Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 22



Vóc dáng người nào đó không chỉ cao mà còn còn cường tráng hơn bạn đời nhà mình rất nhiều, giờ khắc này bị bạn đời bé nhỏ ôm vào trong ngực xoa đầu cún lại không dám có một cử động nhỏ nào —— mặc cho đối phương làm rối mái tóc hắn chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.

Thuận tiện đè nỗi khát khao khó kìm nén trong lòng xuống, khôi phục dáng vẻ đoan trang lúc thường, ôm lấy thanh niên mang đến cuộc đời mới cho mình.

"Cảm ơn em." Phong Đình nói nhỏ, cúi đầu thành kính hôn lên chiếc bụng bằng phẳng của Văn Thu Tỉnh.

Trong tương lai không xa, họ rất sẽ chào đón một bé con đáng yêu.

"Đừng khách khí." Thanh niên bật thốt.

Hai người đều im lặng, nhìn nhau vài giây rồi bật cười khúc khích, sau đó từng người nhìn sang chỗ khác như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Nói thật thì..." Văn Thu Tỉnh đầy vẻ lười biếng, ngồi đó đưa tay ra đỡ thắt lưng mỏi nhừ: "Lúc nãy anh khóc à?"

Phong Đình nhìn màn hình thông minh, khẽ cười trầm thấp.

"Không nói thì thôi." Văn Thu Tỉnh không truy hỏi đến cùng.

Qua mấy phút, phi thuyền về tới trang viên Allyall, đáp thẳng xuống mảnh trên đất trống trước biệt thự nhỏ.

Lần này Phong Đình vẫn đưa hai tay nhìn bạn đời, đối phương không còn nóng nảy, mà là hớn hở nhào vào lòng hắn.

Không chỉ có vậy, còn nghịch ngợm cắn nhẹ tai hắn...

Lúc thả cậu ra, Phong Đình rõ ràng cảm nhận được thính tai xẹt qua xúc cảm ấm áp ướt át.

Là gì không cần nói cũng biết...

Ai đó vốn định ôm bạn đời xuống phi thuyền là thôi, nhưng giờ đây đôi mắt xanh biếc lấp lánh, không nỡ lòng buông tay.

Cứ vậy ôm đối phương vào nhà, lên tới phòng ngủ lầu hai, cẩn thận đặt người lên chiếc giường mềm mại, sau đó lui ra, nửa quỳ cởi giày cho thanh niên.

"Bẩn." Văn Thu Tỉnh ngáp, không thèm để ý mà uốn éo ngón chân trước mặt Will.

Trên chân dính ít cát mang về từ bờ biển, lúc đi giày chưa lau sạch sẽ.

"Em chờ một lát nhé." Phong Đình đột nhiên đứng lên quay người vào phòng tắm, chẳng biết làm gì.

Văn Thu Tỉnh ngồi một hồi, đứng dậy thay đồ, chọn một bộ áo ngủ thoải mái, ngâm nga thần khúc chuẩn bị đi rửa chân thì thấy Will bưng chậu nước ra.

Đệch...

Không phải như cậu nghĩ đấy chứ?

Trâu bò!

Con ngươi người trái đất như sắp rơi mất.

"Cần phải làm đến mức này hả?" Văn Thu Tỉnh ôm tay nhấc chân: "Chỉ là chuyện vài bước chân thôi mà."

"Ngồi xuống nào." Phong Đình kéo người đang muốn đi lại.

"Anh... Thôi được rồi." Văn Thu Tỉnh ngừng giãy giụa, ngồi xuống giường, tự mình kéo ống quần lên.

"Để anh là được, Thu Thu à." Phong Đình ngăn động tác của Văn Thu Tỉnh lại, ôm đồm tất cả mọi việc.

Những chuyện này không tính cái gì.

Trên thực tế từ khi được Văn Thu Tỉnh chấp nhận trên bờ biển, Phong Đình vẫn muốn làm gì đó để động viên tâm tình ngột ngạt không thể kìm nén của mình.

Mười tháng dài dằng dặc, ngập tràn những nhân tố không xác định.

Phong Đình cau mày, nhớ tới việc hắn chẳng thể tự mình làm bạn bên cạnh, cùng chào đón bé con ra đời với người mình yêu.

