Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 23



Đã nói là suýt, vẫn chưa phát nổ.

Ngay lúc Phong Đình bị trêu chọc sắp không chịu nổi, muốn đẩy ngã cậu bạn đời mấy ngày chưa chạm vào, một cuộc gọi đến cắt ngang tiến trình.

"Xin lỗi em." Phong Đình khàn giọng, thả thanh niên ánh mắt mông lung xuống ghế sa-lông, sau đó quần áo xốc xếch đứng lên, đi qua một bên nhấn nghe cuộc gọi video của Allyall... Ồ không, là tắt video, đổi thành cuộc gọi âm thanh: "Chuyện gì?"

Giọng nói trầm thấp đến thái quá này bất thình lình dọa Allyall hẫng mất một nhịp, cho rằng mình bấm nhầm số.

"Will?"

"Là ta."

Sau khi xác nhận, Allyall yên tâm, đồng thời kẻ giữ mình trong sạch là anh cũng không hề nghĩ tới phương diện kia.

"Là thế này." Allyall đáp: "Tọa độ mà anh cho, người của ta đã phản hồi tin tức về nó."

Phong Đình vừa sửa lại cổ áo vừa nói: "Thế nào?"

Allyall hạ giọng: "Đúng là hầm mỏ." Anh đứng trong phòng sách, nhăn chặt mày: "Nhưng người của ta phát hiện, người giám sát ở đó không chỉ có một tốp."

"Hả?"

"Ngoại trừ lão già Russell kia còn có người của vài Vương tộc khác."

"Vương tộc?" Gương mặt Phong Đình mang theo vẻ nghi ngờ.

Là vị công chúa kia sao?

Bởi thành viên nam tính trong vương thất chỉ dư lại mỗi mình hắn.

Còn lại đều là giả mạo.

"Đúng thế." Allyall xoa trán, quyết định: "Mạch hầm mỏ này ta sẽ không tham gia vào, quá mạo hiểm."

"Không cảm thấy đáng tiếc sao?" Giọng Phong Đình rất bình tĩnh, nếu Allyall không tranh mạch hầm mỏ, bạn đời và bé con của hắn làm sao có được bảo đảm.

"Will, dính líu quan hệ đến người của Vương tộc quá nguy hiểm, anh còn không hiểu ư?" Allyall chỉ kém không trực tiếp nhắc đến tên quân vương, anh cho rằng Will là người rõ ràng.

Phong Đình nghiêm nghị: "Bá tước Allyall, chuyện này chẳng liên quan gì đến quân vương cả, hắn ta cũng sẽ không để ý đến hầm mỏ này, anh thật sự không cần để ý tới những người cạnh tranh khác."

Allyall: "..."

Mẹ nhà anh chứ anh biết đoạn hội thoại này bại lộ tin tức gì không?

Allyall: Ta biết ngay thân phận anh chắc chắn không đơn giản mà!

Chỉ là không ngờ sẽ dính dáng đến vị kia.

Nói vậy thì, bản thân Will đã là một người tràn ngập phiền phức.

"Thật chứ?" Bá tước trẻ nhất thời nghi ngờ không thôi.

"Thật." Phong Đình nói: "Chỉ cần anh không chủ động trêu chọc hắn ta."

Vị kia quân vương có thể nói là không hề có ấn tượng về gia tộc Allyall, đã quên mình còn có một bà cô họ là công chúa Khấu Nhân.

Căn cứ vào trình độ sợ chết của nhà Allyall, cũng căn bản không có khả năng trêu chọc vị quân vương bạo ngược ấy.

"Phải biết rằng, ta giao cả bạn đời và con cho anh." Phong Đình nói ra trọng điểm.

"... Có lý." Allyall hết sức rõ ràng đối với việc Will coi trọng bạn đời và đứa bé của hắn cỡ nào, cũng không xem là không hề nguyên tắc mà bị thuyết phục: "Vậy ta sẽ bắt đầu viết một phần đơn xin."

Như thế thì hẳn là chẳng có gì nguy hiểm...

"Ừm." Phong Đình thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng sợ chết đúng là một phẩm chất tốt.

"Allyall." Hắn dặn dò điều cuối và: "Đừng để cho người của anh đánh rắn động cỏ."

"Ta biết." Allyall không vui, hừ lạnh một tiếng.

