Chờ Lâu

Chương 2: Hạ



Edit: Maushi

Beta: Tự Trầm Tuyết

9.

Cửa phòng học bị đá tung ra, Lâm Mạn cứ vậy đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Ninh An đang ngồi sụp dưới đất, cô bạn gái nhỏ mà cô chăm sóc lại bị người khác lăng mạ như vậy.

"Hùng Uẩn Dao! Cụ nhà mày!"

Lâm Mạn sải bước về phía trước, một chân đá tên đó, cô ấy lấy trong túi ra thứ mà cô vừa giật được từ đàn em của Hùng Uẩn Dao, chỉ xung quanh.

"Ai là người nghĩ ra ý tưởng tồi tệ này?" Lâm Mạn quay đầu lại với nụ cười quỷ dị.

"Hùng Uẩn Dao, mày có khuôn mặt xinh đẹp làm sao, chẳng qua... quá đáng đánh!" Lâm Mạn tát cô ta. "Hùng Uẩn Dao, nhìn khuôn mặt của mày, nó trắng làm sao, sẽ tốt hơn nếu có thêm màu đỏ..."

Thao tác của Lâm Mạn Thẩm Ninh An rất quen thuộc, cô ấy sử dụng mũi dao đâm vào má Hùng Uẩn Dao, rạch năm cm, máu tươi nhỏ giọt xuống đất, Lâm Mạn vỗ tay.

"Hùng Uẩn Dao, tao không thể rõ mặt mày có bị hủy hay không, nếu có, cũng là xứng đáng bị như vậy."

Hùng Uẩn Dao gần như phát điên, xông lên bắt lấy cổ áo Lâm Mạn gào lên, "Lâm Mạn,mày không thể làm thế với tao, mày, mày biết đấy, khuôn mặt này đối với tao rất quan trọng! Tao còn muốn dựa vào nó kiếm ăn, mày nói đi, nói cho tao biết, sẽ không bị hủy, đúng không! Đúng không!"

Lâm Mạn không tiếp lời, tàn nhẫn đẩy tay Hùng Uẩn Dao ra, xoay người kéo Thẩm Ninh An trên mặt đất.

"Các cô đang làm cái gì vậy!?"

Giáo viên bước vào cửa, thấy một đống hỗn độn trong lớp, cùng với Thẩm Ninh An toàn thân ướt sũng trong vòng tay của Lâm Mạn.

10.

"Em Lâm Mạn và em Hùng Uẩn Dao đã có hành vi cực kỳ không tốt, sau khi thảo luận, nhà trường đã quyết định đuổi học hai em, hy vọng các bạn khác sẽ lấy đó để cảnh tỉnh bản thân."

Toàn trường phát thông báo Lâm Mạn bị đuổi học, Thẩm Ninh An ôm eo Lâm Mạn, cô không muốn tách khỏi Lâm Mạn, cô biết rằng khi kỳ thi đại học đang đến gần, Lâm Mạn như thế này, sẽ không thể lên đại học, họ sẽ có ít thời gian dành cho nhau hơn...

"Mạn Mạn, tối nay chúng ta sẽ cáo biệt trên sân thượng của ký túc xá chứ?"

Nước mắt Lâm Mạn rơi xuống, Thẩm Ninh An lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy khóc.

"Được, An, sau này chúng ta sẽ gặp lại, tôi yêu em."

"Tớ cũng yêu cậu."

11.

Mười một giờ tối, trời đã khuya, sao trên trời lấp lánh, gió thổi vào người Thẩm Ninh An, lạnh thấu xương.

Lâm Mạn vẫn chưa đến.

Thẩm Ninh An vốn đã buồn ngủ, nhưng cố mở mắt ra, có thể trong một giây tiếp theo, Lâm Mạn sẽ xuất hiện trước mặt cô.

Thẩm Ninh An cứ đợi như vậy.

Một giờ sáng, Thẩm Ninh An ngẩng đầu, mắt ngấn nước, khóe mắt đỏ bừng.

Lâm Mạn, cô ấy đã lỡ hẹn.

"Mạn Mạn, cậu đang ở đâu? Cậu đã hứa sẽ cáo biệt trên sân thượng, nhưng tại sao cậu lại bỏ đi một mình, cậu không yêu tớ sao..."

Gió lạnh phả vào người, như có vô số gai vô hình cắm vào da thịt, trong chốc lát sẽ đỏ lên.