Trong mười tháng này bạn đời có thể sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn.

Lúc em ấy hoang mang lo sợ, có lẽ cũng chẳng tìm được ai để bàn bạc.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Phong Đình cảm thấy tim mình như dao cắt.

Đau đớn muốn chết.

"Được thôi..." Hai chân bị nắm chặt, bỏ vào trong chậu nước ấm áp.

Văn Thu Tỉnh trơ mắt nhìn một anh đẹp trai mặc chính trang hết sức tập trung rửa chân cho mình, còn rửa đến là vui vẻ.

Nói ra thì, niềm quang vinh vinh đặc biệt này đủ để cậu khoác lác cả đời.

"Như vậy có thoải mái không?" Phong Đình không chỉ rửa mà còn ấn chân, thủ pháp vụng về nhưng rất đỗi dịu dàng, tri kỷ vô cùng.

"Cũng tạm được." Văn Thu Tỉnh nheo mắt, giật giật đầu ngón chân: "Không thoải mái bằng việc lên giường với anh."

Ai kia ngẩn người, sau đó run vai cười trầm thấp: "Em nói đúng, không thể so sánh được." Hắn rất tán thành, đồng thời yêu thích cái miệng thường xuyên thốt ra lời kinh người này của bạn đời một cách sâu sắc.

Mặc dù có lúc những lời nói ra khiến người ta đau thấu tim gan, nhưng cũng có lúc ngọt như đường mật, khiến hắn chết chìm trong đó.

Cơ mà ngọt ngào vẫn chiếm đa số, hắn tin câu nói 'bất cứ khi nào anh trở về em cũng sẽ chào đón' của cậu không phải chỉ là câu bông đùa vẩn vơ.

Mà là sự thật.

Tối hôm đó, Bruce gửi đến một vài mẫu quần áo cho họ chọn lựa.

Nói là để chuẩn bị cho lễ Quả Mọng hôm sau.

Lễ hội Quả Mọng là ngày lễ truyền thống được lưu truyền từ thời cổ tới nay ở chủ tinh thứ nhất.

Vốn là để mừng một năm bội thu.

Lưu truyền đến sau này, lễ hội đã tăng thêm một ít ý nghĩa khác.

Ví dụ như tạo cơ hội tiếp xúc cho các thanh niên nam nữ chưa kết hôn.

Bình thường lễ sẽ kéo dài khoảng ba ngày.

Ngày thứ nhất các thanh niên nam nữ chọn nơi tham gia vũ hội, ngày thứ hai ra đường cuồng hoan với đối tượng mình cám dỗ được, ngày thứ ba thì xem có kết đôi thành công hay không.

Nếu bất hạnh không thành công, vậy mùa lễ hội này uổng phí.

Dân phong của nhân dân tinh tế dũng mãnh như thế đấy.

"Lễ Quả Mọng hôm sau không phải là đại hội xem mắt của bá tước Allyall ư?"

Văn Thu Tỉnh ăn cơm tối xong, lười biếng dựa vào ghế sa lông chọn quần áo.

Cầm trong tay một chén chè màu sữa, Will cứ ép cậu ăn, nói là có thể tăng độ miễn dịch.

Nói trắng ra là chính là thuốc, an, thai.

Vị quái quái, hơn nữa còn cực kỳ ngọt.

Văn Thu Tỉnh không thích vị này, cậu vừa ăn vừa giật khóe miệng, sống không còn gì luyến tiếc, thậm chí muốn thừa dịp Will không chú ý lén đổ đi.

Nhưng mà người kia cứ như camera theo dõi, giám thị cậu suốt 24 giờ, đừng nói đổ đi, dù khóe miệng chỉ chảy ra một giọt, tên người ngoài hành tinh đáng sợ kia cũng sẽ đúng lúc dùng khăn giấy lau giúp cậu.

"Ừm." Phong Đình cũng nhận được tin nhắn Bruce gửi tới, nhưng hiện tại hắn chưa xem, cũng không muốn xem: "Nếu Allyall xem mắt, vậy chúng ta đừng cướp sự nổi bật của anh ta."

Ý là lễ phục không cần chọn cẩn thận đến thế.

