Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 252



Tân Vĩ Đồng cách đó không xa, tim đau thắt nhưng lại không thể đến gần. Tân Vĩ Đồng bấm số của Lộ Dao, hỏi: "Sao ngài lại rời đi trước?" Bởi vì cảm thấy có lỗi với Thẩm Giáng Niên nên giọng điệu có phần trách móc.

"Rất xin lỗi, đột nhiên có việc nên không thể gặp Thẩm Giáng Niên, là tôi lỡ hẹn, nếu tiện thì gửi số điện thoại của cô ấy cho tôi, tôi sẽ liên hệ với cô ấy, nếu không tiện thì đem số điện thoại của tôi đưa cho cô ấy, tôi sẽ chờ."

...Tân Vĩ Đồng không thể nói thêm lời nào gay gắt hơn nữa, tất nhiên cô không thể đưa số điện thoại của Thẩm Giáng Niên. "Tôi sẽ cho cô ấy số điện thoại của ngài."

"Được."

Điện thoại bị cúp, Tân Vĩ Đồng thở dài. Nơi xa, Thẩm Giáng Niên đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước, màn đêm bắt đầu buông xuống, trong thành phố rực rỡ vẫn còn vương lại một chút cô đơn.

Thẩm Giáng Niên cứ đi về phía trước, Tân Vĩ Đồng không biết mục đích của cô nên cứ đi theo cô. Cô gái ngốc nghếch này, đi bộ lâu như vậy không thấy mệt sao? Ít nhất uống chút nước hay ăn gì đó đi chứ.

Thẩm Giáng Niên kỳ thực rất mệt mỏi, nhưng cảm xúc phức tạp trong lòng không cho phép cô dừng lại, tức giận, buồn bã, thất vọng... không rõ cảm xúc nào chiếm.

Quá nhiều cảm xúc tiêu cực khiến Thẩm Giáng Niên rất bối rối, trạng thái hiện tại của cô không thích hợp để gặp Lộ Dao, cô muốn gặp Thẩm Thanh Hoà nhưng sau khi cô nói dối thì cũng không phản ứng lại cô.

Cô không biết mình đã làm gì sai, sau khi thích Thẩm Thanh Hoà, tâm trạng của cô giống như đang đi trên tàu lượn siêu tốc, lúc thăng lúc trầm, khiến cô có chút mệt mỏi. Đối mặt với gió đêm, Thẩm Giáng Niên mệt đến mức không thể đi bộ được, cuối cùng cô ngồi xuống một chiếc ghế ở bến xe buýt bên đường để nghỉ ngơi. Lúc này, Bắc Kinh đang tắc đường, có rất nhiều người đang chờ bắt xe buýt, có người cười, có người mắng, có người cũng buồn như cô. Đó là một cô gái trẻ, ngồi xổm trong góc, dường như đang khóc.

Một chiếc xe tới rồi một chiếc rời đi, đám đông đổi vài nhóm nhưng cô gái vẫn ngồi xổm ở đó. Thẩm Giáng Niên đứng dậy, đi tới, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Cô làm sao thế?" Cô gái không nhúc nhích chút nào, Thẩm Giáng Niên quỳ xuống, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ, cô gái giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe: "Cô làm sao thế?" Thẩm Giáng Niên hỏi.

Cô gái vẫn có vẻ mặt có chút kinh ngạc, không chỉ vì mắt đối phương đỏ hoe mà còn vì đối phương chủ động nói chuyện với cô: "Tôi bị mất ví." Cô gái mỉm cười giải thích bản thân từ thành phố nào đến đây, cô gái nói dối trong nhà đi đến nơi này tìm bạn đồng tính, mà bạn đồng tính thì không thấy đâu lại bị mất ví, gọi điện thoại cho bạn đồng tính mãi mà không ai nghe máy, lúc này mới biết đã bị lừa.

"Bạn đồng tính nam, hay bạn đồng tính nữa?" Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên nghe được từ bạn đồng tính, lần đầu tiên cô nghe được từ bạn đồng tính là từ Tần Thư.

Cô gái do dự một chút, khịt mũi rồi nói: "Là nữ."

"Là người cô thích à?" Thẩm Giáng Niên thẳng thắn hỏi. Cô gái đỏ mặt, nước mắt rơi xuống, không nói nên lời, hẳn là đã thừa nhận?

Thẩm Giáng Niên lấy từ trong túi ra 1000 nhân dân tệ tiền mặt, nói: "Trước tiên giải quyết chuyện ăn uống đi, thấy cô tuổi còn nhỏ, phải lo học hành, tốt nghiệp xong thì lo gì không tìm được cô gái tốt?" Thẩm Giáng Niên nhét tiền vào tay cô gái, "Đi ăn đi, đến nhà ga lấy CCCD tạm thời rồi về nhà." Cô gái khóc rất dữ dội, "Dù chuyện thế nào, thì cũng đừng ở đây khóc lâu, khóc coi như là để trút hết ra, xong rồi thì vẫn phải xử lý mọi việc, lần sau đừng tùy tiện gặp bạn đồng tính, nếu có việc không xử lý được, hoặc là tìm cảnh sát hoặc là báo với người nhà, một cô gái trẻ, ban đêm thế này không an toàn."

