Chờ Ánh Sáng, Chờ Anh Đến

Chương 9



Editor: Qing Yun

Mưa càng lúc càng lớn, An An ngồi trong xe buồn chán xoa nắn quả quýt.

Xoa đủ rồi, cô đổi sang tung hứng giữa hai tay.

Vừa không cẩn thận một cái là quả quýt đập luôn lên đỉnh xe rồi rơi xuống trúng đầu.

Rất đau, nhưng An An vẫn không nén được vui vẻ.

Cô vừa xoa đầu, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đánh giá bên ngoài.

Ngoài xe mây đen giăng đầy, mưa to giàn giụa, Lục Ngang vẫn chưa trở về.

An An cất quả quýt đi, cô bỏ lại thẻ sim vào điện thoại, mở máy lên.

Lập tức một loạt thông báo tin nhắn ập tới, tất cả đều là Kế Siêu gửi đến.

Tin thứ nhất: “An An, tôi đóng viện phí cho cô rồi.”

Tin thứ hai: “Mẹ cô nói nhớ cô, nhưng bố cô vẫn đang tìm cô khắp nơi, nên thím bảo cô đừng đến bệnh viện.”

Tin thứ ba: “An An, cô ở bên ngoài phải biết chú ý an toàn đó.”

An An cười, trả lời anh ta: “Biết rồi, dông dài.”

Lại hỏi: “Tiền viện phí còn thiếu bao nhiêu?”

Điều này đã thành tâm bệnh của cô.

Kế Siêu trả lời rất nhanh: “Không thiếu, vừa đủ.”

Anh chàng này từ nhỏ đã không có năng lực gạt người, An An bèn gọi thẳng sang cho anh ta.

Kế Siêu nhận máy còn nhanh hơn: “An An!” Tiếng nói của anh ta tràn đầy vui sướng.

An An hỏi: “Rốt cuộc còn thiếu bao nhiêu?”

Kế Siêu vẫn kiên trì: “Không thiếu.”

“Kế Siêu, rốt cuộc anh bù vào bao nhiêu?” An An nghiêm giọng hỏi, lại lấy chiêu cũ ra dọa anh ta: “Anh không nói thì tôi sẽ nói với ông nội anh.”

“Oái, An An!” Kế Siêu thoái nhượng, anh ta nói: “Bù 3000, bệnh viện muốn tôi thế chấp 5000.”

An An thở dốc vì kinh ngạc: “Anh ngốc à, sao bù cho tôi nhiều vậy!”

Nghe lời mắng của An An, Kế Siêu buồn đầu, yên lặng cầm điện thoại không nói lời nào.

“Không phải tôi trách anh,” biết anh ta thật thà, người lại ngờ nghệch, An An vội vàng giải thích: “Kế Siêu, tôi cảm thấy băn khoăn.

Nhà anh cũng cần dùng tiền, thật sự tôi…” Câu nói tiếp theo, An An cũng không biết nên nói thế nào.

“Hai chúng ta… Cũng đừng khách khí.” Kế Siêu nhỏ giọng.

“Chờ tôi trở lại sẽ trả tiền cho anh.” An An trịnh trọng hứa hẹn.

Kế Siêu ở đầu bên kia còn nhỏ giọng nói thêm gì đó, bỗng nhiên ngoài xe có người gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa để lộ ra sự thiếu kiên nhẫn mơ hồ.

Tưởng rằng Lục Ngang đã trở lại, An An không hề nhiều lời nữa.

Cô tắt máy sau đó quay sang…

Một cái liếc mắt này, An An sợ tới mức suýt chút nữa là kêu ra tiếng!

Một khuôn mặt xa lạ dán lên cửa sổ đang cố gắng nhìn vào bên trong.

Sắc trời trên ngoài rất u ám, trong xe chỉ có ánh đèn le lói, gương mặt này thình lình xuất hiện, còn phóng đại trước cửa sổ… An An co rụt lại theo bản năng.

Chợt nghĩ tới gì đó, cô luống cuống tay chân khóa cửa xe lại, nhưng tiếc là đã chậm, cửa xe bị người kia kéo ra.

