Chờ Ánh Sáng, Chờ Anh Đến

Chương 8



Editor: Qing Yun

“An An?” Bên kia dừng vài giây, bỗng cười hỏi lại: “Là con gái An Quốc Hoành à?”

Lại nói thêm vài câu Tô Đình mới cúp điện thoại.

Cuộc gọi này thu được thành quả khá phong phú, cô ta nhẹ nhàng ngâm nga, ngón tay dính chút nước lạnh rồi sửa lại mái tóc vừa mới uốn xong.

Soi trái soi phải trong gương một phen, lúc này mới vừa lòng ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Đi chưa được hai bước, cô ta bỗng dưng dừng lại.

Bên ngoài, Lục Ngang rũ vai đứng dựa vào tường, tay đút vào túi quần jean.

Không dám chắc anh có nghe được nội dung cuộc gọi hay không, Tô Đình hơi xấu hổ, đành tìm chuyện để nói: “Anh Ngang, sao anh lại ở chỗ này?”

Lục Ngang nghiêng đầu, đột nhiên hỏi cô ta: “Biết chữ không?”

“… Cái gì?” Tô Đình không thể hiểu được.

Lục Ngang chỉ tay về phía sau lưng cô ta, vẫn hỏi: “Biết chữ không?”

Tô Đình nhìn theo tay anh, sau đó mặt lập tức đỏ bừng.

Phía đó có một bức tường.

Ở giữa bức tường được sơn đỏ một mảng, trên đó là một hàng chữ — Cấm gọi điện thoại trong trạm xăng dầu.

Mấy chữ to này nhìn thấy thật là ghê người, dùng để nhắc nhở những người đến đây từng giây từng phút.

Tô Đình còn đang cầm chiếc điện thoại hồng nhạt trong tay, cả người đổ mồ hôi lạnh: “Anh Ngang, xin lỗi,” cô ta giả ý xin lỗi: “Vừa rồi tôi có việc gấp nên quên mất.”

“Không cần xin lỗi tôi.” Lục Ngang đứng thẳng dậy, chỉ nói với cô ta: “Lát nữa cô gọi điện thoại lại.”

“Cái gì?” Tô Đình hơi ngạc nhiên.

“Nói người kia đến đón cô về.”

Nói xong câu đó, Lục Ngang chậm rãi quay lại xe việt dã.

Tô Đình kinh ngạc một giây, giây sau mới ý thức được lời này có ý gì, cô ta vội vàng đi qua: “Anh Ngang, có phải chuyện này có hiểu lầm gì không?”

“Không có hiểu lầm.” Lục Ngang nhìn thẳng, chỉ nhắc nhở cô ta: “Tôi nói rồi, ở bên tôi thì an phận một chút.”

“Chỉ vì con hồ ly tinh kia?!” Tô Đình không thể nén giận, tiếng nói lập tức to hơn mất phần.

Lúc này Lục Ngang mới quay đầu, lạnh nhạt nói: “Nếu cô ta không an phận thì cũng cút xéo luôn cho tôi.”

Bên kia, An An không vào xe được vì xe bị khóa.

Cô vác theo túi to, đang đứng dựa vào cửa xe chờ bọn họ.

Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn sang—

Tô Đình vừa lúc nhìn lại.

Không đối diện nhau, bởi An An thẳng thừng quay mặt đi.

Bị xem thường như vậy, Tô Đình giận không có chỗ trút.

Đè chặt sự không thoải mái xuống đáy lòng, Tô Đình bắt đầu phân tích lợi lại với Lục Ngang: “Anh Ngang, nếu em đi thì ai lái xe?” Đây là bảy tấc Tô Đình bắt chẹt.

Lúc trước cô ta từng hỏi Lục Ngang, Lục Ngang không lái xe, nhìn An An cũng không giống người sẽ lái xe.

Cho nên cô ta cực kỳ tự tin, Lục Ngang sẽ không đuổi mình đi: “Biết lái xe không?”

Lúc này An An mới nghiêng người, khuôn mặt nhỏ kiều diễm xinh đẹp.

Mắt mang ý cười, cố ý chơi xấu: “Loại xe nào?”

Lục Ngang lạnh mặt, anh gõ đầu xe.

Tiếng kêu cứng rắn vang lên, như là cái rắn chắc của cơ thể đàn ông, đánh thẳng vào lòng.

Lại đối diện với Lục Ngang hai giây, An An khẽ nhếch môi đỏ, nói năng rất có khí phách: “Biết.”