"Còn nữa." Phong Đình thêm một câu: "Chúc anh tìm được người yêu trong lễ Quả Mọng."

Allyall: "..."

Bíp —— cắt đứt.

Sau đó Phong Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, rất khó chịu.

Kỳ thực trong quá trình nói chuyện với Allyall vừa rồi, sự kích động trên người hắn dường như đã biến mất không còn chút nào.

Nhưng mà sau khi kết thúc trò chuyện, thân thể tự động đổi về trạng thái trước khi nghe điện thoại.

"..." Vị quý tộc đoan trang nào đó mím môi.

Nhất định là do bị đè nén mấy ngày mà ra.

Phong Đình nghĩ thầm, sau đó thả lỏng cổ áo cho thoáng khí, chuẩn bị đi tắm nước lạnh.

"Will?" Văn Thu Tỉnh đứng lên nhìn hắn: "Anh có làm nữa không, nếu không thì em đi tắm rồi ngủ đây."

Phong Đình nghe tiếng quay đầu lại, nuốt một ngụm nước bọt.

Khóe mắt thanh niên xinh đẹp, áo ngủ chưa bao giờ chịu mặc đàng hoàng, mới đứng lên đã lộ tay lộ chân.

"Hả?" Văn Thu Tỉnh bây giờ đã dịu dàng hơn với Will, vẻ thiếu kiên nhẫn và hung dữ tình cờ toát ra cũng chỉ là giả vờ.

Nếu thật sự có người bắt nạt Will, cậu tuyệt đối sẽ là người đầu tiên xông lên liều mạng.

"Không được." Phong Đình nói.

"Ồ." Văn Thu Tỉnh nói: "Vậy tôi vào trong."

"Ừm."

Người nào đó nhìn theo bạn đời bóng lưng phong lưu vô và, vừa đi tới bên cạnh bàn rót một chén nước đá, ngửa đầu uống cạn.

Lúc nhá nhem gần sáu giờ tối, bạn học Văn không đi tìm thầy Tony cắt tóc, cũng không học khiêu vũ với Will, đỉnh một đầu tóc rối như tơ vò bò dậy khỏi giường.

Tôi là ai?

Tôi ở đâu?

Tôi phải làm gì?

Mấy vấn đề này nhảy nhót trong đầu nhiều lần, người trái đất ngủ đến mơ màng cuối và cũng tỉnh táo lại.

"Thu Thu ơi." Người bạn đời ngoài hành tinh đúng lúc xuất hiện bên giường, dùng một đôi mắt quyến rũ chân thành nhìn cậu.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Văn Thu Tỉnh hỏi, xoa xoa mái tóc rối như tơ vò.

"Sáu giờ." Phong Đình nói.

"Vậy em ngủ thêm lát nữa." Văn Thu Tỉnh ngả đầu xuống.

"..." Phong Đình há miệng, lại ngậm lại.

Yên lặng trông coi, không dám nói gì.

Mãi đến tận bảy giờ, Văn Thu Tỉnh mới chính thức rời giường.

Nhìn thấy Will như một chú Golden to bự, ở bên giường yên lặng nhìn cậu.

Tất nhiên, mặt Will đẹp trai gấp một vạn lần Golden.

Chỉ có loại bạch phú mỹ như Samoyed có thể đánh đồng với Will.

"Thu Thu ơi." Phong Đình lần thứ hai lộ ra nụ cười chết người của mình.

Biểu hiện vừa thấy cậu tỉnh lại là lập tức vui vẻ như thế, khiến tim Văn Thu Tỉnh nhoi nhói.

Ngoại trừ cha mẹ, chẳng ai tốt với cậu như vậy.

Không, sai rồi, cha mẹ cũng không để ý cậu đến mức ấy.

Do đó Văn Thu Tỉnh bắt đầu hối hận, trước lúc tỉnh lại sao không hôn người đàn ông này.

"Cái tên ngốc ngếch nhà anh." Văn Thu Tỉnh giữ lấy mặt Phong Đình, dùng sức hôn một cái: "Lúc em ngủ anh không biết làm gì khác à?"

Phong Đình ngửa đầu: "Không cần, anh chỉ muốn nhìn em thôi." Hắn mỉm cười, dùng sức hôn trả đôi môi bạn đời: "Nhìn em là đủ rồi."

"Vậy anh cứ nhìn cho đủ đi..." Văn Thu Tỉnh nói, cởi áo ngủ ra, thuận tiện thay quần áo.

