Chờ Lâu

Chương 1: Thượng



Edit: Maushi

Beta: Tự Trầm Tuyết

1.

Hoàng hôn ngày hôm đó, Thẩm Ninh An đi một mình trong con hẻm yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua, đám mây muôn hình vạn trạng trên không trung, nhìn ra xa, mặt trời lấp ló giữa những áng mây màu vàng quýt, mặt trời rất sáng.

Mặt trời dường như không quá thẫm màu mà chiếu ra ánh sáng yếu ớt, nhưng lại vô cùng chói mắt, mọi người qua lại trong ngõ, chỉ có một mình Thẩm Ninh An dừng lại chiêm ngưỡng...

Cô ngồi trên ghế đá dưới gốc cây liễu, đặt cặp sách bên cạnh rồi duỗi chân, nhìn cảnh vật xung quanh, mặt trời rất tròn.

Bố cô chân trước vừa ly hôn, chân sau liền đến thành phố này tìm tình yêu mới...

Nhưng khi thấy vầng thái dương mỉm cười, tâm trạng lập tức thả lỏng. Có lẽ mặt trời có loại ma lực khiến con người ta thích nắng.

Xung quanh không có ai, sắc trời cũng tối dần.

"Chị ơi, tha cho em đi..."

Thẩm Ninh An bị giọng nói này thu hút, men theo giọng nói đó, trong con hẻm tối, một cô gái giẫm lên thứ gì đó đang vặn vẹo, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, khuyên tai lấp lánh ánh sáng.

Cô ấy nhặt mảnh thủy tinh trên mặt đất lên, rạch xuống thứ kia, mảnh thủy tinh lạnh lẽo xuyên qua gương mặt người nọ, máu thấm lên đó đỏ tươi.

Thẩm Ninh An ngẩn ra, vô thức "a" một tiếng, cô gái trong ngõ nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh đáng sợ.

Chờ một chút, cô gái đó đang mặc bộ đồng phục giống hệt bộ trên tay cô, trông không giống học sinh trường trung học số 4, ngược lại giống xã hội đen hơn.

Thẩm Ninh An hoảng sợ, đứng dậy bỏ chạy.

2.

Trường trung học số 4 là trường có nhiều xã hội đen nhất thành phố, cũng có rất ít người thích học, Thẩm Ninh An không hy vọng gì nhiều, đi tới trước cửa lớp 12/4.

Vừa vào cửa đã nồng nặc mùi khói thuốc, quả nhiên, người trong phòng cũng không phải thân thiện gì cho cam.

Vẻ ngoài của cô giống một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn trước một bầy sói hoang.

Thầy giáo nhanh chóng bước vào lớp. Đây là lần đầu tiên thầy nhìn thấy một học sinh mặc đồng phục học sinh xuất hiện trước mặt mình, nếu không thầy sẽ quên mất bộ đồng phục đó trông như thế nào.

Thầy đã quen với cái mùi hăng hắc trong phòng học này, vì vậy bình tĩnh giới thiệu với mọi người: "Mọi người, bạn ấy là Thẩm Ninh An, bạn ấy mới được chuyển đến, hi vọng mọi người quan tâm giúp đỡ bạn mới."

Thầy nhìn một vòng xung quanh, một đám con trai, sắp xếp cũng không dễ, dứt khoát chỉ điểm: "Em vào ngồi bên cạnh Lâm Mạn đi... Lâm Mạn? Tới không?"

Hàng ghế cuối lớp vang lên giọng nói: "Thưa thầy, em không muốn ngồi với bạn ấy."

"Không ngồi cùng bạn ấy cái búa! Cô gái nhỏ người ta bằng lòng mà em còn không đồng ý?"

Giáo viên lôi kéo Thẩm Ninh An đến bên cạnh Lâm Mạn, sau đó bắt đầu lầm bầm giảng bài.

