Tôi ho khan một tiếng rồi nói thêm: “Hôm nay, tâm trạng trẫm rất tốt, ngươi có thể nói ra một nguyện vọng.”
Tạ Khuynh Bùi dừng lại trước khi rời đi và hỏi tôi: "Thật sao?"
Tôi vội vàng nói thêm: “Đương nhiên, ngoại trừ việc để ngươi đi.”
Tạ Khuynh Bùi khinh thường hừ một tiếng, hỏi: "Ngươi cùng ta đánh cược, thế nào?"
Tôi: “Đánh cược gì thế?”
Tạ Khuynh Bùi: "Đưa ta theo ngươi trong đợt săn bắn mùa thu. Nếu ta trốn thoát, ngươi phải để ta đi. Nếu ta không thoát, ta sẽ ở bên cạnh ngươi cả đời. Thế nào?"
Tôi cau mày, đây thực sự không tính là cá cược.
Trong nội dung tiểu thuyết, Vệ Tùng bị á.m s.át khi đi săn, và “tôi” theo bản năng sẽ thay y nhận một kiếm. Nam nữ chính cùng với Tạ Khuynh Bùi lợi dụng lúc hỗn loạn trốn thoát.
Không lâu sau khi họ trốn thoát, Tạ Khuynh Bùi vì cứu Lạc Ngọc Thần mà c.h.ế.t dưới đao của bọn gian ác.
Để Tạ Khuynh Bùi trốn đi chẳng khác nào để hắn c.h.ế.t.
Nhưng nếu tôi không để hắn đi thì hắn sẽ luôn cố gắng để trốn thoát.
Tôi suy nghĩ một lúc: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
Đợt săn bắn mùa thu đã được Thừa tướng an bài, tôi đã nhắc nhở Lạc Ngọc Thần, dù tin hay không thì cô ta cũng nên cẩn thận hơn.
Chưa kể mạng của nam chính còn cứng hơn đao kiếm của đám sát thủ. Nữ phụ như tôi còn không thể g.i.ế.t được nam chính thì một sát thủ nhỏ nhoi làm sao có thể g.i.ế.t được?
Tôi chỉ cần tập trung vào Tạ Khuynh Bùi là được rồi.
23.
Khi đợt săn bắn mùa thu đến, Tạ Khuynh Bùi không thoải mái mà lắc lắc lắc cổ tay: “Ngươi thật sự muốn thế này à?”
Một sợi xích sắt nối tôi và Tạ Khuynh Bùi với nhau như sợi chỉ đỏ của Nguyệt Lão.
Xiềng xích giới hạn, hắn không thể rời xa tôi quá năm mét.
Tôi giơ cổ tay lên và kéo nhẹ, Tạ Khuynh Bùi lập tức bị kéo ngã về phía tôi.
Tôi nói một cách tự hào: “Cá cược lúc đó, ngươi không có bảo ta không được làm thế này.”
Tạ Khuynh Bùi: "...”
Chỉ cần tôi và Tạ Khuynh Bùi không cách xa nhau thì tay áo rộng có thể che được xiềng xích một cách hoàn hảo.
Cuộc săn bắn mùa thu bắt đầu bình thường, nhưng tôi không đi săn.
Nếu tôi đi thì Tạ Khuynh Bùi cũng phải đi theo.
Trong trường hợp đó, Tạ Khuynh Bùi và tôi chỉ có thể cưỡi ngựa cùng nhau, mà làm như thế thì chỉ có trở thành trò cười cho kẻ khác.
Tôi lặng lẽ nhìn Tạ Khuynh Bùi.
Tôi phải thắng vụ cá cược này.
Nhưng Tạ Khuynh Bùi lại rất bình tĩnh, như thể hắn không quan tâm rằng đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi tôi.
Tôi thu ánh mắt lại và im lặng chờ đợi.
Bất ngờ một người hầu lật đổ mâm trái cây và ngay sau đó có hơn chục người mặc áo đen xuất hiện, bay về phía Vệ Tùng.
Tôi đã đoán trước tình huống này, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, tay tôi đang cầm hạt dưa cũng không hề run rẩy.
Tôi đã nói với Lạc Ngọc Thần trước đó nên tôi tin rằng cô ta có thể xử lý tình huống này.
Nghĩ đến đây, tôi cầm một nắm hạt dưa trên đĩa trái cây với nụ cười trên môi.
Theo dự đoán của tôi, sau khi Lạc Ngọc Thần giải quyết xong, cô ta sẽ đưa Vệ Tùng đi lưu lạc chân trời và sống một cuộc sống tự do tự tại.
Tôi mỉm cười, khi đang ăn thêm hột dưa, tôi chợt bị một lực kéo chạy về phía Vệ Tùng.
Sau khi bị kéo đi hơn mười mét, tôi chả hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao tôi lại chạy về phía y?
Tôi nhìn theo sợi xích và thấy Tạ Khuynh Bùi cách đó năm mét, chính hắn đã lao tới chỗ Vệ Tùng và bảo vệ y.
Tôi:...
Trời moá ơi, mạng của ngươi không cứng như nam chính đâu.
Nhìn thấy thanh kiếm của sát thủ chuẩn bị đâm Tạ Khuynh Bùi, tôi nhanh chóng nắm lấy sợi xích và cố gắng kéo hắn lại.
Bình thường kéo một cái là hắn đã tới chỗ tôi, sao bây giờ lại như kéo tảng đá thế này.
Tôi nghiến răng chạy tới để bảo vệ Tạ Khuynh Bùi.
Dù sao trong truyện cũng có nói là sau khi bị đâm thì tôi không c.h.ế.t, nên chắc lần này không thể c.h.ế.t được.
Quá muộn để né rồi.
Lạc Ngọc Thần bảo vệ Vệ Tùng, trong khi đó Tạ Khuynh Bùi bảo vệ cả nam nữ chính.
Và tôi, đã dũng cảm chạy tới bảo vệ cả ba người họ.
Tốt lắm, toàn thế giới chỉ có tôi là bị đâm.
Khi thanh kiếm sắc bén đ.â.m vào cơ thể, tôi đã bật khóc.