Có thể làm gì đây, gió lạnh vẫn lan tỏa, tràn vào từ tay áo, cổ áo len lỏi giữa da thịt và quần áo.

Lúc này, quần áo mỏng manh trên người Thẩm Ninh An đều vô dụng như thể được làm từ giấy, lạnh đến phát run, sống không còn gì luyến tiếc, tựa hồ sinh mệnh cũng đang dần bị đóng băng.

Cô không muốn xuống, có lẽ...

Lâm Mạn sẽ đến.

Lâm Mạn cả đêm không xuất hiện, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy, Thẩm Ninh An tuyệt vọng, vốn ôm chút hy vọng, đã bị gió tàn phá cả một đêm.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Mạn sẽ bỏ cô, một mình rời đi.

12.

Nhiều năm trôi qua.

Tại lễ cưới của Hùng Uẩn Dao, cô ta đã mời tất cả những người từ lớp 12/4 của trường cấp 3 đến dự, hiện tại cô ta rất hiền lành, dịu dàng, không còn bộ dáng ngông cuồng thời trẻ.

Trong nhà thờ màu trắng, một bóng người quen thuộc xuất hiện.

"Từ Hựu, đừng chạy, đợi mẹ"

Người đó là Thẩm Ninh An, cô đã kết hôn và hiện tại cô đang sống một cuộc sống hạnh phúc.

"An?"

Thẩm Ninh An dừng lại, cô sững sờ, cách xưng hô này... cô ngẩng đầu lên, chính là Lâm Mạn!

Lâm Mạn bây giờ vẫn vậy, nhưng cô ấy đã thay đổi màu tóc, nhuộm màu khoai môn, trông rất ưa nhìn.

"Lâm Mạn... Xin chào, bây giờ cậu thế nào?"

"Lâm Mạn phải không?"

Thẩm Ninh An hơi thất vọng, đã nhiều năm trôi qua, và Thẩm Ninh An bây giờ không còn thuộc về Lâm Mạn, mà là của anh Từ.

"Mạn Mạn, tớ phải nói với cậu một điều..."

"Mạn Mạn, tớ chưa từng phụ cậu, chỉ không chờ được cậu, tớ đợi cậu đã lâu, suốt hai ba năm."

"Tôi xin lỗi, là tôi chậm trễ bà, Thẩm Ninh An."

Lâm Mạn chuẩn bị ngồi xuống, nhưng nhìn thấy anh Từ đang đi về phía Thẩm Ninh An, người này trông rất phong độ và đẹp trai, đôi mắt nhìn Thẩm Ninh An rất dịu dàng.

"Đây là chồng của bà sao, khá được..."

Thẩm Ninh An nói "ừ", cô mỉm cười, "họ của anh ấy là Từ, anh ấy đối xử với tớ rất tốt, chúng tớ... có một đứa con trai."

Lâm Mạn quay đầu lại, nhìn đứa trẻ đang cầm ngón tay mình, nặng nề gật đầu.

"Bà hạnh phúc, thật tốt."

Sau đám cưới, Lâm Mạn đi vào siêu thị và mua bia, vốn dĩ cô ấy không thích uống bia.

Trời mưa nhẹ, bùn trên đường dính vào chân, rất khó chịu.

Lâm Mạn giờ đây như một bóng ma giữa chốn hoang vu, chỉ có phiêu bạt khắp nơi...

"Dù tôi còn sống, nhưng trái tim tôi đã chết. Tôi sẽ không nhớ đến những điều tốt đẹp của mình, sẽ chỉ để những dấu chân của năm tháng hằn lên tôi. Tôi khao khát hạnh phúc, và hạnh phúc sẽ để lại dấu ấn trong tôi như một bóng ma... Hức"

Đó là biểu tượng của hạnh phúc, là bằng chứng cho thấy tôi đã có một khoảng thời gian hạnh phúc. Ngay cả khi nó chỉ là một phút một giây..."

Thời gian ở bên Thẩm Ninh An rất ngắn, thế giới chờ cô cũng rất ngắn, rõ ràng cô ngồi trên sân thượng chờ Thẩm Ninh An cả đêm, nhưng Thẩm Ninh An không đến.

Hóa ra bậc thang trên sân thượng rất cao, hai cô gái cứ như vậy tựa vào bậc thang, đợi người mình thương nhớ.

13.

Lâm Mạn ngồi bên bờ sông, gió thổi mang theo mùi tanh của thủy sản xộc vào mũi có cảm giác rất khó chịu.

