Chinh Phục Mỹ Nam

Chương 7



26.

Tôi lớn tiếng gọi nhưng Tạ Khuynh Bùi vẫn không quay lại, thay vào đó là một nhóm thái y vội vàng chạy vào.

Họ kiểm tra xong cho tôi thì lui xuống nấu thuốc.

Còn lại một mình, tôi ngồi bẻ đốt ngón tay vì chán. Hiện tại, tiến độ đã đạt 70%, vẫn còn thiếu 30%.

Tôi cần phải dùng biện pháp mạnh hơn mới được.

“Bệ hạ, Thừa tướng đang ở bên ngoài xin cầu kiến.” Cung nữ báo cho tôi biết.

Tôi dừng động tác và hỏi lại: “Thừa tướng?"

“Vâng bệ hạ. Sau khi ngài hôn mê, Thừa tướng đã quỳ ở cửa cung từ lúc đó.”

Một cảm giác tội lỗi chợt dâng lên trong lòng tôi.

Trên thực tế, bọn sát thủ xuất hiện ở khu săn bắn là một phần của âm mưu, nhưng người khác không biết sẽ cho rằng đó là vì Thừa tướng đã lơ là nhiệm vụ. Nếu nghiêm trọng hơn thì có thể sẽ nghĩ rằng chính Thừa tướng là người đã sắp xếp việc này.

Tôi cúi đầu mặc niệm ba giây cho Thừa tướng, lần này ông ấy bị nghi oan rồi.

Nhưng lần sau, tôi sẽ tìm ông ấy khi cần ai đó phải chịu trách nhiệm.

“Để Thừa tướng vào đi.”

Sau khi Thừa tướng bước vào, ông ta lập tức quỳ xuống và nói về sự hổ thẹn cùng tự trách vì đã không làm tròn trách nhiệm.

Tôi ngồi trên giường, cảm thấy tội lỗi đến mức không thể nói được lời nào.

"Nếu không có bệ hạ, Tùng Nhi đã c.h.ế.t trong tay tên sát thủ kia. Thần xin thay Tùng Nhi tạ ơn bệ hạ." Nói xong, Thừa tướng liền dập đầu.

Lần trước Vệ Tùng bị đ.â.m, nếu lần này lại bị đ.â.m, cho dù có là nam chính cũng phải bỏ nửa mạng.

Tôi chấp nhận cái dập đầu này một cách thoải mái.

“Bây giờ, Vệ Tùng thế nào rồi?” Tôi hỏi.

Thừa tướng trả lời: “Bệ hạ, con trai của thần chỉ bị thương nhẹ và hiện đang nghỉ ngơi tại phủ.”

Ở nhà sao?

Tôi nhíu mày, thế mà vẫn không thoát. Xem ra tôi phải đi theo cốt truyện, khó mà thay đổi được.

27.

Sau khi vết thương gần bình phục, tôi cho gọi Lạc Ngọc Thần và Vệ Tùng vào cung để gặp thánh nhân.

Trong cốt truyện gốc, vào đêm tân hôn của “tôi” và Vệ Tùng, y sẽ quỳ xuống đất cầu xin cho y và Lạc Ngọc Thần được rời khỏi cung.

“Tôi” mềm lòng và đồng ý, để họ cùng chung sống và tự do tự tại cùng với chú kỳ đà cản mũi – Tạ Khuynh Bùi.

Vốn dĩ tôi không muốn đi con đường này, vì như thế thì chẳng khác gì tôi mang tiếng bị đội nón xanh.

Nhưng bây giờ nhìn lại, đi theo cốt truyện sẽ an toàn hơn.

Tuy nhiên, lần này không đợi Vệ Tùng cầu xin mà là tôi chủ động cho bọn họ rời đi.

Sau khi Vệ Tùng nghe được kế hoạch của tôi, y không thể kìm nén được niềm vui trong mắt. Lạc Ngọc Thần cuối cùng cũng tin tôi sau những gì xảy ra trong đợt săn mùa thu lần trước.

