Chờ Em! Tôi Nguyện Một Đời

Chương 41: Ba!



Đôi mắt của Nam Phong còn chưa bình phục, thực sự lúc này bác sĩ cũng không thể kết luận được nó có trở lại bình thường được hay không, và nếu khỏi hẳn được thì phải mất bao lâu. Cho nên đám cưới của anh và Kim Thanh cũng bị hoãn lại vô thời hạn. Nói như vậy chẳng phải cái thai trong bụng cô ta ngày càng lớn thì nhà gái càng thêm sốt ruột hay sao? Thậm trí ba mẹ Nam Phong vì nghĩ cho con dâu tương lai và cháu nội nên cũng ngỏ ý muốn cho hai người đăng kí kết hôn trước rồi đón Kim Thanh về chăm sóc trước khi sinh, đợi khi Nam Phong khỏi hẳn sẽ tổ chức lễ cưới, như vậy là vẹn cả đôi đường.

Thế nhưng ngược lại với suy nghĩ của nhà họ Lý, phía gia đình Kim Thanh lại từ chối, họ cho rằng trước mắt cứ để Nam Phong nghỉ ngơi dưỡng bệnh, không muốn gây áp lực cho anh.

Bà Ngọc Bích thật sự tin vào trực giác của mình, bà cho rằng Kim Thanh đang giấu điều gì đó. Mặt khác gần đây luôn kiếm lí do tránh mặt mỗi khi bà nhắc đến cái thai trong bụng cô ta. Trong khi bố của Kim Thanh lại muốn tranh thủ cơ hội tung tin hai nhà sắp kết thông gia để nhờ uy tín của ông Uy Vũ mà tăng cường sự ủng hộ cho chiếc ghế Bộ Trưởng Bộ Truyền Thông mà ông đang dốc sức để được ngồi lên.

Lý phu nhân không khó để nhận ra việc thông gia tương lai không muốn chấp nhận một đứa con rể bị khiếm thị, việc hồi phục chậm chạp của Nam Phong có lẽ đá khiến họ nghĩ rằng anh thực sự không thể trở lại bình thường được. Hơn nữa sau đợt bổ nhiệm Bộ trưởng lần này, Ba của Nam Phong cũng sẽ rút khỏi chức Tổng Bí Thư, vậy thì đương nhiên hết giá trị lợi dụng, họ sẽ thẳng tay gạt con trai bà ra mà thôi. Nghĩ đến đây, Lý phu nhân thật muốn đánh cược một phen.

Thu qua đông tới đã là quy luật của tự nhiên rồi, mùa thu thì mát còn đông chắc chắn sẽ lạnh, điều đó đâu có ai không biết. Cho nên cuộc sống nó vốn có những quy luật của mình, hoặc là người ta khi biết rõ ngọn ngành thì sẽ hiểu đó là quy luật, nhưng có những thứ không thể hiểu hay không thể giải thích bằng khoa học thì sẽ cho rằng đó là số mệnh, là duyên trời. Đến bây giờ Nam Phong đã thực sự tin rằng giữa mình và Hạ Anh chính là không có duyên phận. Anh gần như đã buông xuôi, gần như đã không còn hi vọng và cũng dần chấp nhận nó.

Vậy mà mỗi lúc nghe giọng nói trong trẻo vô tư của Anh Khôi bên cạnh, cảm nhận được hơi thở thơm dịu cùng đôi tay mềm mềm ôm trên cổ mình anh lại vô cùng muốn ích kỉ mà trống lại số phận. Thế nhưng thực tế của bản thân lại như một đòn dáng mạnh vào tâm can, đau đến tận xương tủy, cảm giác bất lực chính là thứ duy nhất anh cảm thấy rõ ràng nhất lúc này.

Thời gian gần đây, luôn có Anh Khôi ở bên cạnh đã thành thói quen cho Nam Phong. Mỗi sáng thức dậy anh đều ôm thằng bé vào lòng mà hít hà cho đến khi nó không chịu được nhột mà phải chui ra khỏi chăn mới thôi.