"Để anh giúp em." Phong Đình bắt đầu bận rộn.

"Ôi trời ạ, cái quần này..." Cũng là kiểu bó sát, mặc vào người đủ tao.

"Anh ghen tị với những kẻ nhìn thấy em." Phong Đình nhỏ giọng, cuối và nhịn không được cắn lên vòng eo nhỏ của thanh niên.

"Anh đang làm gì thế, khẩu cho tôi à?" Văn Thu Tỉnh cà lơ phất phơ, cúc áo sơ-mi lại.

"Em cần ư?" Phong Đình nhìn dấu vết mình mới tạo ra.

"Mời." Văn Thu Tỉnh đáp.

Phong Đình lập tức hành động.

"Ấy, đừng đừng đừng, anh gì ơi tôi sai rồi." Văn Thu Tỉnh lùi về sau, phất tay ngăn hắn lại.

"Rất thoải mái." Người đàn ông quý tộc có vẻ như đang đỏ mặt.

"Phi, em không biết chắc?" Văn Thu Tỉnh mắng.

"Vậy tại sao?" Phong Đình không rõ.

"Nếu anh thật sự dùng miệng vậy sau này tôi làm sao nhìn thẳng vào cái miệng này cảu anh được nữa?" Văn Thu Tỉnh nói: "Anh cho rằng ai cũng không chú ý như anh à?"

Phong Đình:???

Anh không chú ý? Do you know who I am?

Mặc xong lễ phục cho bạn đời, Phong Đình mới chuẩn bị phần mình.

Văn Thu Tỉnh ý tứ mà giúp đỡ chút xíu.

Vừa ăn đậu hũ vừa bép bép cái miệng: "Cậu nhóc nom đẹp trai thật, có bạn trai chưa?"

Phong Đình: "... Rồi."

Bạn trai anh đang nghịch ngợm trước mặt anh đây.

Sắp lên trời luôn rồi.

"Anh đẹp trai ơi." Văn Thu Tỉnh nói: "Hôn cái nào."

"Ừm." Phong Đình hôn sưng miệng cậu mới chịu thả ra.

"Anh đẹp trai đến thế, lát nữa có bị mấy cô gái khác coi trọng không nhỉ?" Văn Thu Tỉnh nằm úp sấp trên vai hắn.

"Thu Thu đáng yêu đến thế, mười tháng sau có quên anh không?" Phong Đình nói.

"Đáng yêu?" Văn Thu Tỉnh giật giật khóe miệng, giơ ngón giữa sau lưng Will: "Anh mới đáng yêu."

Cái đồ âm thầm khóc thút thít.

"Em đáng yêu hơn." Phong Đình nghiêm túc nói.

Người trái đất: Mẹ, hai tên thiểu năng trí tuệ!

Nhưng không phản kích một câu thật sự rất khó chịu!

"Thôi, đại bàng anh lớn anh nói gì cũng đúng."

Đôi chồng chồng quý tộc trẻ dây dưa mãi, hôn nhẹ, khen xã giao, đến tận bảy giờ năm mươi phút mới thuận lợi ra khỏi nhà.

Trang viên Allyall chiếm diện tích cực kỳ bao la, chuyên môn dành ra một mảnh đất trống, để các vị khách đậu xe bay và phi thuyền.

Văn Thu Tỉnh và Phong Đình đi ra cửa, thỉnh thoảng nhìn thấy không trung có phi thuyền ngầu lòi gào thét mà qua.

Những phi thuyền đó đều nhận được mã mời từ hệ thống phòng vệ trang viên Allyall mới có tư cách bay trong vùng trời trang viên Allyall.

Nói cách khác, nếu không có mã mời hệ thống, đống phi thuyền gà rừng bên ngoài không thể bay vào trang viên Allyall.

Đây chính là biểu hiện rõ ràng của giai cấp.

Vòng tròn không thuộc về anh, anh có vót nhọn đầu cũng không chen vào được.

Will thuộc về vòng tròn nào đây?

Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, trong đám người tới hôm nay, liệu có người quen cũ của Will hay không?

Có điều nhìn dáng vẻ bình chân như vại của đối phương, hẳn là không có vấn đề gì.

Những chuyện quá phức tạp ấy, Văn Thu Tỉnh biết mình có nghĩ cũng vô dụng.