Tầng ý nghĩa sâu hơn chính là, dung mạo hai người đều đẹp hơn Allyall nhiều.

Đây là điều không thể nghi ngờ.

Văn Thu Tỉnh liếc ông chồng nhà mình, như có điều suy nghĩ.

Nói thế nào nhỉ, căn cứ vào những gì cậu quan sát, có vẻ Will chẳng có bao nhiêu cung kính với vị bá tước Allyall này cả, sau lưng gọi thẳng tên huý thì thôi, còn cho người ta cảm giác như bá tước Allyall là bậc con cháu...

Thậm chí khi đối mặt với công chúa cũng vậy, ông chồng thần bí đây luôn có thể bất động thanh sắc hold được toàn trường.

Khiến người không thể không suy nghĩ sâu xa.

Ba bé con rốt cuộc là ai chứ.

Tất nhiên, mấy câu trên cứ xem như đánh rắm thôi.

Văn Thu Tỉnh đã nói sẽ không tìm tòi nghiên cứu thì sẽ không tìm tòi nghiên cứu, dựa theo thái độ thành khẩn của Will với cậu, nếu có thể nói cho cậu biết, phỏng chừng đã sớm nói ra.

Sở dĩ lựa chọn dấu diếm, chỉ có một lí do giải thích.

Chân tướng là một vấn đề chết chóc.

"Há, vậy cứ chọn đại một bộ đi." Văn Thu Tỉnh nói, sau đó nhìn chén chè còn sót lại hơn, muốn chết cho xong chuyện.

Nói thật, cùng là mấy thứ trắng sữa như nhau, uống thứ này cậu tình nguyện uống ha ha ha ha ha còn hơn...

Xin lỗi cậu bẩn quá.

Rút lại cậu trên.

Văn Thu Tỉnh tùy tiện chọn một bộ lễ phục bình thường chẳng hề bắt mắt giữa rất nhiều kiểu dáng, nói cho Bruce, cậu và Will đều lấy kiểu này.

Bruce: Tình cảm giữa ngài Văn và ngài Will tốt thật đấy.

Bruce nghĩ từ tận đáy lòng rằng: Hi vọng bá tước có thể gặp được tình yêu đích thực của đời mình trong lễ Quả Mọng.

Văn Thu Tỉnh đáp lại: Nhất định sẽ gặp được.

Dựa theo bầu không khí nước mấy người, phỏng chừng sau này bá tước phải có tới mấy cái tình yêu đích thực cơ.

Theo thống kê trên internet thì trước năm mươi tuổi, nhu cầu dục vọng của mọi người đối với bạn đời không mạnh lắm.

Nói trắng ra là giống với câu nói ba mươi như sói bốn mươi như hổ ở trái đất.

Chỉ có điều độ tuổi nơi đây sẽ hơi lớn hơn một chút.

Tính ra người nơi này chừng hai mươi tuổi căn bản chẳng có nhu cầu gì về bạn đời hết.

Văn Thu Tỉnh phật, dù sao cậu hai mươi tuổi đã vậy, một ngày một lần không chê nhiều.

Vậy sau này trong những năm tháng như hổ như sói, không có Will cậu biết làm sao bây giờ?

Dựa vào chính mình?

Ngồi nghĩ linh tinh mãi, chén chè trong tay cũng sắp nguội.

"Em có thể..." Hai chữ đổ đi còn chưa nói hết, Phong Đình đã cầm lấy chén, đứng dậy đi tới bàn ăn, mở ra cái máy hâm nóng thức ăn mà Bruce chuyên môn đưa tới.

Năm giây đã hâm nóng chè.

"Đây." Phong Đình đưa lại cho cậu bạn đời.

Chén được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt, không hề phỏng tay, Văn Thu Tỉnh nhận lấy, ngập ngừng, sau đó dựa vào người đối phương: "Will, anh ăn giúp em một miếng đi."

Một người vui không bằng nhiều người vui, cậu cũng muốn cho Will nếm thử hương vị của thiên đường, à không, của chè.

"Anh không uống, đây là của em mà." Phong Đình nghiêm túc.

"Chậc." Văn Thu Tỉnh lườm một phát: "Vậy em hôn anh một cái, anh ăn một miếng nhé?"

Phong Đình lắc đầu.