Mặt mũi rất hung ác.

Anh ta hỏi An An: “Sao cô lại ở trong xe này?” Lại quay đầu nói: “Anh La, trong xe là con gái.”

Người được gọi là “anh La” đi đến, anh ta cầm ô, ánh mắt đánh giá An An trong xe.

Anh ta hỏi cô: “Mập Mạp đến à?”

An An lắc đầu.

“Vậy sao cái xe này lại ở đây?” Anh ta hỏi tiếp.

Nghe xong lời này, An An mới nhận ra, cô vội vàng giải thích: “Tôi đến đây cùng Lục Ngang.”

“Lục Ngang?” Người kia nhẩm lại tên này, rõ ràng là rất ngạc nhiên: “Anh Ngang đến?”

An An gật đầu: “Anh ấy nói đến phúng viếng, đã vào trong rồi.”

Người kia nghe vậy mới nói với An An: “Đi thôi.”

“Lục Ngang bảo tôi chờ anh ấy ở đây.” An An ngồi trong xe, cô ôm túi của mình, lòng tràn đầy đề phòng.

Người nọ chỉ cảm thấy An An như vậy rất buồn cười, anh ta nói: “Tôi chính là người anh Ngang muốn tìm.”

An An nửa tin nửa ngờ những lời này.

Tuy rằng cô lớn gan, nhưng ở nơi núi sâu rừng già này, cô không tin ai ngoài Lục Ngang cả.

Người gõ cửa kia bắt đầu mất kiên nhẫn, anh ta lạnh giọng thúc giục An An: “Nhanh lên! Đừng lằng nhằng”

An An đương nhiên vẫn không động, cô kiên trì nói: “Tôi chờ Lục Ngang đi xuống.”

“Đệch! Anh La nói chuyện với cô đấy…” Người gõ cửa sổ hung dữ với cô, anh La kia không nói gì cả, chỉ rũ mắt đánh giá An An.

Loại ánh mắt này không quá thoải mái, An An trợn mắt nhìn lại.

Bỗng nhiên tiếng nói của Lục Ngang truyền đến qua màn mưa lạnh.

“Khôn Tử.” Anh gọi ở phía sau.

An An liếc nhìn ra sau, lập tức nhìn thấy Lục Ngang đang đứng trên thềm đá cao cao.

La Khôn cũng quay đầu nhìn—

“Anh Ngang!”

Anh ta vui sướng gọi một tiếng rồi đi qua.

Lúc này An An mới phát hiện người này một tay cầm ô, một tay chống gậy, đi đường còn hơn thọt.

“Anh Ngang, sao anh lại đến đây?!” Anh ta đón qua, lại nói tiếp: “Anh mới ra ngoài, em còn tưởng anh sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, anh thế này… Em… Ai, nếu nói em biết trước thì em đã xuống núi đón anh rồi.” Vì kích động nên La Khôn nói chuyện hơi lộn xộn.

Lục Ngang đi xuống bậc thang, nhìn người bước đi khập khiễng quen thuộc, anh mím môi cười nhẹ: “Nếu đã đến chỗ cậu thì tôi chắc chắn phải đến bái tế chú La.”

La Khôn vẫn cảm khái: “Anh Ngang, em rất vui vì anh có thể đến! Đã lâu rồi hai anh em ta không gặp!” Nói xong, anh ta ôm chặt Lục Ngang.

La Khôn hỏi tiếp: “Đi lên trên chưa?”

“Đi rồi.” Lục Ngang nhìn lên trên: “Bọn họ nói cậu đi ra ngoài, không cho tôi đi vào, tôi đành đi xuống.

Buổi tối còn phải chạy đến bên chú Ngũ ngâm suối nước nóng.” Anh trả lời như vậy.

“Quan tâm lão già kia làm gì? Thật là nể mặt ông ta!” La Khôn chẳng hề để ý: “Buổi tối cứ ngâm luôn ở chỗ em đi.” Anh ta chỉ ngọn núi bên kia: “Khách sạn em mới xây, anh đi thử.”

Nói xong, anh ta dừng vài giây rồi chỉ An An, hỏi: “Anh Ngang, đây là….”