Lục Ngang bèn nói với Tô Đình: “Chìa khóa.”

Tô Đình như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, mưu tính rơi hết vào khoảng không, Tô Đình hung tợn lườm An An, cô ta nói: “Anh Ngang, chú Ngũ nói em chiêu đãi anh thật tốt, anh như vậy… Em không thể báo lại cho chú ấy được.” Cuối cùng cô ta còn lôi chú Ngũ ra, cố ý áp Lục Ngang.

Lục Ngang cười khẽ: “Cô không thể báo lại thì có liên quan gì đến tôi?”

Tô Đình cứng người, oán hận lấy chìa khóa xe ra.

Lục Ngang lấy được chìa khóa liền ném luôn cho An An.

Kéo cửa xe, An An bình tĩnh ngồi vào ghế lái, cái túi còn treo trên người, cô trực tiếp kéo dây an toàn đè lên.

Bên kia, Lục Ngang cũng ngồi vào ghế phụ.

An An điều chỉnh gương chiếu hậu.

Cắm chìa khóa vào ổ, gạt cần, đôi tay nắm vô lăng, chân vào số.

Xe việt dã mới tinh chạy ra khỏi trạm xăng, tốc độ không nhanh không chậm, bóng dáng Tô Đình trong gương chiếu hậu càng ngày càng nhỏ, sau khi rẽ sang hướng khác đã hoàn toàn không thấy được.

Lúc này, An An đột nhiên phanh gấp.

Lục Ngang liếc sang.

An An thành thật nói: “Lục Ngang, thật ra tôi không biết lái xe.”

Trong huyệt thái dương như có gì đó đang ra sức nhảy nhót, nhảy đến đau đầu.

Lục Ngang cố nén, hỏi cô: “Vậy vừa rồi cô lái kiểu gì?”

“Lúc rửa xe cho người ta có nhìn qua một chút.” An An thẳng thắn đáp.

Lục Ngang càng đau đầu hơn.

Anh xoa giữa mày, không nhịn được chửi nhỏ một tiếng, lại hận không thể véo cô: “Tại sao lúc trước lại nói dối?”

“Bởi vì tôi không muốn cô ta ở lại.”

An An trần trụi không che dấu dục niệm của mình, giống như ngọc thạch chưa từng bị mài giũa.

Cô chân thật đến đáng sợ.

Trong xe bỗng nhiên an tĩnh.

Bốn mắt nhìn nhau, An An thản nhiên hỏi Lục Ngang: “Bây giờ chúng ta phải làm sao? Quay lại tìm cô ta à?”

“Cô ta” này còn có thể là ai?

Lục Ngang liếc sang cô, chỉ tay ra bên ngoài, anh nói không chút lưu tình: “Đều cút đi.”

“Tôi sẽ không đi.” An An kiên trì.

“Đòi tiền đúng không?” Như là lòng kiên nhẫn đã bị vắt kiệt, Lục Ngang rút ví tiền ra ném cho An An: “Cho cô hết, cô cầm đi.”

An An đặt ví tiền lên đồng hồ đo, nói: “Tôi chỉ lấy tiền tôi nên được.”

Lục Ngang nhìn An An qua màn sương khói lượn lờ, anh bỗng cười.

“Cô biết tôi là loại người gì không?” Anh nói với giọng điệu ngả ngớn.

Dựa lưng vào ghế, nhìn chăm chú cửa sổ, nói: “Có khi tôi từng giết người, cũng có thể đã từng ngồi tù, còn có thể là người có tâm lý biến thái.”

Anh thản nhiên nói, làm như uy hiếp, lại cũng giống đe dọa.

An An lại bình tĩnh, cô nói với Lục Ngang: “Những cái này tôi đều không cần biết.”

Lục Ngang ghé mắt nhìn sang.

Anh yên lặng thật lâu, rốt cuộc không kiên nhẫn nói: “Đến ghế sau đi.”

*

An An cho rằng Lục Ngang chỉ là biết lái xe mà thôi, ai ngờ kỹ thuật lái xe của anh còn không kém.

Đi hết một đoạn đường nhựa ngắn là vào đường núi.

Đường núi khó đi, sau cơn mưa đường lầy lộ, con đường rất nhỏ hẹp lại vòng vèo, thậm chí có chỗ vào vòng cả 180 độ.

An An không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, chỉ biết nắm chặt tay vịn không bỏ.