Lạc Ngọc Thần không hỏi liệu Tạ Khuynh Bùi có thể rời đi cùng hay không. Có lẽ Lạc Ngọc Thần cũng nghe thấy lời nói của tôi khi tôi nhận một kiếm bảo vệ Tạ Khuynh Bùi.

"Vậy ngày mai dân nữ sẽ chuẩn bị." Lạc Ngọc Thần nói.

Tôi gật đầu: “Nhớ chuẩn bị thêm tiền.”

Người có tiền thì gọi là ngao du sơn thủy, còn người không có tiền thì gọi là lưu lạc tứ phương.

Tôi vẫn chưa quên được miêu tả về hoàn cảnh khốn khổ của Lạc Ngọc Thần và Vệ Tùng trong khoảng thời gian sau đó khi họ trốn sự truy đuổi của Thừa tướng.

"Các người đang nói gì thế?" Tạ Khuynh Bùi bưng thuốc đi vào.

Lạc Ngọc Thần định nói, nhưng tôi ngắt lời cô ấy bằng một tiếng kêu than: "Sao lại uống thuốc nữa? Vết thương của trẫm đã khỏi rồi."

Tạ Khuynh Bùi đi đến bên giường cầm bát thuốc lên, tôi giơ tay định lấy nhưng hắn đã né được.

"Để ta."

Tôi nhăn mặt: “Trẫm bị thương chứ không tàn tật.”

Tạ Khuynh Bùi dùng thìa múc thuốc, thổi thổi rồi đưa đến miệng tôi: “Lần trước nệm giường có vết nước màu nâu. Đừng tưởng để cung nhân thay đi thì ta không phát hiện."

Tôi: "..." À đúng là tôi đổ rồi.

Nhưng vết thương của tôi đã lành, tại sao tôi phải uống thuốc?

Thuốc này rất đắng.

Tôi mở miệng định từ chối nhưng Tạ Khuynh Bùi đã lợi dụng tình thế và đút thuốc vào miệng tôi.

"Im lặng và uống thuốc đi."

Tôi nuốt thuốc trong vô thức.

Tôi: "..."

C.h.ế.t tiệt, cuộc sống của tôi đã bị thao túng!

Tôi nói với giọng khàn khàn: "Các ngươi lui ra đi."

Lạc Ngọc Thần: … Thuốc này có vẻ rất đắng.

Sau khi bọn họ lui về, Tạ Khuynh Bùi cũng đã cho tôi uống thuốc gần xong.

Hắn đặt bát thuốc vào khay, thản nhiên hỏi: “Vừa rồi các người đang nói gì thế?”

Tôi nằm trên giường, khàn giọng nói: “Không có kẹo à?”

Tạ Khuynh Bùi: "..."

Tạ Khuynh Bùi lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng tôi. Tôi nhai rồi nuốt xuống, cảm thấy mình đã sống lại rồi.

Tôi: "Ngươi nghe được gì?"

Tạ Khuynh Bùi trầm ngâm một lát, cầm khay lên nói: “Không có gì.”

Nói xong hắn quay người rời đi.

Tôi:???

Tại sao tôi lại có linh cảm không tốt nhỉ?

28.

Có một câu thế này: Chỉ cần không c.h.ế.t thì cứ làm đến c.h.ế.t đi.

Khi tôi không thể ra khỏi giường, mỗi ngày tôi đều duyệt tấu chương trên giường.

Khi tôi có thể từ từ đi đứng được thì tôi lại bị lôi đầu lên triều vào mỗi sáng.

Tôi rất đau khổ.

Bọn lừa còn chưa bị ép sinh sản, các người có xem Nữ hoàng là người không?

Trong buổi triều sớm.

Đại thần A dẫn đầu bước ra đầy tự tin, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, lễ phong Phượng Quân thế nào…”

Tôi:..

Tôi đã sai rồi, tôi không chỉ là con lừa bị ép sinh sản mà là còn con ngựa để gieo giống nữa.

Trong lòng có vô số lời muốn chửi, nhưng tất cả những gì tôi có thể nói lúc này chỉ là: “Cứ làm như đã định.”

