Chờ Một Mai Nắng Đến

Chương 1: Khởi đầu của bi kịch



Ba mẹ, hai người đâu rồi?

Một cậu nhóc khoảng chừng bốn, năm tuổi chạy xung quanh căn nhà tìm kiếm bóng dáng của ba mẹ mình. Trên tay cậu cầm một cái gối nhỏ, ánh mắt còn động hơi nước cho thấy nhóc ấy chỉ vừa mới tỉnh dậy.

- Ba mẹ...

- Đã tìm thấy chưa?

Cậu bé đứng sau cánh cửa phòng nơi làm việc của ba mình thì bỗng nghe thấy tiếng ai đó.

"Có người sao, chú ấy có phải là bạn của ba mẹ không?"

Cậu nhóc định chạy đến gọi hai người thì bỗng nhiên bàn tay bị kéo mạnh. Cả thân người bị lôi đến một góc khuất.

- Ưm!

Vừa định hét lên thì một bàn tay đã chặn miệng cậu lại.

- Ưm...ưm...

- Tiểu....tiểu Nghi...là mẹ đây!

Người phụ nữ với mái tóc bù xù, trên gương mặt toát đầy mồ hôi hiện lên vẻ trắng bệch mất sức sống, nếu để ý kỹ sẽ nhìn thấy vạt áo sau lưng người ấy dính một vệt máu...

- Mẹ ơi, ba đâu rồi? Nãy con nghe thấy giọng chú nào đó, chú ấy là bạn của ba mẹ sao?

Đứa trẻ ngây ngô nhìn mẹ mình hỏi.

Thấy con trai nhỏ hồn nhiên, mắt người phụ nữ bỗng cay xè. Bà ôm lấy con mình. Giọng nói nghẹn ngào nức lên từng tiếng:

- Tiểu....tiểu Nghi của mẹ! Ba mẹ...ba mẹ đang muốn cùng con chơi một trò chơi, con...con có muốn không?

- Trò chơi ạ? Nhưng mà bây giờ không phải đã trễ rồi sao?

Cậu bé tròn mắt nhìn mẹ mình hỏi.

- Phải...nhưng trò chơi này phải chơi ngay bây giờ mới vui được! Tiểu Nghi con làm theo lời mẹ nhé!

Người phụ nữ mỉm cười, nụ cười cứng ngắt mang nét buồn thăm thẳm.

- Vâng ạ!

- Tiểu Nghi ngoan lắm! Bây giờ...con hãy đến nhà cô An An - em gái của ba con, rồi đưa bức thư này cho cô ấy! Sau đó thì con hãy ở lại đó qua đêm được không?

- Nhà cô An An ạ? Vậy mẹ và ba thì sao?

- Ba...ba mẹ sẽ đến gặp con sau! Tiểu Nghi, khi đến đó con phải đưa bức thư này cho cô ấy, con...con nhớ chưa?

Nhìn bức thư trong tay, lòng cậu nhóc không khỏi tò mò. Nhưng mẹ cậu đã nói như vậy thì cậu chắc chắn sẽ nghe theo lời bà ấy.

Cầm bức thư trên tay, cậu bé nhanh chóng chạy lon ton ra cửa.

Xoảng!

Tiểu Nghi khựng lại, vừa xoay đầu đã thấy mẹ mình vẫy tay mỉm cười.

Cậu bé tưởng mẹ chỉ đơn thuần là tạm biệt mình nên cũng vui vẻ vẫy tay chào, sau đó nhanh chóng mở cửa rời đi.

Nhìn đứa con nhỏ đã khuất bóng, lòng người phụ nữ đau như có ngàn mũi dao xuyên vào.

"Tiểu Nghi của mẹ....mẹ và ba có lỗi với con..."

Người phụ nữ xoay người, sau đó tiến lại gần chỗ ban nãy bà cất con dao dính máu.