"Ý em là chỗ này." Ngón tay Văn Thu Tỉnh chỉ vào vị trí không thể nói nào đó.

Thân thể quý ngài người ngoài hành tinh cứng đờ, kìm lòng không đặng nuốt nước miếng, cả người mắt trần có thể thấy mà bắt đầu căng thẳng.

Không ổn rồi, trong đầu đã có hình ảnh rồi...

"Anh không muốn..." Người đàn ông quý tộc giãy dụa, muốn giữ vững tư thái tao nhã.

"Hôn đến lúc anh ra." Văn Thu Tỉnh chốt cú chót, sau đó lắc lắc tay.

"Vậy được." Phong Đình nắm chặt nắm tay để bên người, ngồi dựa vào phía sau một chút: "Em thực hiện lời hứa trước đi."

Gì???

Người trái đất ngẩn ra.

Cứ có cảm giác bị lừa dối như trước khi kết hôn đối phương cực kỳ ngây thơ, kết hôn rồi lại biến thành người khác ấy nhỉ?

"Chỉ là chuyện cười thôi, anh chớ xem là thật." Phong Đình thấy cậu im lặng thì lập tức đứng lên, giải thích.

"Nói chuyện giữ lời." Văn Thu Tỉnh ấn hắn lại, trượt xuống dưới sô pha, đưa tay vòng lấy hắn.

"Thu Thu..." Người nào đó lại bị làm cho không kịp ứng phó, muốn ngăn thanh niên lại, nhưng bất chợt phát hiện ác niệm khó có thể mở miệng sâu trong nội tâm mình kia, đang vô liêm sỉ mà lăn lộn!

Rõ ràng là ngập tràn mong đợi.

Thôi... Mi chẳng hề thân sĩ được như nội tâm mi nghĩ.

Mi cũng chỉ là một người đàn ông hết sức bình thường mà thôi.

Phong Đình che mắt nghĩ thầm, từ bỏ giãy dụa.

Trước mặt những chuyện như này, không, trước mặt bất cứ chuyện gì liên quan đến bạn đời, hắn đều không thể từ chối.

Động tác của Văn Thu Tỉnh quá nhanh, còn không đợi Phong Đình khôi phục lý trí ngăn cản, cậu đã bưng món chính lên.

Phong Đình:...

Phong Đình cắn răng nắm lấy đệm sô pha bên cạnh, không dám đưa tay chạm vào bạn đời bé nhỏ, bởi vì lực tay của hắn quá lớn.

Hắn sợ mình không khống chế được sẽ làm tổn thương Văn Thu Tỉnh.

Tổng cộng cũng chẳng trôi qua bao lâu, ít nhất Văn Thu Tỉnh còn chưa cảm thấy mệt, đối phương đã có... điềm báo.

Cậu thông minh nhanh chóng rút một tờ giấy ăn.

Sau đó cầm ly nước trên bàn ùng ục ùng ục súc miệng, nhổ ra là xong việc.

"Ăn." Chén chè kia được đưa tới.

Phong Đình ngẩn ngơ ngồi đó, vẻ mặt mờ mịt, dường như vẫn chưa du lịch từ thiên đường về.

"..." Văn Thu Tỉnh không kiên nhẫn ngồi đợi một hồi.

Đôi mắt u ám của ai đó cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn vào gương mặt quá đỗi xinh đẹp của bạn đời.

Khóe miệng nhìn là biết từng bị dằn vặt...

Tim Phong Đình như ngừng lại, cảm thấy còn không tiết chế nữa, hắn sớm muộn gì cũng mắc bệnh tim mà chết.

"Ăn nhanh." Văn Thu Tỉnh đưa chén đến tận miệng hắn.

"Ừm..." Hắn dời mắt, tay chân máy móc nhận lấy chén ăn một miếng, lập tức bị độ ngọt đầu độc, cảm thấy thứ này hắn nuốt không trôi.

Phong Đình trừng mắt nhìn, ngậm lấy một miệng chè lại gần bạn đời, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đưa vào miệng đối phương, ép buộc đút ăn hết.

"Ưm..." Văn Thu Tỉnh trợn to mắt, bên trong là liệt hỏa đang hừng hực thiêu đốt!