Khi buổi triều sớm kết thúc, tôi ngáp một cái, ngồi lên kiệu trở về cung.

Tôi thoáng thấy sắc mặt hơi tái nhợt của Tạ Khuynh Bùi nên lo lắng hỏi: “Sao sắc mặt tái nhợt vậy?”

Vừa nói tôi vừa đưa tay chạm vào mặt Tạ Khuynh Bùi, nhưng hắn quay đi và né tránh.

Tôi rụt tay lại với vẻ mặt bình thường, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

Suy cho cùng, tôi không chạm được vào mới là bình thường, còn nếu chạm được…

Tôi không khỏi nghĩ về điều này. Nếu tôi thật sự chạm vào được, có nghĩa là hắn đồng ý cho tôi chạm, có nghĩa là hắn đồng ý cho tôi hôn, ôm, rồi sau đó, tôi có thể cùng hắn động phòng.

Nhưng vết thương của tôi vẫn chưa lành, đi lại khó khăn, có lẽ tôi không thể ôm được Tạ Khunh Bùi.

Có điều, tôi có thể để Tạ Khuynh Bùi ôm tôi mà.

Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến tôi hưng phấn, không khỏi nhìn về phía Tạ Khuynh Bùi, nhưng chỉ thấy khuôn mặt xa cách và lạnh lùng của hắn.

Tôi thất vọng nhìn sang chỗ khác.

Tôi đã suy nghĩ quá nhiều và vẫn chưa có lời giải đáp.

Vết thương của tôi còn chưa khỏi, còn cần thuốc. Tôi đến ngự thư phòng còn Tạ Khuynh Bùi thì đi nấu thuốc cho tôi.

Khi tôi đến ngự thư phòng thì Lạc Ngọc Thần đã ở bên trong chờ tôi từ rất lâu.

Tháng sau sẽ là lễ phong Phượng Quân, để tránh sự cố bất ngờ như đợt săn mùa thu tôi nghĩ tốt hơn nên lập kế hoạch trước.

Sau khi thảo luận kế hoạch, Lạc Ngọc Thần đồng ý và chuẩn bị rời đi.

Tôi cầm bút chuẩn bị phê duyệt tấu chương thì thoáng thấy ngọc bội bên cạnh nghiên mực.

“Đợi một chút.” Tôi nói.

Lạc Ngọc Thần lui về phía cửa chợt dừng lại, sau đó lại bước lên phía trước đứng yên: "Bệ hạ còn có chuyện gì sao?"

Tôi: "Ngươi quen biết Tạ Khuynh Bùi bao lâu rồi?"

Lạc Ngọc Thần: "Dân nữ và sư đệ đã quen biết mười năm."

"Lâu vậy à." Tôi trầm ngâm một lát.

"Chờ một chút, hôm nay trẫm cho phép hắn rời cung, ngươi có thể đưa hắn ra ngoài đi dạo."

Lạc Ngọc Thần sửng sốt một lúc và hiểu ý tôi, sau khi nói "Vâng", cô ta bước sang một bên và đợi Tạ Khuynh Bùi.

Sau khi cầm bút viết hai chữ, lại nói thêm: “Chuyện hôm nay đừng kể với hắn bất cứ điều gì. Trẫm sẽ tự mình nói.”

Lạc Ngọc Thần: "Vâng."

Khi Tạ Khuynh Bùi đến ngự thư phòng, tôi là người đầu tiên lên tiếng và cho phép hắn rời cung một ngày.

Tạ Khuynh Bùi, người luôn muốn rời đi, lại không hề tỏ ra vui mừng sau khi có được tự do ít ỏi này mà chỉ tiếp tục cho tôi uống thuốc với vẻ mặt bình tĩnh.

Sau khi uống xong thuốc, Tạ Khuynh Bùi đi theo Lạc Ngọc Thần.

Tôi nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng mấy ngày nay bỗng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Tôi sai ba mật vệ đi theo, và đồng thời cho gọi Vệ Tùng lập tức vào cung.