Hai người, một lớn một nhỏ cùng nhau đi vệ sinh cá nhân, đương nhiên là đều do nhỏ chỉ cho lớn từng chút một, lớn cũng vô cùng tin tưởng mà làm theo ăn khớp không sai một li.

Sáng hôm nay tỉnh dậy có chút không đúng, cảm giác không khí trong phòng cũng lắng xuống khác hẳn mọi ngày. Vì sao ư? Vì hôm nay là ngày Hạ Anh đi công tác về, cô có báo trước sẽ đến đón Anh Khôi rồi sau đó mỗi cuối tuần sẽ cho thằng bé đến chơi.

Anh Khôi không tình nguyện ngồi vào bàn ăn sáng, nó tỏ ra vô cùng buồn bã khi phải xa người bạn lớn mà bản thân rất yêu thích.

Ông bà Uy Vũ cũng thở dài thườn thượt, nhìn cháu trai ở trước mặt nhưng không thể gọi một tiếng cháu nội mà đau lòng khôn tả. Trẻ con lại rất vô tư, tỉnh cảm đến mấy mà không thường xuyên tiếp xúc cũng sẽ nhanh quên thôi. Nhưng Anh Khôi lại là một đứa trẻ đặc biệt, nó suy nghĩ nhiều hơn những gì người lớn thấy:

- Ông bà ơi, hôm nay con phải về rồi, ai sẽ giúp chú ấy nhìn mọi thứ bây giờ ạ?

- Anh Khôi thật ngoan, lại lo cho chú như thế chú nhất định sẽ nhanh khỏi để đón con đi chơi nhé.

Nam Phong nghe thằng bé nói như một ông cụ non chợt khiến anh cay cay nơi sống mũi. Bà Ngọc Bích cũng nghẹn ngào mà an ủi thằng bé:

- Ông bà đi làm về sẽ giúp chú ấy, nhà còn có người giúp việc nữa. Con cứ yên tâm đi học ngoan rồi cuối tuần lại xin mẹ cho qua đây chơi có được không?

- Vâng ạ, nhưng chú ấy là con trai, bà giúp việc lại là phụ nữ, có nhiều chuyện sẽ bất tiện lắm đó.. hay là để con xin mẹ ở lại thêm ạ?

- Anh Khôi à, ta cũng thật muốn con ở lại đây.. nhưng chúng ta đã làm phiền con và mẹ con nhiều rồi.

- Tại sao chú không lấy mẹ con luôn nhỉ? Chú chưa có vợ mà mẹ con cũng chỉ có một mình..

* * *

Đúng là trẻ con dù sao cũng vẫn là trẻ con, câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến người lớn không thể trả lời được. Bà Ngọc Bích quay đi lau vội giọt nước mắt, rồi chuyển chủ đề để bữa sáng dệu dã nhanh chóng qua đi.

Nhìn thằng bé bịn rịn không muốn rời xa Nam Phong bà càng đau lòng hơn.

Buổi trưa Kim Thanh tới nhà, cũng là một trong vài lần hiếm hoi cô đến cho có trách nhiệm. Thấy Anh Khôi ở đó cô ta đã rất ngạc nhiên liền coi thằng bé như cái gai trong mắt mà tỏ ra không mấy thoải mái.

Trẻ con lại thường nhạy cảm với thái độ của người lớn, huống hồ Anh Khôi lại là một đứa trẻ thông minh nên khi phải nhận ánh mắt sắc lẹm từ người phụ nữ nọ ném về phía mình thì nó ngay lập tức tận lực mà tránh xa.

Mặc dù Kim Thanh biết mục đích muốn kết thông gia với nhà họ Lý của cha mẹ mình, nhưng bản thân cô ta vốn là thích Nam Phong thật, cho nên với cô ta mà nói thì chỉ cần được làm vợ anh, chuyện gì cũng không còn quan trong nữa? Vậy mà tai nạn xảy ra, anh trở nên như vậy, bản thân cô ta không phải không xót, chỉ có điều không dưng lại có một người chồng không lành lặn.. trong lòng thật sự không cam tâm. Bởi vậy những ngày qua cô ta là đang mải suy nghĩ xem có nên tiếp tục cố gắng hay sẽ buông bỏ như lời mẹ cô dạy? Đó cũng là lý do mà cô không thường xuyên đến thăm Nam Phong.