Đậu xanh!

Will vậy mà dám kịch bản cậu, đậu đậu đậu xanh!

Nhưng chất lỏng ngọt ngào đã theo cuống họng chảy vào dạ dày, đối phương còn không biết liêm sỉ, nhân cơ hội chiếm một nụ hôn.

"—— "

Văn Thu Tỉnh đẩy Will ra cho hắn một đấm: "Dám lừa dối tôi! Cái tên khốn nhà anh!"

Nắm tay đập tới vốn không dùng sức, Phong Đình bình tĩnh tùy bạn đời giận dỗi, thậm chí chủ động lại gần, lộ nơi thịt dày ra để tránh khỏi đập phải xương cốt cứng rắn, bạn đời sẽ đau tay.

"Phắc-diu!" Văn Thu Tỉnh đứng lên đá một đá, tức muốn bùng nổ!

"Ngọt quá." Phong Đình nhỏ giọng, khoé môi ngậm lấy ý cười.

"Ha! Tôi không ngọt chắc?" Văn Thu Tỉnh cười lạnh, nhân cơ hội quay người dậm chân bình bịch đi vào phòng ngủ.

Cứ như vậy, mọi người đều vui vẻ mà lãng quên chén chè kia.

Phong Đình thất thần ngồi trong phòng khách, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều có vẻ thả lỏng sau khi được bạn đời yêu thương.

Sau đó giơ tay lên gửi tin nhắn cho Bruce, nói cho ông biết, bạn đời thân mến của hắn không ăn ngọt, lần sau hãy đưa một bát không vị tới.

Bruce kinh sợ.

Căn cứ vào kết quả ông tra được, phần lớn người mang thai đều thích ăn ngọt.

Không ngờ bạn đời nhà ngài Will lại khác.

Vậy quả là ông thất trách.

Thuận tiện xác nhận lần nữa, rằng hai vị chồng chồng quý tốc anh tuấn hơn người đây thật sự muốn mặc hai bộ lễ phục bình thường không có gì lạ kia trong lễ Quả Mọng ư?

"Bình thường không có gì lạ?" Phong Đình nhíu mày, nhắc nhở Bruce: "Ta thấy không tệ lắm, không phải vai chính hôm đó là bá tước à?"

Bruce bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong nháy mắt cảm thấy ngài Will quả không hổ là người chu đáo, ông rất bằng lòng chiêu đãi những vị khách như thế này!

Vì vị bá tước ba mươi chín tuổi còn không có người yêu nhà mình, Bruce che lương tâm gật đầu: "Đúng là rất không tệ, cứ quyết định vậy nhé."

Vật phẩm được chế tạo thuần thủ công, ví dụ như trang phục, không còn tồn tại ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển này.

Cho dù có cũng đắt đỏ đến nỗi khiến người tặc lưỡi.

Ngoại trừ một vài quý tộc lâu đời vì giữ thể diện nên tiếp tục sử dụng sản phẩm thủ công đắt giá, đa số sẽ chọn các sản phẩm được chế tạo bằng máy móc vừa nhanh chóng vừa thuận tiện.

Thật ra chỉ cần chịu chi tiền cho nguyên vậu liệu, sản phẩm chế tạo bằng máy móc càng tinh xảo sản phẩm thủ công, đây là sự thật không thể chối cãi.

Rất hiển nhiên, phục vụ AI đã thay thế phục vụ bằng nhân công.

Trong xã hội không khỏi sẽ xảy ra một vài trường hợp, như người giàu thì càng giàu, mà người nghèo lại càng nghèo hơn.

Bởi vì tài nguyên ở trong tay người bề trên, bình dân tầng chót dù cố hết sức, phấn đấu quên mình cũng không thể trở thành tân quý thời đại này.

Thông qua kết hôn vượt qua giai tầng... đại khái là con đường duy nhất khá có hi vọng.

Chẳng qua cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.

Ít nhất các cô gái muốn tới trang viên Allyall tham gia vũ hội đều biết rõ trong lòng rằng mình phải cạnh tranh với bao nhiêu tiểu thư quý tộc muốn làm phu nhân bá tước Allyall khác.