Sắc trời dần tối sầm lại, phảng phất vẻ u sầu, ảm đạm, tạo cho người ta cảm giác phiền muộn không giải thích được. Làn gió nhẹ thổi qua mặt, cảm giác như bị một đôi bàn tay lạnh lẽo, tái nhợt, run rẩy chạm vào, khiến toàn thân nổi da gà.

Hôm nay là sinh nhật của Lâm Mạn, cô ấy đã mua một chiếc bánh và thắp một ngọn nến trên chiếc bánh nhỏ.

"Chúc mừng sinh nhật tôi... Hôm nay, tôi muốn gửi một điều ước tới Thẩm Ninh An thân yêu của tôi, người đã chờ đợi tôi quá lâu... Tôi hy vọng... Thẩm Ninh An sẽ sống tốt."

Ngọn nến bị gió thổi tắt, Lâm Mạn ho khan vài tiếng, nước mắt rơi trên mặt bánh.

Lâm Mạn im lặng hồi lâu.

Cô ấy nghẹn ngào ăn bánh.

Chiếc bánh quá ngọt và ngấy, cô ấy không muốn ăn nên lấy từ trong túi ra chiếc kẹo sữa thỏ trắng và nhét nó vào miệng.

Gió chiều thổi "vù vù", từ "chết" vô tình được kết hợp với nó. Gió cuốn những chiếc lá khô trên mặt đất lên, rồi từ từ rơi xuống, cứ lặp đi lặp lại, đùa giỡn, khôi hài...

"Thẩm Ninh An, tạm biệt."

Lâm Mạn đứng một mình bên bờ sông, thẫn thờ nhìn dòng nước chảy xiết dưới chân, dang hai tay, như muốn bắt chước Khuất Nguyên nhảy xuống sông Mịch La. Dáng người đơn bạc này. Một cơn gió thoảng qua cuốn chặt lấy cô, một tiếng mèo kêu khiến cô sợ hãi, có lẽ cô sẽ bị chôn vùi trong bụng một con cá.

"Mọi người trên thế giới, tạm biệt."

Lâm Mạn nhảy xuống nước, cả thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, mặt nước dịu dàng ôm lấy cô ấy, Lâm Mạn vươn hai tay ôm lấy dòng sông.

Cô ấy cười.

Hồi lâu, mặt sông không còn gợn sóng nữa, gió trên bờ cứ rít lên từng cơn, ầm ầm xé rách không khí, bao trùm cả thế giới, cũng đùa giỡn với nó trong lòng bàn tay, như thể tuyên bố rằng nó là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trên thế giới, không thể giải thích, không gì có thể cạnh tranh với nó...

Khi cuồng phong nổi lên, một người đã biến mất khỏi thế giới.

14.

Sáng hôm sau.

Thẩm Ninh An đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh Từ bật tin tức trên TV, cả nhà hòa thuận vui vẻ.

Truyền hình địa phương đưa tin: "Một thi thể nữ được ngư dân trục vớt từ sông Tương Tư, sau khi giám định, thi thể nữ tên là Lâm Mạn, nguyên nhân cái chết được nghi ngờ là do tự tử".

Thẩm Ninh An sững sờ, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất, lập tức bật khóc.

15.

Nhiều năm sau.

Từ Hựu cầm chiếc kẹo sữa thỏ trắng từ trên bàn.

"Mẹ ơi, con bóc kẹo được không?"

"Mẹ không gật đầu, con coi như mẹ đã đồng ý." Từ Hựu mở gói kẹo.

"Chà, thật ngọt, thảo nào mà mẹ thích ăn."

Khi cậu nói, nước mắt của Từ Hựu chảy ra, y tá đang định đưa cho cậu tờ giấy thì cậu lấy ra một chiếc khăn thêu một đôi chim sơn ca từ trong túi áo...

"Mẹ, đây là chiếc khăn yêu thích của mẹ lúc sinh thời, mẹ đừng quên mang theo nó sau khi đi..." Từ Hữu đặt chiếc khăn vào đôi tay vẫn còn chút ấm áp của Thẩm Ninh An.

Giờ phút này, Thẩm Ninh An và Lâm Mạn dường như ôm chặt nhau qua ranh giới sinh tử, tứ chi của bọn họ hòa làm một, mặc dù lúc này thân nhiệt của Thẩm Ninh An đã bắt đầu tiêu tán, nhưng linh hồn của bọn họ lại gần với cát bụi, tỏa ra những bông hoa nhỏ.

...

——— Toàn văn hoàn ———

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!