Nhưng lần này đến lại gặp con trai của ngừoi mà cô ta ghét nhất, người mà bằng mọi giá cô ta không muốn đội trời chung, trong đầu Kim Thanh liền nảy ra bao nhiêu câu hỏi cùng suy diễn. Tóm lại chỉ là không có được thì sẽ đạp đổ, chứ nhất định không để cho Hạ Anh có cơ hội ở bên anh.

Nam Phong và Kim Thanh, hai người ngồi đối diện nhưng sau vài câu hỏi thăm thì mỗi người lại có những suy nghĩ riêng. Im lặng hồi lâu Nam Phong cũng lên tiếng:

- Em suy nghĩ kĩ về đám cưới chưa? Hiện tại với hoàn cảnh của mình anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em.

- Anh muốn nói gì?

- Thực sự anh vẫn cho rằng em đủ thông minh để biết hôn nhân không có tình yêu nó sẽ đi đến đâu? Anh ngoài trách nhiệm ra thì thật sự không thể làm gì khác hơn, chắc chắn cuộc sống sau này em sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi. Chi bằng chúng ta thẳng thắn với nhau.. em có thể sinh con rồi để lại gia đình anh chăm sóc, tương lai em còn dài còn có thể gặp được người khác tốt hơn anh, thực lòng yêu em..

Nam Phong còn chưa nói hết câu thì Kim Thanh đã nhào vào ôm anh, tâm trạng của cô ta có thể là vô cùng mâu thuẫn, anh cũng cảm nhận được nước mắt từng giọt thấm trên vai mình. Nam Phong cũng đưa tay vỗ nhẹ lưng cô mà nói lời xin lỗi: "Thật sự xin lỗi em..". Kim Thanh không biết có đồng ý với đề nghị của anh hay mà chỉ giữ im lặng, cô ta không nói một lời đã ròi đi. Nam Phong lờ mờ nhìn ra bóng lưng của một người con gái mạnh mẽ bước đi khuất dần sau cánh cửa.

Dù không hiểu suy nghĩ của Kim Thanh nhưung nói ra đường những lời đó Nam Phong cũng đôi phần nhẹ nhõm hơn, dù anh vẫn không ngừng tự trách bản thân mình thật tồi tệ như thế. Anh còn đang ngồi ngẩn người với bao suy nghĩ không phân định được rõ ràng, thì Anh Khôi đã nhảy lên ôm cổ anh, nó thơm vào má cái chụt rồi nhẹ giọng nói tạm biệt anh, cái giọng làm nũng đầy quyến luyến. Nhưng không chỉ có Anh Khôi ở đó, Nam phong biết Hạ Anh cũng đi theo sau thằng bé, cô nhìn hai cha con họ một hồi sau mới lên tiếng chào anh. Rút cuộc cũng chỉ nói được một câu: "Anh ngủ không tốt hay sao?" Giấc ngủ cũng sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục, Nam Phong biết điều đó nhưng đúng là anh không thể ngủ ngon. Nhưng không ai phát hiện ra điều đó ngoại trừ Hạ Anh.

Nam Phong còn chưa trả lời thì Anh Khôi đã nói nó xuống nhà trước đợi mẹ, thằng bé đúng là rất thông minh. Nhưng hai người còn chưa kịp nói gì thì người thứ ba lại xuất hiện. Kim Thanh khi nãy vội vàng bỏ đi nên còn để quên túi sách, cô ta xuống phòng khách thì gặp Hạ Anh, vốn có thể đợi lấy sau nhưng cô ta thật muốn biết ba người ở trên đó sẽ nói gì? Nhìn họ giống như một gia đình ba người hành phúc mà trong lòng cô ta thật không chấp nhận được.

Kim Thanh cố tình va qua người Hạ Anh để với tay lấy túi sách, cô ta cũng không quên hất mặt tỏ ra thách thức. Hạ Anh nghĩ đến cô ta đang mang bầu mà cố gắng lùi xa vài bước. Cô cũng định quay ra luôn nhưng Kim Thanh nhanh tay lôi cô lại khiến Hạ Anh bị bất ngờ mà va vào cạnh bàn làm rơi ly nước xuống chân Kim Thanh. Cô ta lớn tiếng quát: "Cô dám quang ly nước vào tôi"?, Hạ Anh lo lắng tiến lại kiểm tra nhưng cô ta lại thuận đà ngã xuống rồi kêu gào ăn vạ vì bị Hạ Anh đẩy ngã.

