Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 251



Dưới tầm mắt của Tần Vĩ Đồng, Thẩm Giáng Niên đang cúi đầu xem điện thoại đi chưa được mấy bước, bước chân dần chậm lại, cô quay lưng về phía Tân Vĩ Đồng, từ từ ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn thế giới song song.

Tay đang cầm điện thoại của Thẩm Giáng Niên siết chặt hết sức, cô chậm rãi xoay người, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo ý hận cũng như phẫn nộ, tựa như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong đó, cô từng bước đi về lại chỗ của Tân Vĩ Đồng, nhìn chằm chằm vào người vừa định cởi cà vạt nhưng giờ đang dựa vào một góc – Tân Vĩ Đồng.

"Giáng Niên...."

Khóe môi Thẩm Giáng Niên hơi hé mở, hơi thở vẫn chưa ổn định lại, hốc mắt dần dần ướt dẫm, nhưng cô vẫn kiềm nén như cũ, hít sâu vài cái, cắn chặt răng, một lúc sau đè nén hỏi: "Tại sao?" Tại sao lại lừa tôi? Điện thoại không hề gọi đi.

"Giáng Niên, em cởi ra giúp tôi trước đi."

"A." Thẩm Giáng Niên cười lạnh một tiếng, hơi quay đầu đi, giọng điệu chế giễu, "Quả nhiên, bản tính khó đổi." Đã từng lừa cô một lần, sẽ lừa cô lần nữa, cô cũng ngu thật, còn nghĩ đến chuyện không tính toán chuyện trước kia, còn cảm ơn Tần Vĩ Đồng.

"Giáng Niên, không phải muốn lừa em, tôi chỉ mong em bình tĩnh lại trước." Tần Vĩ Đồng vội vàng giải thích, "Vào lúc xúc động sẽ làm ra hành vi khiến bản thân hối hận."

Cảm xúc dâng lên đỉnh điểm, không có chỗ trút ra, Thẩm Giáng Niên cắn chặt răng, cái tay đang nắm chặt cuối cùng đấm mạnh vào tường, hết đấm này đến đấm khác, đau đớn lại làm cho đáy lòng đèn nén kia không giải thoát ra được, rất nhanh trên vách tường thô ráp kia đã có vết máu, Tần Vĩ Đồng lảo đảo nhào qua cản lại, cuối cùng cú đấm kia nện lên ngực Tân Vĩ Đồng, đau đến mức cô khom người, cô gái ngốc này sao dùng sức.... đấm vào vách tường, có biết bao nhiêu đau chứ.

Thẩm Giáng Niên hít sâu mấy cái, tay bắt đầu đau đơn, làm cô khôi phục chút lý trí. Thẩm Giáng Niên khuỵu một gối xuống đất, nắm lấy cổ tay Tân Vĩ Đồng cởi cà vạt. Vừa rồi do quá tức giận, nên buộc khá chặt, Thẩm Giáng Niên dùng sức mở nhưng mở không được. Tân Vĩ Đồng ngước mắt lên nhìn Thẩm Giáng Niên, thấy đôi mắt đỏ hoe, gương mặt kia đều khiến người ta đau lòng, "Giáng Niên." Tân Vĩ Đồng nhẹ giọng gọi.

Đầu ngón tay Thẩm Giáng Niên dùng sức moi nút thắt, không biết là do tay đau, hay do nóng vội muốn cởi nhưng không cởi được, mà run lên. Càng muốn cởi càng không cởi được, Thẩm Giáng Niên hít một hơi, không để cho nước mắt rơi xuống, bực tức há miệng cắn vào đó lôi ra, ở khoảng cách gần Tần Vĩ Đồng thấy được lông mi ươn ướt, nước mắt sắp trào ra, "Giáng Niên, em đừng thế." Tân Vĩ Đồng thật sự đau lòng, "Tôi sẽ cho em số điện thoại Lộ Dao, mật mã điện thoại của tôi là sinh nhật của em." Động tác cắn của Thẩm Giáng Niên dừng lại.

"Thật sự không muốn lừa em, chưa từng nghĩ sẽ lừa em." Tân Vĩ Đồng cúi đầu, áy náy tự trách, "Để em hiểu lầm, tôi đau lòng hơn bất cứ ai." Thẩm Giáng Niên không lên tiếng, nút thắt rốt cuộc cũng được nới lỏng, cô cởi từng cái một, giọng Tân Vĩ Đồng run rẩy giải thích: "Điện thoại đưa cho em, tôi sẽ không cản em, nhưng mà bây giờ cảm xúc của em không ổn định, tôi lo lắng em ở một mình, tôi sẽ không làm gì hết, không nói gì hết, để tôi ở cạnh em, được không?" Thẩm Giáng Niên vẫn không lên tiếng, cởi xong cà vạt, cô nhặt điện thoại Tân Vĩ Đồng lên, nhập sinh nhật cô 0724.

Giao diện nằm ở thông tin Lộ Dao, lịch sử danh bạ là cuộc gọi mới nhất từ Lộ Dao, "Tôi thật sự không có lừa em, là thật sự gọi cho cô ấy." Tân Vĩ Đồng giải thích, chỗ cổ tay bị buộc đỏ lên, nóng rát.

"Ừ." Thẩm Giáng Niên cũng khôi phục được chút lý trí, ghi nhớ số điện thoại, sau đó trả điện thoại lại cho Tân Vĩ Đồng, "Cảm ơn." Thẩm Giáng Niên xoay người muốn rời đi, Tân Vĩ Đồng đi theo sau, Thẩm Giáng Niên không quay đầu lại lên tiếng: "Tân Vĩ Đồng, đủ rồi."

Thẩm Giáng Niên rời đi, Tân Vĩ Đồng không có lập tức đi theo. Nhưng vẫn không yên tâm, đợi Thẩm Giáng Niên đi được đoạn xa, thì âm thầm đi theo.

Vất vả lắm mới có được số điện thoại của Lộ Dao, đầu óc Thẩm Giáng Niên tuy còn loạn, nhưng cũng khôi phục lý trí vài phần, cô vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hòa. Điện thoại có kết nối nhưng không nghe máy. Chẳng lẽ Thẩm Thanh Hòa còn giận sao? Thật ra, thế cũng tốt phải không? Đây là lần đầu Thẩm Giáng Niên cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Thanh Hòa, rất mãnh liệt, cũng rất đả thương. Nhưng mà không sao, cô yêu Thẩm Thanh Hòa, nên sẽ chấp nhận hết, Thẩm Giáng Niên nhắn tin xin lỗi Thẩm Thanh Hòa bên WeChat.

Tiếc là không có bất cứ phản hồi nào. Thẩm Giáng Niên đứng ở biển người rộng mênh mông, đột nhiên bất lực, thế giới lớn như thế, cô phải đi đâu tìm Thẩm Thanh Hòa đây. Thẩm Thành Hòa, người vốn dĩ không đi Mỹ đúng không? Sao lại lừa em chứ? Tại sao tất cả các người đều lừa tôi? Thẩm Giáng Niên hơi ngẩng đầu, cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhịn được nữa, cuối cùng cô ngồi khuỵu xuống bên đường, bật khóc.