Tất nhiên từ phương diện nào đó tới nói, cậu thật sự chỉ là một dân đen.

Muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn tiềm lực không có tiềm lực.

Nếu như lúc đó không gặp được Will... Thôi, chuyện kinh khủng như thế không nên nghĩ tới thì hơn.

"Làm sao vậy? Lạnh không?" Phong Đình ôm chặt người bên cạnh, nghiêng đầu hôn một cái: "Thích em."

Ôi mẹ ơi...

Vị chua của tình yêu sắp không che đậy được rồi.

"Tại sao không nói yêu?" Văn Thu Tỉnh đã nghe hắn nói thích nhiều lần.

"Vì sẽ xấu hổ." Người nọ suy nghĩ một lát, trả lời.

Văn Thu Tỉnh: "Em..."

Văn Thu Tỉnh nhấc chân lên, cùng xô xô đẩy đẩy với anh đẹp trai nhà cậu ngay bên đường nhỏ hoa viên.

"Nhìn kìa." Phong Đình bẻ một nhánh hoa cúc non màu xanh lam, đưa tới đầy vẻ lấy lòng.

"Ngươi bẻ hoa của bá tước, cẩn thận anh ta mắng chết anh." Văn Thu Tỉnh không lấy.

"Anh ta không dám." Phong Đình nói.

"Ha..." Văn Thu Tỉnh giật khóe miệng, cầm cành hoa kia: "Anh thật sự rất không biết xấu hổ."

Sau đó cài hoa lên trước ngực.

"Đẹp lắm." Phong Đình nói.

"Ừm." Văn Thu Tỉnh nhìn sang hướng bông hoa.

Không phải sao, xanh biếc, đôi mắt như Will.

"Kia là ai?" Trong lầu hai biệt thự dành cho các tiểu thư nghỉ ngơi trang điểm, có mấy vị nữ quý tộc dung mạo xuất chúng, khí chất đoan trang đứng trước cửa sổ.

Nhìn xuống dưới, thấy hai chàng trai cao gầy anh tuấn trẻ trung đi đến, vui vẻ sắp điên rồi.

Đẹp quá!

Hoá ra ngoài bá tước Allyall, lần này còn có rất nhiều nam sĩ ưu tú tới tham gia vũ hội.

Cũng tức là, cho dù lát nữa không được bá tước Allyall ưu ái, cũng có thể suy xét đến hai vị quý tộc sáng chói này.

Lúc đầu các cô quả đã nghĩ như vậy.

Mãi đến tận khi hai người vốn đang đi đàng hoàng, đột nhiên một lời không hợp mà ôm lấy nhau, lấy nhau, nhau...

Tất cả đều sửng sốt.

"Họ là một đôi." Tiểu thư Julia xinh đẹp mặc váy đen cười khẽ một tiếng, dường như xem thấu tâm tư mấy cô gái này: "Chào các vị. Tôi là Julia, rất hân hạnh được làm quen với mọi người."

Các tiểu thư bắt đầu tự giới thiệu bản thân.

Sau đó thuận lý thành chương trò chuyện về trang điểm, trang phục, đàn ông, nhanh chóng trở nên quen thuộc.

Tính bạn của phụ nữ có lúc chỉ đơn giản như thế.

Tám giờ trước trang viên Allyall, đêm nay cũng giống như phần lớn trang viên quý tộc khác, đèn đuốc sáng choang, đầy tráng lệ.

Đám người hầu bận rộn đi tới đi lui trong hội trường, phân công nhau làm việc, đồng thời đồng tâm hiệp lực chuẩn bị chào đón mở màn của lễ hội Quả Mọng.

Phong Đình hàng năm tỉnh lại đều sẽ gặp phải lễ Quả Mọng, cũng là ngày lễ duy nhất hàng năm mà hắn có thể đón trong ba tháng tỉnh táo.

Nhưng hắn chẳng cảm thấy ngày lễ này có gì đặc biệt, từ trước tới nay đều không tham dự.

Nhưng hôm nay rất khác biệt.

Phong Đình mỉm cười, hắn không còn lẻ loi một mình vượt qua ngày lễ duy nhất.

Khó mà tin nổi, nhưng là sự thật.

Bên cạnh hắn có bạn đời hoạt bát đáng yêu, bạn đời thân mến còn mang thai đứa con của hắn.