Nghe tiếng lộn xộn, bà Ngọc Bích cùng bác giụp việc chạy lên thì đúng là Hạ Anh đang đứng còn Kim Thanh thì vẫn ngồi bẹp dưới mặt đất. Mọi người đương nhiên tập trung vào xem tình hình Kim Thanh thế nào mà quên mất không để ý đến Hạ Anh. Kim Thanh càng ôm bụng kêu đau nhiều hơn, cuối cùng xe cấp cứu cũng đến và đưa cô ta vào bệnh viên, tuy nhiên cấp cứu về việc gì thì cũng không ai rõ, cứ cho là bị động thai đi.

Hạ Anh lặng thinh ở lại dọn dẹp những mảnh vụn của ly thủy tinh bị vỡ vừa rồi, cô biết mình đã bị kéo vào màn kịch của Kim Thanh. Nhưng cũng không một câu giải thích với Nam Phong, cô chỉ nói nhỏ câu xin lỗi rồi đi xuống. Vết thương ở tay cô vẫn không ngừng chảy máu, nhưng Hạ Anh không thấy đau, bởi vì nỗi đau ở trong lòng lúc này có lẽ đã chiếm hết tâm trí cô rồi.

Anh Khôi ôm mẹ rồi dùng bàn tay mũm mĩm của mình mà lau đi giọt nước mắt nóng hổi trên gương mặt dịu dàng của mẹ. Nó yêu cầu Hạ Anh ngồi đợi để đi tìm băng y tế đến băng bó cho cô. Thằng bé vừa chạy quay lại phòng của Nam Phong định hỏi hộp y tế ở đâu thì đã thấy Anh cầm trên tay, nó chỉ vội vàng nói: "Sao chú biết con đang tìm cái này ạ?" rồi nhanh chóng chạy xuống phòng khách nơi Hạ Anh đang ngồi thất thần.

Anh Khôi lấy cồn khử trùng xong mới cuốn băng lên vết thương, nhìn hành động rất thuần thục không giống của một đứa trẻ năm tuổi, chỉ có thể giải thích là do nó đã làm nhiều đến quen mà thôi.

Nam Phong lặng người khi nhìn cách mà Anh Khôi chăm sóc cho mẹ, anh càng hiểu suốt những năm qua đối với Hạ Anh đã chật vật như thế nào? Anh tiến lại bàn ngồi xuống ghế bên cạnh, Anh Khôi phát hiện ra Nam Phong tự đi đến thì nó vội chạy lại dắt anh như những ngày gần đây nó vẫn làm.

- Chú sao lại tự đi xuống đây, nhỡ va vào thứ gì thì sao ạ?

- Chú không sao, cũng phải tập quen dần thôi. Con đang làm gì vậy?

- Con băng vết thương ở tay cho mẹ?

- Có lớn không?

- Có.. cũng không lớn lắm ạ, giờ không sao rồi.

Anh Khôi vốn định nói thật là vết thương rất sâu nhưng lại nhận thấy ánh mắt cùng cái lắc đầu của mẹ nên nó tự bẻ cua thành không lớn lắm như vậy đấy.

Phòng khách tuy rộng nhưng không khí lại trở nên có phần khó chịu, ba người cả lớn và nhỏ đều im lặng, đến nỗi có thể nghe rõ từng hơi thở và cái nhăn nhó của Hạ Anh. Thực ra Nam Phong có nhiều điều muốn nói hơn cả nhưng lời đến miệng đều bị anh nuốt xuống cả, thốt ra chỉ còn sự lo lắng mà thôi.

- Hạ Anh, anh gọi xe đưa em vào viện nhé, kiểm tra qua một chút sẽ tốt hơn.

- Thực sự không cần đâu, em đã xử lý qua rồi. Sẽ nhanh lành lại.

