Chiêu Thức Tán Tỉnh Phu Quân

Chương 4



"Phu quân, đây là lần đầu tiên thiếp ở trong sơn động giữa núi rừng ban đêm thế này, thiếp sợ quá, chàng ôm chặt thiếp đi." Tôi vùi vào lòng phu quân, khe khẽ nói nhỏ.

Phu quân choàng tay ôm tôi, nhẹ giọng an ủi, chất giọng từ tính của chàng khiến tôi an tâm vô cùng: "Đừng sợ, có vi phu ở đây."

Tôi dụi dụi vào ngực chàng: "Thiếp sợ lắm, chàng ôm chặt thêm..." Ui có con rắn, dám phá đám bà tình tứ với phu quân, chếc nè.

Chớp mắt, một chủy thủ được phóng ra ghim con rắn dính lên dây leo trên vách đá, hẹo tại chỗ (Con rắn: Ta đã làm gì? Ta hổng có làm gì luôn á)

Tôi tiếp tục vùi vào lòng chàng: "Phu quân, thiếp sợ quá."

Phu quân nhìn con rắn chếc không nhắm mắt, tiếp tục ôm chặt lấy tôi: "Đừng sợ, có ta ở đây."



Đêm đó trời mưa suốt một đêm, chàng và tôi ôm nhau sưởi ấm bên ánh lửa suốt một đêm.

Đúng vậy, ôm-nhau-suốt-một-đêm.

Dù tôi có vùi vào lòng chàng, cố tình kéo áo chàng, rồi vô tình làm lộ đôi vai trần xinh đẹp ra, thì chàng vẫn chỉ nói "Đừng lộn xộn, ở đây không được" rồi ôm tôi ngủ.

Thật không biết chàng quân tử với vợ chàng làm gì nữa.

Tôi giận đến mức hôm sau không thèm cõng chàng nữa, mặc kệ chàng đi cà nhắc một mình ở phía sau.

Cuối cùng chàng bỏ cuộc ngồi lên tản đá, không đi nữa. Tôi cũng không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.

Hừ, đừng tưởng tôi không biết chân chàng không bị sao cả, để xem chàng giả vờ được bao lâu.

Cho chàng ngồi đó một mình luôn.

Chưa đầy một phút sau, tôi quay trở lại, thấy khóe môi chàng cong lên như đang cười sự chiến bại của tôi vậy.

Nhìn có muốn đánh không cơ chứ!

Dĩ nhiên là tôi không nỡ đánh chàng.

Nên tôi nhào đến cắn chàng.



Chiêu thức thứ 6, "phu quân thật dũng mãnh."

Có đàn ông nào mà không thích được khen dũng mãnh chứ, chàng hẳn là cũng thích... nhỉ?

Tôi dời mắt khỏi quyển bút ký, liếc nhìn thân thể chàng từ trên xuống dưới, cắn bút suy tư.

Chậc, đúng là hơi khó, nhưng không phải không có cách nào.

Một hôm, có cơn gió làm ngã một chiếc bình hoa, tôi nhanh tay lẹ mắt tung cước đỡ lấy chiếc bình rồi giữ nguyên tư thế đó mà nhìn phu quân, ai dè chàng vẫn ngồi yên nhàn nhã uống trà, ngược lại bọn người hầu định tiến lên, tôi quay sang trừng mắt khiến cả đám đều khựng lại, rồi tôi lại quay đầu nhìn về phía phu quân chờ đợi.

Bọn người hầu đồng loạt quay sang nhìn chàng.

Dưới áp lực của mười mấy đôi mắt, tay nâng ly trà đến bên miệng của chàng cuối cùng cũng khựng lại, liếc nhìn tôi vẫn giữ tư thế giơ chân đỡ chiếc bình hoa, chàng bèn uống cạn ly trà rồi mới chịu đứng lên từ từ tiến về phía tôi, nhẹ nhàng đỡ chiếc bình về vị trí cũ, tôi thu chân về rồi ngả vào lòng chàng, nhắm mắt khen: "Phu quân, chàng thật dũng mãnh!"

Phu quân đang bất đắc dĩ đỡ lấy tôi:...

Tôi tiếp tục được đà lấn tới: "May có chàng đến kịp nâng chiếc bình lên, nếu không chắc chân thiếp sẽ gãy mất, chân thiếp đau quá, chàng mau bế thiếp về phòng đi."

Sau đó, dưới áp lực của mười mấy đôi mắt, chàng bế tôi về phòng, còn cẩn thận gọi nữ đại phu đến khám chân cho tôi.

Chân tôi dĩ nhiên không bị sao cả, nữ đại phu cũng chịu khó hùa theo tôi, dúi hộp thuốc mỡ vào tay chàng rồi rời đi.

Tôi ngồi nhìn hộp thuốc mỡ trong tay chàng, tay lơ đãng từ từ kéo gấu quần lên làm lộ cẳng chân trắng trẻo không một vết bầm, ngẩng đầu nhìn chàng.

Trước ánh nhìn tha thiết của tôi, chàng mở nắp hộp ra rồi từ từ bôi thuốc lên cổ chân tôi.

Tôi hưởng thụ nở nụ cười mỹ mãn, chàng như cảm ứng được ngẩng đầu lên, tôi vội thu nụ cười lại rồi chuyển thành dáng vẻ mong manh, chàng sâu lắng nhìn tôi một lát, cuối cùng thở dài cúi đầu tiếp tục thoa thuốc cho tôi.

Xong xuôi chàng chợt nói một câu không đầu không đuôi: "Phu nhân, vất vả rồi."