Hiếm thấy nhất chính là, họ không còn bởi vì chính sách mà đi chung với nhau, không còn vì bất kỳ nguyên nhân lung tung mà thân mật.

Đây mới là điều khiến con người ta vui sướng nhất.

Phong Đình thất thố hít sâu một hơi, ôm eo bạn đời đứng trên bậc thang nham thạch.

Bỗng nghe thấy chung quanh có người nói: "Sắp bắt đầu đếm ngược bắn pháo hoa rồi, có ai muốn xem không?"

Văn Thu Tỉnh: "Đếm ngược pháo hoa?" Nghe hoài niệm thật đấy, trên trái đất cũng có, vì thế cậu giữ Will không cho đi: "Chúng ta chờ một lát rồi hẵng vào."

Phong Đình vội vàng gật đầu: "Được."

Yên lặng ghi nhớ rằng bạn đời thích xem pháo hoa, không biết pháo hoa khu bình dân có đẹp như ở chủ thành hay không nhỉ.

Dựa theo xác suất thì, nhất định là không.

Bạn Văn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời: Rời đi hành tinh mẹ ngày thứ hai mươi bảy, nhớ quá.

Mãi đến khi pháp hoa bắn xong, cậu lắc lắc cái cổ mỏi nhừ: "Pháo hoa nước anh đẹp thật đấy."

Tiên sinh người ngoài hành tinh đau lòng.

Yên lặng kiên định thêm ý nghĩ phải vơ vét của cải.

Nếu như mùa thu tới hắn còn có thể tỉnh lại, sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lấy ít tiền từ quốc khố, nhân cách phụ của quân vương lặng lẽ nghĩ.

"Will tiên sinh, Văn tiên sinh." Bruce đứng ở cửa tiếp khách: "Hoan nghênh hai vị."

"Cảm ơn, Bruce." Thanh niên cho ông một nụ cười chói mù mắt, sau đó cất bước chân lục thân không nhận, à không, là bước chân đã bớt phóng túng rất nhiều sau khi mang thai, đi đứng rất quy củ!

"Vất vả rồi." Phong Đình gật đầu với Bruce, ánh mắt hai người cùng nhất chí nhìn về phía bóng lưng Văn Thu Tỉnh, lộ ra nụ cười bất đắt dĩ.

Nói thật thì, người bình thường như vậy Bruce đã sớm trở mặt.

Nhưng Văn tiên sinh... một người dám nói chuyện một cách bình thường với công chúa điện hạ, Bruce chỉ có thể cung phụng.

Khi Văn Thu Tỉnh bước tới, hơi thở khác biệt trên người cậu xác thực hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.

Tựu như trước đây cậu từng nói, đây là một tinh cầu quy củ tới từng phân.

Ai cũng muốn trở nên đoan trang ưu nhã, lịch sự lễ độ, hận không thể dùng 10 triệu quy củ trói buộc bản thân, dường như vậy mới là người trên người.

Đúng là kiểu thẩm mỹ bệnh trạng.

Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, không hề dừng lại bước chân không đủ tao nhã cũng tuyệt đối có thể xưng là tiêu sái của mình lại, trực tiếp xuyên qua đám đông, đi vào sâu phía trong hội trường —— chiếc bàn dài tản ra hương vị của đồ ăn và rượu thơm tinh khiết.

Được rồi, hiện tại chuyển sang kênh người ngoài hành tinh.

Gần như từ giây đầu tiên chàng trai này đi đến, vô số đôi mắt xoi mói lập tức tìm ra hơn trăm tật xấu cần thay đổi trên người cậu.

Thanh niên tùy ý vén tóc đen, thất bại!

Nụ cười có chút ngả ngớn, thất bại!

Lễ phục không chút điểm sáng, thất bại!

Bước chân càn rỡ quá mức, thất bại!

Dáng đứng tùy tiện lười biếng, thất bại!

Cách uống rượu thô lỗ, thất bại!

Hành động vứt cà chua bi vào miệng, các quý tộc nhìn muốn phát rồ!!!

Aaaaaaa!

Rốt cuộc tại sao tên khốn kiếp này vào được đây?

Nhanh chóng xiên ra ngoài đi được! không!

"Đó là ai?" Trong đám đông bắt đầu có kẻ xì xào bàn tán: "Gia tộc nào đấy? Mấy người có ai biết không?"

"Không quen biết." Tất cả đều lắc đầu: "Sao tôi có thể biết một tên thô lỗ thế chứ, đúng là mất mặt."