Lâm Mạn nhìn Thẩm Ninh vạch năm đường kẻ trên bàn, trợn tròn mắt: "Nhóc thối, tôi không có ăn thịt bà, vạch đường gì vậy? Trên người nồng nặc mùi sữa, ăn kẹo thỏ à?"

"À? Ừm... hay là? Cho cậu... một cái."

Thẩm Ninh An lấy ra một nắm kẹo sữa thỏ trắng.

Lâm Mạn nắm lấy tay Thẩm Ninh An: "Sao cứ lắp ba lắp bắp thế? Sợ tôi hử."

"Không sợ."

"Vậy thì ngoan ngoãn lấy cho tôi một viên kẹo."

Thẩm Ninh An định thần lại, nhanh chóng mở hai tay ra, mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.

3.

Trong nhà ăn, Lâm Mạn cầm đĩa cơm nhìn quanh: "Thẩm Ninh An? Bà đang ở đâu?"

Trong đám người, cô gian nan vươn tay ra lắc lư vài cái trong không khí.

Lâm Mạn giật mình, Thẩm Ninh An này có chút đáng yêu.

Tại bàn ăn, Thẩm Ninh An đang thảo luận về đề kiểm tra ngày hôm nay với một bạn học giỏi lớp 12/1, lúc này Lâm Mạn mới thấy đôi mắt biết nói dưới hàng mi dài của Thẩm Ninh An đẹp tựa tinh linh, mỗi lần chớp mắt, sẽ biểu hiện một tâm trạng khác nhau, đôi khi khiến bạn nghi ngờ rằng liệu có phải là cô đang có một chủ ý nhỏ dễ thương không, mà chính đôi mắt như vậy mới có thể hợp với cô.

Thật là một cô gái xinh đẹp, sạch sẽ.

4.

Vào tháng 10, trong một buổi tối tự học, Thẩm Ninh An nhíu mày nhìn chằm chằm trời mưa ngoài cửa sổ, bạn cùng bàn Lâm Mạn xoa dịu, kéo tay cô, đặt vào lòng bàn tay của cô ấy: "Tan học đi cùng nhau."

Thẩm Ninh An ngượng ngùng: "Nhưng chúng ta không tiện đường..."

"Có gì mà không tiện, tôi phải đưa bà về nhà mới an tâm, đừng lo, tôi sẽ bắt taxi về. Trước đừng lo cho người khác, nghĩ cho bản thân mình trước đi..." Bàn tay đang buông thõng truyền đến hơi ấm, để ngày mưa đó không còn lạnh lẽo...

Trên đường, chiếc xe chạy qua làm bắn bùn lên chiếc cặp sách màu trắng của Thẩm Ninh An.

Thẩm Ninh An kéo cặp sách của cô xuống, "ơ?", cô nói, "Cặp sách của tớ bị bẩn... Bố sẽ mắng tớ."

"Bố bà là ma quỷ sao? Chỗ dính bùn, cùng lắm thì tôi sẽ rửa sạch cho bà." Đôi mắt đầy dịu dàng của Lâm Mạn nhìn Thẩm Ninh An.

5.

Trước cửa nhà Thẩm Ninh An, bố Thẩm đang tức giận đi ra ngoài thì tình cờ gặp phải cô.

Nhìn thấy Lâm Mạn, người trông như một tên xã hội đen với mái tóc xanh lè đứng bên cạnh, ông tức giận đến mức ba hai bước liền xông lên.

"Chát."

Một cái tát lớn giáng xuống đôi má non nớt của Thẩm Ninh An.

"Chú làm gì vậy? Đánh người vô lý!"

Lâm Mạn bước tới và che Thẩm Ninh An sau lưng.

Bố Thẩm trợn mắt nhìn, hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào cô ở sau lưng Lâm Mạn mà mắng: "Thẩm Ninh An, đồ khốn kiếp! Tao cho mày đi học để mày kéo bè kéo cánh khắp nơi à? Tao đã phí công nuôi một con sói mắt trắng! Xem tao có đánh chết mày không..."

