâu mới chịu tiếp tục bước đi.

Hại tôi căng thẳng muốn chớt.

Sáng hôm sau, lúc tôi bước từng bước nhỏ lưu luyến vẫy khăn tiễn chàng đi học thì chàng kêu tôi lên xe ngựa, trong lòng tôi còn đang mừng thầm chàng quả thật là lưu luyến tôi mà thì thấy chàng đưa tôi về nhà mẹ đẻ cách 3 con phố, nói là cho tôi ở chán chê để thỏa nỗi niềm nhớ mong.

Tôi:...

Mẹ ruột sau khi nghe con rể thưa chuyện:...

Thím ba ngồi bên cạnh vai run nhè nhẹ, có vẻ đang rất khổ sở. Đúng vậy, nhịn cười rất khổ sở.

Tôi kéo tay áo lên che mặt.

Còn có một lần cả nhà trên đường gặp cướp cạn, tôi chui vào lòng chàng liên tục hô to "Sợ quá phu quân ơi!", ai ngờ đám thị vệ nhà tôi quá gà, coi mòi cả nhà sắp nguy tới nơi nên trong lúc nóng vội, tôi xắn ray áo vác cục đá thật to bên cạnh chọi tên cướp một phát trúng ngay khiến hắn lăn ngay đơ ra đất.

Cả nhà nhìn đám thị vệ mặt mũi bầm dập, lại nhìn tên cướp to con nằm thẳng cẳng trên đất không biết sống chớt, lại nhìn sang tôi đang phủi tay thở phì phì, im lặng không nói nên lời.

Tôi giật mình, thôi chớt mợ bị thoát vai rồi, bèn vội vàng ôm cánh tay ngả vào lòng phu quân, miệng không ngừng kêu: "Đau tay quá phu quân ơi, đỡ thiếp."

Ánh mắt cả nhà nhìn tôi càng quái dị.

Tôi kéo tay áo phu quân lên che mặt.

Rồi một đêm nọ, tôi đang ngủ thì bỗng nhiên nghe tiếng phu quân la to ở bên cạnh, tôi giật mình tỉnh giấc, tưởng nhà có trộm bèn nhanh chóng lấy thanh kiếm từ dưới đệm ra rồi đứng trước giường bày tư thế bảo vệ phu quân, mắt nhìn xung quanh, miệng không ngớt hỏi trộm ở đâu trộm ở đâu.

Không gian đêm tối vắng lặng, bên ngoài chỉ có vài tiếng côn trùng kêu, không có dấu hiệu nào là có trộm cả, tôi bèn quay người lại định hỏi han phu quân thì giật mình khi thấy gương mặt xanh lè của chàng.

Phu quân đang nhìn mặt tôi lom lom.

Tôi bất giác sờ lên mặt mình, chất nhầy màu xanh lè dính lên ngón tay tôi.

Tôi:...

Quên mất, mỗi tối sau khi phu quân ngủ tôi đều bôi kem dưỡng da tự chế lên mặt, làm phu quân bị dọa rồi.

Tôi cất kiếm cười gượng giải thích hai câu, rồi không biết chàng nghĩ gì, bỗng dưng rời giường đốt đèn cầm gương đồng lên nhìn nhìn.

Chàng nhìn gương mặt xanh lè của chàng trong gương, lại nhìn giương mặt xanh lè của tôi, qua qua lại lại mấy lần, cuối cùng mới bày vẻ mặt một lời khó nói hết.

Tôi:...

Tôi lại cười gượng giải thích hai câu: "Ha ha, làm nhiều quá, dư bỏ thì uổng, nên bôi luôn cho chàng, ha ha."

Dù sao phải ngắm nhìn mỗi ngày mà, không cẩn thận chăm sóc sao được.

Chàng không nói gì nhìn tôi.

Tiếng "ha ha" trong phòng im bặt.

Chàng vẫn không nói gì nhìn tôi.

Tôi quay mặt đi, không nhúc nhích.

Chàng tiếp tục nhìn tôi.

Tôi tiếp tục không nhúc nhích.

Chàng... cuối cùng chàng bại trận, mang gương mặt xanh lè lên giường nhắm mắt ngủ.

Tôi giơ biểu tượng chiến thắng trong lòng, âm thầm hô khẩu hiệu "sắc đẹp là nền tảng của hạnh phúc" rồi leo lên giường ôm chàng ngủ.

Hừ, lớp kem này phải bôi cả đêm, muốn tôi lấy khăn lau mặt cho chàng thì đợi sáng mai đi nhen.