"Nhìn kìa." Có người ra hiệu ở phía sau đi tới một vị nam sĩ khác.

Cùng mặc bộ lễ phục bình thường, nhưng khí chất vị này và vị vừa nãy kia quả là khác nhau một trời một vực, chênh lệch không phải nhỏ tí tẹo.

Đây mới là kiểu mẫu của quý tộc tao nhã đó được không?

Tóc đen được chải cẩn thận, lộ ra gương mặt có đường viền tuấn mỹ, ngũ quan thâm thúy.

Biểu tình cao quý khiến người ta không nhịn được mà cúi đầu xưng thần.

Vóc người cao lớn bao khỏa trong bộ âu phục vừa vặn, hiện ra đôi chân dài thẳng tắp cực kỳ đáng chú ý.

Điều ấy khiến rất nhiều tiểu thư quý tộc mặt đỏ tim đập, muốn tiến lên xin mã truyền tin.

Thế nhưng xuất phát từ sự thận trọng của con gái, các cô lựa chọn im lặng quan sát.

Dù sao người đàn ông quý tộc xuất sắc đến vậy nhất định sẽ có không ít người cạnh tranh.

Chờ đám ngu xuẩn đầu tiên đi thử xem tình huống thế nào rồi tính toán sau cũng không muộn.

Ngay lúc họ nghĩ như vậy, thì kinh ngạc nhìn thấy vị mỹ nam quý tộc hoàn mỹ đến nỗi chọn không ra một chút tật xấu nào đi tới bên cạnh thanh niên thô lỗ bị bọn họ ghét bỏ đến chẳng còn gì, nắm lấy tay thanh niên, trao một nụ hôn tiêu chuẩn lên mu bàn tay.

Ôi, trời, ơi!

Cái tên chó ngáp phải ruồi kia làm cách nào vậy?

Đối phương còn nhét một quả cà chua bi vào miệng mỹ nam tao nhã kìa!

Các cô gái bàng quan tức muốn chết, trời ạ trời ạ trời ạ trời ạ trời ạ?!!

Tên kia ngu hả?

Không biết đối phương đang mời cậu ta khiêu vũ mở màn ư?

Còn dám nhét cà chua vào miệng người ta?

Tất cả cô gái quý tộc bưng rượu vang lẳng lặng vây xem đều lúng túng đỡ trán, cảm thấy có lỗi vì mình đã xem đến tình cảnh này.

"Ngọt lắm." Phong Đình vui vẻ ăn thứ bạn đời đưa cho, đồng thời nghiêng người hôn lên trán đối phương.

Bốn phía nhất thời yên tĩnh lại.

Nếu không phải tính tự hạn chế mạnh mẽ, nói không chừng sẽ có mấy ly rượu vang rơi xuống.

"Như vậy sẽ không có ai cướp em đi hết." Phong Đình nghiêm túc.

"Anh đùa à?" Khóe miệng Văn Thu Tỉnh co rút, nhìn quanh bốn phía: "Mọi người ở đây đều hận không thể làm vợ anh thì có."

Mà để ý đến cậu, phỏng chừng là chẳng có ai.

"Không phải." Phong Đình sờ trái tim mình, là thật sự rất sợ, sợ sẽ có một ngày sẽ có người phát hiện sức cuốn hút của bạn đời, mà với điều kiện của hắn, chẳng hề có chút phần thắng nào.

"Em cũng hôn anh đi." Vị quý tộc đang bất an tiến đến trước mặt bạn đời.

Văn Thu Tỉnh: "..."

Tâm tình Văn Thu Tỉnh rất phức tạp, sau đó dùng giấy ăn lau sạch vụn đồ ăn bên miệng, nghĩa chẳng từ nan mà moa anh đẹp trai ngoài hành tinh một cái.

Tại sao tâm tình phức tạp đến thế, vì cậu nghĩ tới một vụ án nhói lòng, một cô gái cứ mãi lo lắng người khác quyến rũ bạn trai mình, kết quả là bạn trai cô lại xấu kỳ cục... Cậu và Will cũng gần giống vậy.

Cậu rất muốn nói, xin anh hãy tỉnh lại đi! Trừ tên ngu ngốc có thẩm mỹ quan kỳ lạ là anh! Thì không ai xem em là bảo bối đâu!

Không hề!