Bố Thẩm là một kẻ hung bạo, cao mét chín, cao hơn Lâm Mạn nửa cái đầu, khí thế rất lớn, lôi kéo Thẩm Ninh An từ phía sau Lâm Mạn ra và đẩy cô ngã xuống đất, trút hết cơn tức giận vừa rồi ở trong nhà vào Thẩm Ninh An.

Lâm Mạn muốn đá bố Thẩm ra, nhưng không ngờ bố Thẩm lại khỏe đến mức đẩy cô ấy sang một bên chỉ bằng vài cú đánh.

"Lão vô dụng dừng lại!"

Bố Thẩm sững sờ, quay đầu lại, trừng mắt nhìn vợ cũ phía sau rồi đột nhiên bật cười một cách điên cuồng.

"Các người, các người hay thật, đều mẹ nó nhắm vào tôi, Điềm Đường, đồ khốn, cô dụ dỗ tôi kết hôn với cô, bây giờ lại muốn ly hôn với tôi!" Bố Thẩm quay đầu lại.

Ông trừng mắt nhìn Thẩm Ninh An, người đang run rẩy trong vòng tay của Lâm Mạn: "Còn mày! Đồ đê tiện, mẹ mày lén quan hệ bên ngoài rồi sinh ra cái tai họa là mày, tao mất trắng tiền mười bảy năm..."

"Hahahaha! Tất cả các người đều phải chết!"

Lâm Mạn cuối cùng cũng biết môi trường sống của Thẩm Ninh An tồi tệ và đen tối như thế nào...

Cô ấy cúi đầu xuống, một nụ hôn rơi trên trán Thẩm Ninh An.

Cô ấy không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là cô ấy chỉ không biết cách an ủi người thôi.

"An, sau này tôi sẽ nghe lời bà, sẽ không đánh nhau nữa, bà nghe thấy thì trả lời tôi đi, được không..."

Thẩm Ninh An vô cùng sợ hãi, cả người không có tinh thần, hai mắt mở to, môi trắng bệch run rẩy.

Cô không trả lời.

6.

Thẩm Ninh An được Lâm Mạn đưa đến bệnh viện, sau khi chẩn đoán, bác sĩ nói: "Không có gì to tát, bị kinh hãi nhẹ và sốt nhẹ, cho uống thuốc theo đơn là ổn."

"Cảm ơn bác sĩ."

Lâm Mạn cõng Thẩm Ninh An trên lưng, cô rất gầy, cõng cô trên lưng dễ như ăn sáng, hai má ấm áp của Thẩm Ninh An áp vào cổ Lâm Mạn, cọ tới cọ lui khiến cô ấy ngứa ngáy.

Sau khi xuất viện, bên ngoài trời vẫn mưa, Lâm Mạn mở chiếc ô do y tá đưa cho mình, đánh vào đầu Thẩm Ninh An.

Cô đã khôi phục được chút huyết sắc, Lâm Mạn không mang tiền, không mua được nước, quay lại bệnh viện cũng không thích hợp, chỉ có thể lo lắng suông.

Quay đầu lại thấy Thẩm Ninh An lấy ra một miếng bánh mì ăn sáng, kẹp thuốc vào nuốt từng chút một.

"An, bây giờ bà có nghe thấy tôi nói không?"

Thẩm Ninh An ngẩng đầu lên: "Sao."

"An, bà vừa rồi, thật sự dọa tôi sợ."

Thẩm Ninh An nuốt viên thuốc cuối cùng, im lặng một lúc lâu.

"Mạn Mạn, tớ thích cậu."

Lâm Mạn quay đầu lại, cô ấy không nghe thấy Thẩm Ninh An nói gì, nhưng bản thân nói "An, tôi thích em" lại khiến Thẩm Ninh An có thể nghe thấy rõ ràng.

7.

Họ được ở bên nhau như mong muốn.

Đi cùng Lâm Mạn, xung quanh đều là lời chúc phúc của đám đàn em Lâm Mạn, cô rất vui, thậm chí còn rất phấn khích.