Nhìn mũi dao sắc nhọn, hình ảnh đứa con nhỏ cùng người chồng của mình hiện lên trong mắt bà. Bà nắm chặt cán dao, bàn tay không ngừng run rẩy...

Bà....bà phải bảo vệ tiểu Nghi....

........

Cậu nhóc tiểu Nghi cuối cùng cũng đến được chỗ cô mình. Cậu bé gõ cửa, giọng nói ngây ngô vang lên:

- Cô An An ơi, con là tiểu Nghi đây ạ! Cô An An ơi, mở cửa cho con đi!

Cạch!

- Oáp! Nhóc con, tối rồi sao con còn chạy ra ngoài làm gì?

Người phụ nữ mở cửa khoảng chừng ba mươi tuổi, giọng nói ngáy ngủ, ánh mắt đo đỏ nhìn "cục thịt nhỏ" trước mặt.

- Con đang chơi trò chơi với ba mẹ ạ!

- Trò chơi?

- Phải ạ! Mẹ con còn nói phải đưa cái này cho cô nữa!

Tiểu Nghi đưa tay mò vào trong áo gối sau đó lấy bức thư đưa cho người trước mặt.

- Tiểu Nghi.....vào nhà cô có chuyện muốn hỏi con.

Người phụ nữ sau khi đọc xong lá thư sắc mặt liền trắng bệch. Cô nắm chặt lấy tay đứa bé, sau đó nhanh chóng kéo cậu vào nhà.

- Tiểu Nghi....bức thư này.....là chị dâu đưa cho con?

- Vâng ạ!

Cậu bé hồn nhiên đáp.

Nhìn đứa cháu nhỏ ngây thơ còn chưa hiểu chuyện. Sóng mũi Phạm An An có chút cay cay. Thằng bé còn quá nhỏ....tại sao mọi chuyện lại xảy ra một cách đột ngột như vậy? Đám người đó...rốt cuộc có còn lương tâm con người hay không?

- Tiểu Nghi, con biết phòng cùa cô mà phải không, đã khuya rồi, con vào đó ngủ đi!

Phạm An An xoa đầu cháu mình, trong lòng là vô vàn xúc động.

- Dạ! Cô An An ngày mai cả nhà chúng ta đi chơi nhé! Ba mẹ nói sẽ đến đón con sau!

Cậu bé cười hì hì rồi lon ton chạy vào phòng.

Nhìn hành động ngây ngô đó, nước mắt cố kìm nén của Phạm An An cũng rơi xuống.

Cô đúng là vô dụng....cả người thân của mình cũng không bảo vệ được...

Nắm chặt lá thư trên tay, dòng nước mắt nghẹn ngào không ngừng tuôn rơi.

Anh hai, chị dâu....em nhất định sẽ không để tiểu Nghi gặp nguy hiểm! Em nhất định sẽ bảo vệ thằng bé thay cho hai người!

........

Cạch!

Nhìn đứa nhỏ say giấc trên giường, Phạm An An nhẹ nhàng đưa tay xoa mái tóc ngắn mèm mại.

" Tiểu Nghi....nếu có thể cô chỉ mong cả nhà chúng ta hạnh phúc yên bình...là do cô vô dụng.....không thể bảo vệ được ba mẹ con....tiểu Nghi...cô hứa với con, một ngày nào đó cô sẽ đòi lại công bằng cho hai người họ...còn bây giờ...điều cô cần làm là bảo vệ con khỏi những tên quỷ dữ độc ác đó...."

Đêm hôm ấy, một đám cháy lớn diễn ra cướp đi sinh mạng của bao người. Đêm hôm ấy, một đứa trẻ ngây ngô bỗng chốc trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ. Cũng là đêm hôm ấy.....một sự thù hận bắt đầu chớm nở, sinh sôi kéo theo những hệ lụy đau thương cho những con người vô tội bị nhấn chìm vào vòng xoáy hận thù, tội lỗi....