Trên ghế điều khiển, Lục Ngang chuyên chú lái xe, động tác quyết đoán, lái xe rất ổn định.

Loại ổn định này làm động tác của cô trở nên đặc biệt buồn cười, An An lặng lẽ buông tay vịn ra.

Lúc này cô mới nhận ra trong xe rất an tĩnh.

Lục Ngang không nghe nhạc.

Bọn họ ngồi một trước một sau, im lặng không nói năng gì, khiến không khí xung quanh càng thêm yên tĩnh.

Loại yên tĩnh này giống như loại từ trường đặc biệt nào đó, bao bọc chặt chẽ lấy cả hai, giống như… Rất thích hợp làm chuyện xấu.

An An cực kỳ rõ ràng khốn cảnh hiện tại của mình, cô cần gấp một chỗ dựa, một chỗ chống lưng, còn cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền.

Lục Ngang là một người tài giỏi, cho nên cô mới ngậm đắng nuốt cay, lì lợm ở lại chỗ này.

Cô cần phải nhanh chóng cưa đổ người đàn ông này.

Đây là mục đích của cô trong chuyến đi này.

Nghĩ như vậy, An An bèn nhìn về phía Lục Ngang,

Tóc Lục Ngang đã khô hoàn toàn, ngọn tóc rất ngắn, cạo một đường đến sau cổ, phía dưới là cơ bắp tạo ra đường cong xinh đẹp, lại nhìn xuống dưới, đó là bả vai rộng vững chãi.

An An nhích tới gần—

Lục Ngang lập tức nói: “Ngồi trở về.” Lời nói mang theo ý cảnh cáo.

Rõ ràng người này đang nhìn chằm chằm phía trước, nhưng sau lưng lại như có đôi mắt… An An cũng không xấu hổ, cô à một tiếng rồi dựa lại vào ghế.

Cửa sổ hai bên mở rộng, gió luồn vào xe, An An vẫn còn đau đầu.

Cô nói: “Lục Ngang, tôi đau đầu.”

Lục Ngang căn bản không tiếp lời.

Tư thế kia, hận không thể để cô tự sinh tự diệt.

Có tiền chính là ông lớn mà.

An An quấn chặt áo khoác, nằm xuống ngủ.

Trong xe như càng thêm yên tĩnh.

*

Hơn 12 giờ, Lục Ngang dừng xe nghỉ ngơi ăn cơm.

Anh xoay cổ, đang định xuống xe thì chợt quay lại nhìn.

An An còn nằm đằng kia.

Cô đã thay quần áo sau khi tắm xong, nhưng dù thay đổi thì vẫn là váy ngắn màu đen cùng áo bó.

Áo khoác rộng thùng thình quấn chặt lên người, để lộ một đoạn eo nhỏ.

Hình ảnh này cũng đủ mê người, nếu là Mập Mạp ở đây, khả năng dã thú tâm quá độ, nhào lên luôn.

Một giây này, sự an tĩnh nào đó tựa như càng sâu hơn.

An An híp mắt, thả chậm hô hấp, vẫn không nhúc nhích.

Cô đang chờ đợi.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh, thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt ấy di chuyển, cuối cùng dừng ở trên mặt mình.

An An vẫn đang đợi, cô rất tự tin vào khuôn mặt mình.

Sau đó cô nghe thấy Lục Ngang lạnh lùng gọi mình—

“Này—“

Tất cả đổ bể!

Đến cả tên cũng không có!

An An mở mắt ra.

Vẫn là bốn mắt nhìn nhau.

Cô nằm ở đằng kia, nói: “Lục Ngang, tôi có tên.” Ngừng lại giây lát, An An nhắc nhở anh: “Anh còn từng hỏi thăm nữa.”

Lục Ngang không để ý tới mà xoay người đi thẳng.

An An gãi tóc chửi thầm một tiếng.

Cô soi gương.

Mặt mũi mình không thành vấn đề mà…

An An nhìn ra bên ngoài.

Trong núi không có nhiều cửa hàng, ven đường chỉ có một quán, ngoài bán cơm, cửa hàng này còn bán cả quà vặt và trái cây.

Bàn ăn bày hết ở ngoài, Lục Ngang đã ngồi xuống rồi, bàn ghế hơi thấp, anh ngồi đó, không thể không co chân, khiến quần jean trở nên căng chặt, phác họa rõ ràng đôi chân anh.