Có một sự thực rất khó nói là tốt hay xấu là, cuộc sống của các cô gái ở chủ tinh thứ nhất cực kỳ an nhàn, được hưởng đãi ngộ quốc gia, điều này khiến các cô thiếu hụt tinh thần phấn đấu.

Những năm gần đây, số lượng nữ tính sánh vai với nam tính trong các lĩnh vực giảm một cách rõ rệt.

Cũng khiến công chúa Khấu Nhân từng ra chiến trường có vẻ khác biệt, nhưng đáng tiếc bản thân bà không được giới quý phụ chủ thành yêu thích, hoặc là nói hai bên đều ghét bỏ nhau, chẳng ai quan tâm đến ai.

May mà bá tước Allyall không chịu thua kém, chẳng những còn trẻ đã tạo ra vô số tài phú cho cho tộc, vẻ ngoài còn đẹp trai quyến rũ đến vậy.

Liên tục đứng đầu bảng xếp hạng đối tượng kết hôn lý tưởng nhất không phải là khoác lác, từ khi công chúa Khấu Nhân công bố trên tài khoản xã giao của mình rằng, vũ hội lễ Quả Mọng năm nay sẽ được tổ chức ở trang viên Allyall, cả internet đều xôn xao!

Chàng trai kho báu - bá tước Allyall cuối cùng cũng chịu kết hôn rồi ư?!

Vậy còn chờ gì nữa, nhanh tay đặt lễ phục thiết kế riêng thôi!

Nhất thời đơn đặt hàng của các cửa hàng chế tạo lễ phục ở chủ thành bay đầy trời, bận rộn!

Làm hại Bruce cứ oán giận mãi, rõ ràng nửa ngày là có thể làm ra hai bộ lễ phục, vậy mà phải đợi chừng một ngày rưỡi!

"Bọn họ còn dám hy vọng xa vời rằng bá tước sẽ công khai quá trình vũ hội, không đời nào."

"Bá tước và công chúa điện hạ nhà ta mới không phải kiểu quý tộc cấp thấp lừa đời lấy tiếng."

"Cái tên gà mờ nói công chúa nhà ta hết thời, mấy người không phải ngu xuẩn thì là xấu."

"Quên đi thôi, gia tộc Allyall cao quý vốn đã chủ động rời xa vương thành!"

"Một đám ngu dốt, chẳng hề biết cuộc sống tại vương nước sôi lửa bỏng cỡ nào!"

"Dòng dõi quý tộc lớn ở đó phải giữ chặt lấy đầu mà sống, Bruce ta rất có trách nhiệm mà nói cho mấy người biết."

Trên đây là những bực tức từ đáy lòng Bruce sau khi nhìn thấy điều mà dân mạng bàn tán về bá tước nhà ông.

Các quý tộc chủ thành hoặc nhiều hoặc ít đều có một bệnh chung, kiêu căng.

Để có được sự kính yêu của dân chúng, hoặc là để thỏa mãn tâm thái muốn được săn đón đầy vặn vẹo, có rất nhiều quý tộc công khai hoạt động của mình.

Vũ hội, liên hoan, xuất hành, tình cảnh các ngày lễ.

Có lúc thậm chí là các đoạn phim "sinh hoạt" ngắn mang tính riêng, khiến người ta giận sôi.

Căn cứ vào dữ liệu, các bình dân thậm chí là các thương nhân có chút của cải, không ngoại lệ đều rất thích dòm ngó cuộc sống của quý tộc thượng lưu.

Ở chủ tinh thứ nhất, bình dân và thương nhân chiếm 98% tổng dân số.

2% còn lại kia mới là quý tộc.

Quý tốc có đủ mỹ mạo và sự giàu có còn chưa đủ 0.5%.

Nói cách khác, chỉ cần anh mang thân phận quý tộc, đồng thời thêm một gương mặt không tệ, vậy là anh có thể trở thành người nổi tiếng có lưu lượng đỉnh cấp trên mạng, cũng nhờ đó mà kiếm được càng nhiều tiền của.

Thanh niên người trái đất nửa tháng trước còn muốn bán súp thập cẩm cay duy trì sinh hoạt, không biết rằng từ giây phút mình nhận được dãy số may mắn đó, cuộc sống cậu đã hoàn toàn thay đổi.