Tôi:?

Vất vả cái gì cơ?



Chiêu thức thứ 7, cùng làm cùng chơi, bồi đắp tình cảm.

Bảo tôi đọc sách, tôi đọc 2 trang đã ngủ.

Ngâm thơ luyện chữ? Không được, có 10 tay áo cũng không che được nỗi nhục đâu.

Mà tôi lại chẳng thể bắt chàng nấu cơm may vá hay tập võ cùng tôi được.

Nghĩ đến thể lực đi một bước thở 3 hơi của chàng trong đợt leo núi lần trước, tôi quyết định lấy giấy bút ra lập cho chàng một bảng biểu tập thể dục hằng ngày.

Nghe bà chị chồng nói vào mấy ngày thi cử, chàng sẽ bị nhốt trong phòng thi mấy ngày mấy đêm, không có chút sức khỏe là xỉu như chơi.

Càng nghĩ càng sợ, không được, chuyện này tôi nhất quyết không thể dung túng chàng.

Chạy bộ, nhảy dây, hít đất, nhảy xà... mỗi bộ môn đều phải tập.

Kết hợp ăn ngủ đúng giờ.

Mục tiêu của tôi là dù có nhốt chàng trong phòng thi 10 ngày 20 ngày thì chàng vẫn khỏe như vâm.

Thế là sáng sớm hôm sau tôi kéo chàng ra khỏi ổ chăn, cả hai cùng thay một bộ y phục tập thể dục gọn gàng (đồ đôi) mà tôi chuẩn bị từ trước rồi ra sân tập hít thở và thực hiện vài động tác khởi động cơ thể.

Sau đó tôi cùng chàng chạy 5 vòng sân, nhảy dây 500 cái, hít đất 50 cái.

Con số trên là sau khi chàng đã cò kè mặc cả kịch liệt với tôi.

Chàng nằm liệt ra ghế, tôi chạy bộ qua lại trước mặt chàng, ý khiêu khích lồ lộ.

Nhìn đi, chàng là nam nhi sao có thể không bằng nữ nhi là thiếp được chứ, mau đứng dậy chạy tiếp đi.

Chàng quyết đoán quay mặt đi không thèm ngó tới.

Tôi lấy dây ra nhảy trước mặt chàng, chàng quay mặt qua phải tôi chạy qua phải nhảy, chàng quay mặt qua trái tôi chạy qua trái nhảy, nhảy xong 1000 cái tôi thu dây lại nhướng mày nhìn chàng.

Thấy không thấy không? Nhảy có 1000 cái thôi, quá là nhẹ nhàng, chàng qua đây nhảy tiếp đi.

Chàng nhìn tôi bằng ánh mắt chớt lặng.

Tôi một tay xách cục tạ ngồi xuống đứng lên trước mặt chàng, chàng xem, tạ nhẹ thế này cơ mà, chàng lại đây tập tạ với thiếp đi.

Chàng nhắm mắt giả chớt.

Cuối cùng Hoài An, người hầu thân cận của chàng, phải khiêng chàng vào lớp học.

Chàng cười khổ giải thích với đám bạn: "Phu nhân cứ lo lắng ta không chịu được mấy ngày thi cử khắc nghiệt, mỗi sáng khuyên ta dậy sớm tập thể dục, lại sợ ta buồn, nàng cũng tập với ta, ta cũng hết cách."

Nói xong còn ra vẻ thở dài bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng nhếch lên bán đứng tâm trạng vui vẻ của chàng, làm cho mùi chanh lan tỏa khắp cả phòng học.

Nếu không phải vừa lúc tiên sinh vào lớp thì chắc mẩm chàng bị hội đồng rồi.

Dĩ nhiên chuyện này tôi không biết được, tôi đang dựa vào tình hình thực tế để sửa đổi bảng biểu đôi chút.

Từ đó, tôi và chàng kiên trì mỗi ngày dậy sớm tập thể dục, chính xác là tôi kiên trì bắt chàng kiên trì tập thể dục.

Để chàng không nhàm chán, tôi lấy lông vịt và dây làm trái cầu lông và 2 cây vợt rồi rủ chàng chơi đánh cầu lông, trò này tôi học được từ thím ba, nghe đâu thím sắp mở tiệm đánh cầu lông thì phải.

Mới đầu chàng còn khinh thường không chịu chơi, nhưng sau khi bị tôi dụ (ép) dỗ (buộc) chơi vài lần thì bây giờ chàng còn ham chơi hơn cả tôi.

Để xôm tụ, tôi còn rủ rê cả cha mẹ chồng.

Giờ thì bốn người chúng tôi là khách quen tiệm đánh cầu lông của thím tôi đó, còn được phát thẻ khách hàng thân thiết nữa nè.

Nhìn mấy chiếc múi xinh xinh dần hiện rõ trên bụng chàng, tôi vui đến mức bắt chàng ăn nhiều thêm một chén cơm.

Thật là đủ lãng mạn, đủ yêu thương mà.

Tiếc là tôi không khoe chiến tích này với ai được.

- ----------------

Câu chuyện nhỏ:

Đình đại nhân: Phu nhân, nghe nói buổi tối "tập thể dục vận động" một chút rất tốt cho sức khỏe.

Đình phu nhân: Hiếm khi chàng tự giác như vậy, được, chúng ta ra chạy 5 vòng sân nà.

Đình đại nhân: Tối rồi, không cần làm phiền giấc ngủ của người khác, chúng ta có thể tập tại giường.

Đình phu nhân: Ỏ?