An An vẫn ngồi trong xe, ló đầu ra nhìn.

Bây giờ nghe thấy anh La này đột nhiên hỏi mình, nhớ đến ánh mắt không thoải mái vừa rồi của anh ta, cô nhìn về phía Lục Ngang theo bản năng.

Dường như đến bây giờ Lục Ngang mới chú ý đến An An.

Anh đảo mắt qua, không đối diện với cô, chỉ trả lời đơn giản: “Hướng dẫn viên du lịch.”

An An nhìn anh, không hé răng.

*

Bởi vì đang làm tang sự nên tổ trạch nhà họ La treo đầy cờ trắng, trong sân có lều được làm từ cây trúc và cỏ trang, dưới lều có một sân khấu nhỏ, lúc nhóm An An đi vào, có hai người đang chơi tạp kỹ ở trên đó, anh dẫm lên tôi, tôi đạp lên anh.

Ông cụ an yên qua đời thì chú ý tổ chức tang lễ vui, La Khôn đương nhiên cũng mời vài gánh hát đến thay nhau biểu diễn, có chơi xiếc ảo thuật, có ca hát, nếu biểu diễn tốt sẽ được thưởng nhiều hơn.

Đi qua mảnh sân náo nhiệt là đến linh đường, linh đường được dựng ở phòng chính giữa tầng một.

Lục Ngang đi vào linh đường cùng La Khôn.

Anh đội hương, khấn ba cái với di ảnh, sau đó đi ra sau với La Khôn.

Phía sau là quan tài gỗ, quan tài không đậy nắp, bên trong là ông cụ đã không còn sự sống.

La Khôn nói: “Ông cụ gầy hơn trước đúng không? Anh Ngang, trước kia anh mang em ra ngoài làm loạn, ông ấy đuổi theo chúng ta dọa đánh, chạy bao lâu cũng không thấy thở dốc.” — Tuy La Khôn đã quay về phương nam từ lâu nhưng khi nói chuyện vẫn nghe ra khẩu âm phương bắc.

Nghĩ đến chuyện cũ, Lục Ngang khẽ cười.

Anh nhìn chăm chú vào người trong quan tài, lấy hộp thuốc ra, kính một điếu thuốc, hỏi: “Là chú La muốn về à?”

“Vâng.” La Khôn cũng châm thuốc, hai hàng khói trắng chui ra lỗ mũi: “Cả đời ông cụ sống trong tiền tài, mua nhà mua xe, đến đất xây mộ cũng mua hai mảnh! Nhưng đến cuối cùng vẫn muốn về cái chỗ rách nát này!” Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, lại hỏi Lục Ngang: “Anh Ngang, mấy năm nay anh thế nào, đang làm gì đó?”

Lục Ngang khẽ giật khóe miệng, cười nhạt đáp: “Làm lung tung mấy năm.”

La Khôn còn định nói gì đó thì có người ở ngoài gọi anh ta.

Tang sự bận rộn, chỉ hút một điếu thuốc cũng có người đến hỏi đông hỏi tây không ngừng.

La Khôn có phần mất kiên nhẫn, Lục Ngang bèn nói: “Cậu đi làm việc tiếp đi, tôi tự mình đi một chút.”

“Cũng được, buổi tối ôn chuyện sau.” La Khôn vỗ tay anh sau đó khập khiễng đi xử lý chuyện khác.

Tầm mắt Lục Ngang rời khỏi bóng dáng anh ta, anh đi ra khỏi linh đường, đưa mắt nhìn khắp nơi, bỗng nhiên, Lục Ngang nhăn mày lại.

Anh nhìn thấy đám người vây quanh sân khấu biểu diễn reo rò, mà người đang ca hát ở trên không phải An An thì còn có thể là ai?

Áo trên bó sát, váy ngắn, áo khoác vẫn chưa cởi bỏ nhưng lại khoác lơi lỏng trên vai, khiến cô có thêm vài phần hấp dẫn.

Lục Ngang lạnh mặt đi qua.

Trên sân khấu nhỏ, An An vừa mới hát xong một bài.