Hạ Anh bị tiếng gọi không lớn của Nam Phong kéo cô trở lại thực tế, cũng rất tự nhiên mà đáp lại anh, còn không quên dặn anh nhớ uống thuốc mà cô mang về. Lát nữa khi có người nhà anh quay lại, cô sẽ cùng Anh Khôi về nhà của họ. Nơi này xác định cô không nên lui tới nhiều.

Lý phu nhân trở về nhà với gương mặt ủ rũ mệt mỏi, nhìn thấy mẹ con Hạ Anh vẫn còn ở lại đợi, lúc này bà mới như nhớ ra chuyện gì. Vừa nhìn Hạ Anh thông báo qua tình hình của Kim Thanh cho cô biết, mặc dù bà không chắc đấy là điều Hạ Anh quan tâm nhưng dù sao lúc xảy ra chuyện đúng là có sự liên quan đến cô. Bà càng tin rằng Hạ Anh không cố ý đẩy cô ta ngã, nhưng sự thật cô ta vì bị ngã mà sảy thai thì bà cũng không muốn giấu. Chỉ có điều khiến bà khó hiểu là tại sao khi bà nói Kim Thanh vì bị ngã dẫn đến sảy thai như vậy mà thái độ của Hạ Anh vẫn rất điềm tĩnh, không có một chút ngạc nhiên hay thắc mắc thêm gì? Điều đó đặt cho Lý phu nhận một câu hỏi lớn? Đến cuối không nhịn được bà đành trực tiếp hỏi Hạ Anh vài câu?

- Con không để ý chuyện Kim Thanh vì bị ngã mà sảy thai sao? Dù gì đứa bé cũng không có lỗi.. ta..

- Bác là đang trách con sao? Chuyện cô ấy bị ngã đúng là do con bất cẩn. Con cũng không có gì giải thích và sẽ trực tiếp đến xin lỗi cô ấy sau. Con chỉ là không nghĩ cô ấy phải làm đến mức ấy.

- Ý con là sao? Con biết trước chuyện này..

- Bác cũng thấy có gì đó bất thường đúng không ạ?

Hạ Anh dù biết rõ sự thật về cái thai giả của cô ta, nhưng nếu do cô tự nói ra liệu có ai tin. Cô ta lại là cố tình một công đôi việc vừa có thể đổ lỗi cho Hạ Anh lại có thể hoàn hảo hạ màn cái thai giả, liền có thể biến bản thân thành kẻ bị hại đáng thương như thế. Hạ Anh đến cuối cũng cảm thấy mệt mỏi, càng không muốn nói thêm gi nữa. Mọi chuyện nếu có thể dừng lại ở đây, với cô mà nói cũng coi như đã ổn rồi. Sau này cũng sẽ không gặp lại, không cần gặp lại, càng chẳng cần dây dưa.

- Ta cảm thấy với cái thai của Kim Thanh cứ có gì đó không đúng?

- Vậy cũng có thể thử kiểm tra từ hồ sơ trong bệnh viện.. Còn bây giơ con xin phép đón Anh Khôi về, thời gian vừa qua thật sự đã làm phiền gia đình bác rồi.

Lý phu nhân nhìn Hạ Anh mà trong mắt bà như có một tầng sương mỏng, mọi chuyện thật rối như tơ vò. Nhưng cũng may còn có Anh Khôi, bà hi vọng một ngày nó có thể gọi con trai bà một tiếng Ba.

- Ta không có phiền, càng mong sau này có thể thường xuyên gặp nó hơn. Con có thể suy nghĩ đến việc để hai cha con nó nhận nhau không? Ta.. xin lỗi nếu đã đường đột, nhưng chuyện này.. con cứ từ từ suy nghĩ.

* * *

- Có thằng bé ở đây, Nam Phong thật sự rất tốt. Anh Khôi chắc chắn sẽ rất vui nếu biết đó là ba ruột của mình.. Hạ Anh à..

Bà Ngọc Bích còn chưa nói hết câu thì Anh Khôi đã nhào tới, nó quên luôn việc từ nãy mình đứng sau nghe lén chuyện người lớn, nếu bị phát hiện sẽ bị mẹ phạt nặng như thế nào? Chỉ là trẻ con không thể thiếu được tính tò mò.