Ở trường, bên tai cô văng vẳng những câu "Chúc mừng chị dâu", "Chào chị dâu", "Trăm năm hạnh phúc" cùng với "Sớm sinh quý tử".

Vào lúc đó, Thẩm Ninh An cảm thấy rằng cô đã được nâng niu.

Tuy nhiên, những lời bàn tán mau chóng bay đến tai Lâm Mạn.

Buổi sáng, mọi người đều đến lớp học, Lâm Mạn và những người khác cũng không ngoại lệ.

Đi trước mặt họ là hai cô gái, một trong hai người cười nói: "Cậu có nghe nói không, trong lớp chúng ta, Lâm Mạn và Thẩm Ninh An, họ ở bên nhau, họ thế mà là đồng tính luyến ái."

"Ai mà không biết, hai người bọn họ cũng không cảm thấy ghê tởm, ở cùng nhau cả ngày, chỉ là Thẩm Ninh An, bố cô ấy hình như có bệnh tâm thần, tớ thực sự không biết đứa con gái do người bố như vậy sinh ra có phải là không bình thường hay không."

Chủ đề họ nói ngày càng trở nên quá quắt, thậm chí còn nói bọn họ đồng tính đáng phải chết. Thẩm Ninh An dần rũ mi xuống, trong mắt hiện lên ánh nước.

Trong lòng Lâm Mạn căng thẳng, cô gái của cô ấy đang khóc, cô bị tủi thân, bị người khác mắng mỏ.

"An, không sao chứ?" Lâm Mạn hạ giọng, ghé vào tai Thẩm Ninh An.

Thẩm Ninh An sụt sịt: "Không sao đâu, có ai mà chưa từng bị mắng chứ?"

Tim Lâm Mạn thắt lại, tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt Thẩm Ninh An, có lẽ, như vậy có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

8.

Đến cửa phòng học, Lâm Mạn đột nhiên bị chặn lại, nói là bố mẹ Lâm đến tìm cô ấy.

Lâm Mạn rất bất đắc dĩ, ôm mặt Thẩm Ninh An hôn nhẹ, hơi ấm chỉ lưu lại trên môi Thẩm Ninh An một lát rồi biến mất.

Sau khi Lâm Mạn rời đi, Thẩm Ninh mới bình tĩnh lại, đẩy cửa vào, một thùng nước giặt giẻ lau ụp vào người cô, trong phút chốc, người cô sũng nước.

Thẩm Ninh An run lên vì sợ hãi, cô đứng đó bất động, mặc cho người khác chế giễu mình.

"Mọi người thấy không, không có Lâm Mạn, Thẩm Ninh An chẳng là gì cả! Thật là dơ bẩn, không thể hòa hợp ở trường liền dụ dỗ người khác, còn dụ dỗ đồng giới, nhìn xung quanh xem, có ai không chê cô dơ bẩn không?" Tên lưu manh trong lớp nhéo cằm Thẩm Ninh An, nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta bóp mặt Thẩm Ninh An, dùng tay tát vào mặt cô khiến Thẩm Ninh An sững người tại chỗ.

Tên đó đá Thẩm Ninh An, "này? Cô bị câm à?" Thấy cô không nói gì, lại tát cô một cái, "thế nào? Tôi nói cô đó?"

"Mày có tin tao có thể gọi người tới chơi mày ngay bây giờ không? Lâm Mạn, chỉ sợ nó không quay lại được, tao cho người dẫn nó đi rồi, mày, đừng nghĩ nó sẽ đến cứu mày." Tên lưu manh chọc vào vai Thẩm Ninh An.

"Shhhhhhh."

Thẩm Ninh An giật mình, cô gái trước mặt quá đáng sợ, cô ta lột một góc quần áo trên vai, lộ ra làn da trắng nõn.

"Này, nếu cậu còn làm vậy, cậu sẽ phải ngồi tù đấy."

Thẩm Ninh An gằn từng chữ một.