Cô gái lại khóc nức nở, nghẹn ngào nói: "Tôi tên là..."

"Dừng." Thẩm Giáng Niên giơ ngón trỏ lên, "Tôi không muốn biết tên của cô." Hôm nay tâm trạng của cô cũng không tốt, không rảnh làm người tử tế, Thẩm Giáng Niên đứng dậy: "Mau đi ăn đi, rồi về nhà, tôi cũng đi đây." Đúng vậy, khóc cũng đã xong, trút cũng đã trút ra hết, đã đến lúc phải giải quyết vấn đề.

"Chúng ta cùng ăn được không?" Cô gái rụt rè hỏi, Thẩm Giáng Niên cũng không quay đầu lại, cô gái lập tức hô lên mấy tiếng, "Này, này cô." Thẩm Giáng Niên quay người lại, cô gái dụi mắt: "Tôi xin lỗi, tôi không biết tên cô, có thể ăn cùng nhau không? Tôi, tôi mời cô."

Thẩm Giáng Niên cười lớn, dùng tiền của cô mời cô ăn cơm, phương pháp này, 666.

Thẩm Giáng Niên không có cảm giác thèm ăn, nhưng nghĩ đến sắp tới sẽ nói chuyện với Lộ Dao, cô vẫn nên góp sức lực. Tuy rằng tương lai không xác định, nhưng vì Thẩm Thanh Hoà, núi đao biển lửa cô cũng không sợ, tim đau quặn thắt, nhưng một ngày chưa chia tay thì cô vẫn vì Thẩm Thanh Hoà mà cố gắng.

Lúc Thẩm Giáng Niên gọi đồ ăn, cô gái lén lút giơ điện thoại lên chụp ảnh, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ đích thân cảm ơn. Sao người xinh đẹp lại khóc như thế này? Cô gái nghĩ về trải nghiệm đồng tính thất bại đầu tiên của mình, điều buồn hơn cả tình cảm của cô là thật.

Trong bữa ăn, không khí yên tĩnh.

Ăn xong Thẩm Giáng Niên đưa cô gái lên taxi: "Đi ga Bắc Kinh." Thẩm Giáng Niên đang muốn đóng cửa xe lại, nhưng cô gái lại nói trước: "Cám ơn, có cơ hội gặp lại!" Thẩm Giáng Niên dừng lại trước khi đóng cửa xe lại, mỉm cười nói: "Hy vọng nếu có thể gặp lại, thì đừng gặp lúc ngồi khóc bên đường." Cô gái đỏ mặt, "Sẽ!" Thẩm Giáng Niên cười nhạt rồi đóng cửa xe lại.

Chiếc taxi nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ, đi một đoạn không còn thấy rõ số nữa, Thẩm Giáng Niên đưa tay lên chạm vào giọt nước mắt nơi khóe mắt. Này, Thẩm Giáng Niên, đừng khóc nữa, khóc cho ai xem chứ?

Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, cuối cùng bấm số của Lộ Dao.

Chỉ sau một hồi chuông, điện thoại đã có người bắt máy, đối phương dịu dàng nói: "Cuối cùng thì cô cũng gọi rồi."

Thẩm Giáng Niên cau mày, lạnh lùng nói: "Thật không ngờ Lộ Dao nổi tiếng, thế mà lại nghe điện thoại của tôi."

"Xin lỗi, hôm nay tôi có việc nên đã lỡ hẹn."

"Chỉ nói lời xin lỗi bằng miệng thì quá thiếu chân thành."

"Suy nghĩ chúng ta đều giống nhau, không bằng bây giờ gặp nhau."

"Được."

"Tiên Hạc Cư, cô biết không?"

Suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên khựng lại, Thẩm Giáng Niên nhớ đến cái đêm mưa Thẩm Thanh Hoà hẹn cô đến đó: "Bây giờ, tôi bắt taxi đến đó."

"Đừng đi taxi, báo cho tôi địa điểm cô đang ở, tôi cử người đến đón cô."

Thẩm Giáng Niên siết chặt lòng bàn tay nói: "Được." Tuy giọng điệu của đối phương rất ôn hòa, nhưng Thẩm Giáng Niên cũng không dám coi thường kẻ địch, đối phương tựa hồ có vẻ tự tin và quen thuộc với mọi việc, cho nên Thẩm Giáng Niên vẫn phải cảnh giác.

Trước khi xe tới, Thẩm Giáng Niên trang điểm lại. Thẩm Giáng Niên lên xe, Tân Vĩ Đồng cũng gọi xe.

Đến Tiên Hạc Cư đã 8 giờ tối.

"Xin chào, mời vào trong." Ngoài cửa có nhân viên đang đợi cô, Thẩm Giáng Niên đi theo nhân viên xuyên qua nhà hàng, vòng qua hành lang, bên trong có một cái hang động, phong cảnh rất đẹp.