- Bà và Mẹ vừa nói gì ạ? Chú là Ba ruột của con thật sao? Thật sự con có thể gọi chú là Ba sao ạ? Mẹ, mẹ nói gì đi..

Anh Khôi miệng hỏi liên tiếp, tay lại không ngừng túm vạt áo mẹ mà lay lay giật giật. Hạ Anh có hơi nghiêm mặt khi thấy thằng bé chạy tới, biết nó đã nghe thấy gì rồi nhưng cũng không tỏ thái độ khó chịu nhiều, vì cô biết sớm muộn cũng phải cho thằng bé biết, chì là thời điểm thích hợp mà thôi. Nhưng như thế nào là thích hợp thì bản thân cô vốn cũng mông lung, chi bằng coi như đây là thời điểm thích hợp luôn đi.

- Con trai à, nghe lén người lớn nói chuyện có phải là xấu không? Có đáng bị phạt không?

- Có ạ, nhưng con muốn biết.. chú có phải là ba của con không?

- Phải, đó là ba ruột của con.

- Con.. chú.. à ba.. mẹ chờ con môt chút được không?

* * *

Lời nói còn chưa dứt, thằng bé đã co giò một mạch chạy lên cầu thang, hướng phòng của Nam Phong mà phóng tới.

- Ba, ba ơi, ba..

Nam Phong mới uống chén thuốc nên rất buồn ngủ mà thiếp đi lúc nào không hay. Giọng nói quen thuộc của Anh Khôi làm anh tỉnh giấc, nhưng tiếng ba đầu tiên trong đời anh nghe được, liệu có nhầm không? Anh có đang mơ không? Nam Phong phản ứng ngồi dậy mặt hướng đến nơi phát ra âm thanh, anh liền tỉnh ngủ ngay khi phải dùng lực để đỡ lấy toàn bộ thân thể của nhóc con nhào vào lòng mình.

- Chú.. à ba.. à mà chú con nói cái này..

Thằng bé vui mừng đến nói nó không thể sắp xếp được ngôn ngữ sao cho dễ nghe, hay là vì không biết phải nói như thế nào mới đúng.

- Được rồi, con bình tĩnh đã, có chuyện gì từ từ nói.

- Là con nghe Mẹ nói chú chính là Ba của con, là ba đẻ của con.. chú biết không? Chú không biết đúng không? Nếu biết thì sao lại không nói với con chú? Nhưng chú làm sao lại không biết?

Anh Khôi càng nói càng thấy như có gì sai sai? Nó liền lí nhí dần dần trong cổ họng, có một chút thất vọng lẫn khó hiểu, nặng nề đưa ánh mắt mong chờ lên mà nhìn Nam Phong tới không chớp mắt.

- Anh Khôi à, con đã biết rồi thì phải gọi là ba chứ? Có ai gọi ba mình là chú như thế không?

* * *

- Con trai, là ba không tốt, ba biết nhưng lại không thể tự mình nói cho con, ba xin lỗi.. nhưng là chuyện của người lớn, sau này lớn lên con sẽ hiểu thôi. Còn bây giờ đừng giận ba có được không?

- Hức.. hức.. con không có giận.

Thằng bé thế mà lại khóc, còn khóc rất to nữa. Có lẽ nó đã rất mong chờ, rất khao khát được ở trong vòng tay của ba, được gọi ba thỏa thích như thế. Nó càng hi vọng người đàn ông này là ba của mình, vậy mà đúng thật.. như thế làm soa mà không vui, không hạnh phúc cho được. Nhưng trẻ con mà nó không biết diễn đạt hạnh phúc như thế nào, cho nên chỉ biết khóc. Còn người lớn là ba nó kia, rõ ràng ngôn ngữ không thể làm khó anh, nhưng có lẽ lúc này cũng không biết nói sao ngoài nước mắt. Một lớn một nhỏ ôm nhau mà khóc một trận đến trời long đất lở, mà không hay biết Hạ Anh đã đứng ngoài cửa rất lâu rồi, cô không rơi nước mắt, nhưng lại khóc ở trong lòng.