Có lẽ đây là sự ảo diệu của cuộc đời.

Bạn sẽ không bao giờ ngờ được tương lai sẽ có những chuyển ngoặt ra sao.

Bây giờ bán súp thập cẩm cay là không thể bán được nữa, vì dưỡng thai, bạn Văn đã phải sửa lại thói hay nói bậy hai mươi mấy năm nay.

Văn Thu Tỉnh:???

Bước ngoạt như này, thật sự có thể dùng từ bước ngoặt để hình dung ư?

Trưa hôm lễ Quả Mọng, Bruce đưa tới hai bộ lễ phục và phụ kiện đi kèm.

"Thật sự rất xin lỗi thưa hai ngài." Bruce nghiêng mình: "Hai hôm nay đúng lúc gần lễ hội, các cửa hàng đã nhận quá nhiều đơn, xin lỗi đã khiến hai vị đợi lâu."

Văn Thu Tỉnh khoát tay: "Tôi và Will chỉ đi ngang qua vũ hội thôi, ông không cần để ý quá đâu."

Nói cũng phải, Bruce nghĩ thầm, tình cảm hai vị này trước mắt như keo như sơn, lại vừa mới được chẩn đoán có em bé, nếu không có gì bất trắc sẽ làm bạn với nhau mấy năm, thậm chí mấy chục năm.

Cho nên thật sự họ không cần biểu hiện quá ưu tú.

Chờ Bruce bận rộn rời đi, vẻ mặt Văn Thu Tỉnh có chút mờ mịt, gãi đầu lẩm bẩm: "Tôi còn không biết khiêu vũ tham gia vũ hội cái rắm ấy?"

Hơn nữa... Tóc cậu đã hơn nửa tháng không cắt, nhìn người chẳng tinh thần gì cả.

8 giờ tối khai mạc, cậu cũng không thể ngồi phi thuyền ra ngoài tìm thầy Tony được?

"Không sao." Phong Đình nói, thả hộp quần áo trong tay xuống, kéo ống tay áo tuyết trắng lên, xòe bàn tay ra nhìn bạn đời: "Em thông minh đến vậy, nhảy một lần là biết ngay thôi."

Chén canh dỗ dành này người địa cầu quyết đoán ăn cạn.

Cậu để tay mình lên bàn tay dày rộng ấm áp kia, để đối phương cẩn thận ôm lấy eo, cùng với nói là đang dạy cậu khiêu vũ, không bằng nói là dẫn cậu cảm nhận kỹ thuật nhảy xuất sắc.

"Anh khiêu vũ không tệ nhỉ." Văn Thu Tỉnh chịu phục, dù không biết gì về nhảy múa, cậu cũng cảm nhận được bước chân người đàn ông đang khiêu vũ với cậu, không phải trôi chảy cuốn hút bình thường thôi đâu.

Cậu dám cá một bông hoa cúc năm ngày chưa ăn dưa chuột, đây không phải là bản lĩnh tùy tiện học là có.

Lẽ nào Will là tên cuồng tiệc tùng?

"Vậy em thích không?" Phong Đình ôm chặt bạn đời hơn, khó lắm mới có cơ hội để một vài chỗ của hai người dính sát nhau như thế.

Trong đầu Văn Thu Tỉnh bỗng vang lên một thần khúc đầy ma tính, cọ đi cọ đi ~

Đúng là... có độc mà.

Kẻ trong đầu đang phát phim ngắn là cậu đây, quên mất cả trả lời câu hỏi của đối phương.

Ai đó làm nũng không thành công, há mồm, gặm.

"Em thích không?"

Văn Thu Tỉnh hít một hơi, hoàn hồn, cắn ngược lại một cái: "Anh thích ăn đòn thật đấy."

...

Sau đó học được những gì, cậu cũng không nhớ rõ.

Nên nhấc chân trái hay là nên nhấc chân phải nhỉ... Xin lỗi, học không nghiêm túc.

Quay đầu lại, bạn Văn hám sắc chỉ nhớ rõ cuộc khẩu chiến hôn nhau với Will, khó rời khó bỏ.

Hai cây súng lớn, suýt thì va chạm gây nổ.

Tuy rằng dùng cái từ này để hình dung bản thân rất là không biết xấu hổ.