"Là chỗ này." Nhân viên dẫn Thẩm Giáng Niên tới cánh cửa đồng. Thẩm Giáng Niên giơ tay gõ cửa, không có tiếng mời vào, cửa được mở từ bên trong. Thẩm Giáng Niên đưa ra rất nhiều suy đoán, nhất là khi Tân Vĩ Đồng nói rằng đối phương thoạt nhìn đã khó quên, lúc này người tiến về phía cô khiến cô không thể không đồng ý với lời nói của Tân Vĩ Đồng.

Làn da như tuyết, đôi mắt trong veo như nước, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, người bước lại gần một bước, nụ cười nhàn nhạt lan tỏa, không nói gì, nếu hơi thở giống như phong lan, lúc này không biết có ở trong phòng ánh sáng quá mờ nhạt, khiến người trước mặt toát ra sự dịu dàng khó tả, Thẩm Giáng Niên vốn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, không khỏi nhịn không được chán ghét, "Đến rồi." Hai chữ cũng ẩn chứa sự dịu dàng, như đang chờ đợi cô về nhà.

Trước khi ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ xem sẽ hỏi gì và hỏi từ đâu. Sau nhiều lần cân nhắc, mọi chủ đề đều không thể tách rời khỏi Thẩm Thanh Hoà.

"Lục Chi Dao." Đối phương đưa tay ra, Thẩm Giáng Niên sửng sốt một chút, có chút dè dặt, "Thẩm Giáng Niên." Không phải Lộ Dao, hay là Lục Dao à? Sao lại là Lục Chi Dao?

"Tôi có thể hiểu được tại sao cô muốn gặp tôi, có quá nhiều vấn đề muốn đích thân hỏi tôi." Lục Chi Dao bình tĩnh cười nói.

Đầu Thẩm Giáng Niên tê dại, trầm mặc không nói. Dù không muốn thừa nhận nhưng Lục Chi Dao quả thực khiến người ta khó quên, dung mạo không thể nói là trẻ trung xinh đẹp nhưng đã được mài giũa theo năm tháng, càng trở nên mê người hơn

Lục Chi Dao và Thẩm Thanh Hoa có nét mê người khác nhau, trước khi gặp Lục Chi Dao, Thẩm Thanh Hoà là giới hạn của sự thành thục ưu nhã, mà sự xuất hiện của Lục Chi Dao giống phiên bản cộng ưu nhã của Thẩm Thanh Hoà, Lục Chi Dao không có sắc sảo thờ ơ của Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại dịu dàng khiêm tốn.

Trong lòng Thẩm Giáng Niên càng lúc càng bất an. Giữa cô và Lục Chi Dao không có gì có thể so sánh được, nếu Thẩm Thanh Hòa thích Lục Chi Dao... Thẩm Giáng Niên khó có thể tưởng tượng được.

"Nhưng có lẽ cô muốn gặp một người khác hơn gặp tôi."

Thẩm Thanh Hoà – cái tên hiện lên trong đầu Thẩm Giáng Niên: "Thẩm Thanh Hoà?" Bọn họ thật sự quen biết nhau, sắc mặt Thẩm Giáng Niên tối sầm.

"Đúng vậy." Lục Chi Dao đứng lên, "Bây giờ tôi có thể dẫn cô đi gặp cô ấy, nhưng hy vọng cô có thể đồng ý yêu cầu của tôi."

"Cô nói đi."

"Hãy dịu dàng với cô ấy."

Một người ngoài đưa ra yêu cầu với cô, yêu cầu đó là phải dịu dàng với người cô yêu, dựa vào đâu chứ?Thẩm Giáng Niên không khỏi tức giận, đôi mắt khóc đỏ hồng vẫn chưa tan đi, tựa hồ có sát ý, Lục Chi Dao vẫn ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Ít nhất hôm nay, ngày 11 tháng 11, là ngày khó nhất trong cuộc đời cô ấy, hãy đối tốt với cô ấy."

Trong lòng Thẩm Giáng Niên bỗng thấy thương tiếc, Thẩm Thanh Hoà không thích mừng sinh nhật, rốt cuộc ngày này đã từng xảy ra chuyện gì? Thẩm giáng Niên vẫn im lặng, Lục Chi Dao khẽ cười, "Nếu cô yêu cô ấy, tôi tin, cô có thể làm được." Cô dẫn Thẩm Giáng Niên đến một cánh cửa, "Cô ấy ở trong." Lục Chi Dao nắm lấy tay cửa, quay lưng lại nói với Thẩm Giáng Niên: "Nếu đã chuẩn bị xong, thì đi vào đi, tương lai của cô với tôi còn dài, từ từ nói." Lục Chi Dao dùng sức nắm tay cửa, xoay người đi ra ngoài: "Đừng để cô ấy đợi lâu."

Thẩm Giáng Niên không biết vì lý do gì mà tay đổ mồ hôi, cực kỳ lo lắng, nhưng vẫn cẩn thận nắm tay cửa, chậm rãi mở cửa. Trong phòng tối đen như mực, Thẩm Giáng Niên nhấn công tắc, hai mắt đột nhiên sáng lên, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Thẩm Giáng Niên gần như đau lòng rơi nước mắt.