Phía dưới có người gọi hát thêm, có nói “Mười tám ngã rẽ đường núi”, cũng có cậu trai trẻ bắt tay thành loa, gân cổ rống lên: “Hát bài “Ngọt ngào” đi.” An An không xấu hổ, cũng không sợ hãi, cô thản nhiên nói: “Gọi bài hát phải bỏ tiền, một bài…” Nghĩ giây lát, An An giơ ba ngón tay lên.

“Ba đồng.”

Chào giá không cao, quả thực hàng ngon giá rẻ, người phía dưới càng ủng hộ nhiệt tình hơn.

Lục Ngang đứng ngoài rìa đám người, đôi tay đút túi quần, anh mím môi không nói gì.

An An như thấy được anh.

Tầm mắt hai người chạm nhau, cô nghịch ngợm chớp mắt với Lục Ngang.

Sân khấu nhỏ này cực kỳ đơn sơ, không có bất luận trang trí gì, chỉ đặt một cái bóng đèn trụi lủi ở giữa sân khấu.

Nhưng cho dù là thế cũng không thể che lấp được cái diễm lệ cùng tươi sáng của cô.

Cái loại diễm lệ ấy bôi ngay trên môi cô, đỏ tươi.

Mỗi lần cô mở miệng như là đồ mi nở rộ.

Phía dưới lại có người gọi bài hát, An An nhận tiền, sau đó thoải mái hát hò.

Lục Ngang chưa từng nghe bài hát mà cô đang hát.

Hết Chuông gió lại đến Vỏ sò, tất cả đều không thuộc niên đại của anh.

Nhưng nghe vào tai, chỉ cảm thấy làn điệu vô cùng nhẹ nhàng, phảng phất như giọt mưa dừng ở bên tai, cùng với tiếng hát của cô như đang nhẹ nhàng kể ra hơi thở thanh tân của mùa hè.

Lục Ngang yên lặng đứng đó.

Bài hát còn chưa kết thúc anh đã xoay người đi rồi.

Sau đó đụng trúng La Khôn đang đi đến.

Anh ta nhìn An An trên sân khấu, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Hướng dẫn viên du lịch này còn kiêm luôn ca sĩ à?”

Lục ngang cười nhẹ, chỉ nói: “Cô ấy thiếu tiền.”

*

Đến giờ cơm chiều, An An hát tổng cộng mười bài hát, kiếm lời kha khá.

Cô nhét tiền vào túi rồi đi xuống sân khấu.

Lục Ngang ngồi ở bàn chủ, làm “hướng dẫn viên du lịch” của anh, An An đương nhiên được mời đến ngồi cạnh anh.

Là ghế dài thường thấy ở nông thôn, Lục Ngang ngồi một bên, An An ngồi bên còn lại.

Bởi vì ngồi gần nhau, mùi hương trên người anh quanh quẩn lại đây, có mồ hôi, nhưng không khó ngửi.

An An nhìn phía trước.

Đồ ăn là những món thường thấy trong núi, cá trong sông, thịt heo, có cả thịt khô xào, mùi rất thơm.

An An nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn những người còn lại, cô uống ngụm trà, chỉ chờ ăn cơm.

Chầu cơm này, An An gần như không nói lời nào.

Kẹp một miếng thịt khô, ăn một miếng cơm, lại kẹp một miếng cá, lại muốn một ngụm trà.

Cô ăn cực kỳ chuyên chú.

Từ đầu đến cuối, La Khôn và Lục Ngang vẫn luôn ôn chuyện.

Bọn họ đang nói chuyện cũ, đến nổi nói cái gì, An An không chú ý nghe, đều là chút chuyện gà bay chó sủa.

Chỉ là có một lần, cô chợt dừng đũa.

An An ngẩng đầu.

La Khôn ở đối diện đang hỏi Lục Ngang: “Bây giờ Tiểu Tĩnh thế nào?”

Tiểu Tĩnh…

An An nghiêm túc suy nghĩ, tên này giống tên con gái.

Cô lại cẩn thận nghe, thế nhưng Lục Ngang không đáp, An An lập tức đứng lên—

- -----oOo------