Đây là một người đàn ông trưởng thành.

Đàn ông trưởng thành sẽ thích cái gì.

An An lại nghĩ tới Tô Đình, ngực to, eo nhỏ, nhìn còn rất mềm.

Cho nên, đàn ông trưởng thành đều thích ngực to sao?

An An cảm thấy việc này hơi khó làm.

Cô gãi tóc, bất đắc dĩ xuống xe.

Lục Ngang ngồi đó, mắt nhìn thẳng.

Có tiếng bước chân tiến đến, đi đến gần, nhưng không ngồi xuống mà đi thẳng vào quầy bán quà vặt.

Lục Ngang nghe thấy chủ tiệm nói: “Nông Phu Sơn Tuyền, hai đồng.”

Sau đó là tiếng hai đồng xu đập lên bàn.

Chủ quán bưng mì lên, lúc Lục Ngang bẻ đũa dùng một lần ra, An An đã ngồi xuống đối diện.

Cô mở bình nước, uống một ngụm.

Khí nóng mờ mịt, Lục Ngang ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn chứ không hỏi gì cả.

Tiếng bát đũa va chạm rơi vào tai, An An cảm thấy hơi đói bụng, cô ngồi một lát rồi xám xịt quay vào xe.

Chờ Lục Ngang quay lại, An An không khỏi oán giận: “Đi lâu vậy…”

Lục Ngang không tiếp lời, anh thắt dây an toàn, sau đó thuận tay ném cho cô một thứ.

An An kinh ngạc, vội giơ tay bắt lấy.

Nắm vào tay rồi mới nhìn rõ nó là gì, An An bật cười.

“Quả quýt?”

Lục Ngang không quay đầu, chỉ đáp: “Hái được ở ven đường.”

*

Một khi vào núi, thời tiết liền dễ thay đổi.

Giữa trưa nghỉ ngơi xong, còn chưa đi được bao xa trời đã bắt đầu mưa, hơn nữa mưa còn không nhỏ.

Hạt mưa to đánh vào thân xe, tiếng lộp lộp đinh tai.

Xe càng chạy lên cao, mây mù càng lớn.

Liếc mắt nhìn ra, chỉ thấy dãy núi ẩn trong mây, liên miên không dứt, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.

Thỉnh thoảng có xe chạy ngược hướng xe qua, hai xe đan xen, đèn xe đối chiếu, bấy giờ mới phảng phất trở lại nhân gian.

An An không nói nhiều, Lục Ngang càng ít nói.

Nhìn thấy cổng chào, An An biết cuối cùng bọn họ cũng đến nơi.

Không chạy xe lên được, chỉ có thể xuống đi bộ.

An An đeo túi, đang định xuống xe thì Lục Ngang ở trước tháo xong dây an toàn, chợt quay đầu ra chủ động dặn dò An An: “Cô ở trong xe chờ tôi.”

“Tại sao?”

An An tự nhiên hỏi một câu.

Lục Ngang thản nhiên nói: “Tôi đi làm việc riêng.”

Nhớ tới anh nói là đi viếng người quen, lúc này An An hiếm được một lần không kiên trì.

Cô à một tiếng, cúi đầu chơi quả quýt kia.

Cô vẫn chưa ăn quả quýt này, chỉ nắn nó không ngừng, chỗ này nắn một cái, chỗ kia nắn một cái, hương quýt sẽ bay ra thoang thoảng.

Cô chơi vui vẻ vô cùng, như là vui sướng không nói thành lời.

Cửa xe bên kia đóng lại rầm một tiếng.

Lục Ngang đã xuống xe.

Nhưng không nghe thấy tiếng anh rời đi.

An An nghi hoặc ngẩng đầu.

Ngoài xe, Lục Ngang cúi đầu châm điếu thuốc.

Bên ngoài đang mưa, anh không che ô, cứ đứng trong mưa như vậy.

Dáng hình cứng rắn của anh bị mưa bụi vuốt ve, khắc họa ra dáng người mơ hồ.

Điếu thuốc trong miệng cháy quá nửa anh mới chậm rãi bước đi xa.

Buổi chiều ba giờ, trong núi mưa to tầm tã như trút nước.

Sắc trời dần tối, mây đen che kín bầu trời.

Lục Ngang đi một mình vào bóng tối, không quay đầu lại.

An An thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm quả quýt trong tay rồi lại quay đầu nhìn anh.

- -----oOo------