Chờ Một Mai Nắng Đến

Chương 2: Ra nước ngoài



Sau khi tin tức về căn nhà của vợ chồng chủ tịch Phạm thị bị bốc cháy, các tòa soạn đã có một màn xôn xao gây náo loạn dư luận. Và trên hết họ vẫn đang không ngừng tìm kiếm thông tin của người duy nhất có quyền kế thừa tập đoàn - Phạm Thụy Nghi - con trai duy nhất của nhà họ Phạm.

Nhưng dù cảnh sát đã vào cuộc điều tra thì dường như tất cả các thông tin của đứa trẻ đều biến mất một cách bí ẩn. Những người giúp việc trong nhà đều không tránh khỏi tai nạn đau thương ấy nên đều đã bỏ mạng. Vì thế tung tích của cậu bé vẫn còn là một ẩn số.

Từ những bằng chứng trước mắt diễn ra, phía cảnh sát đã kết luận bi kịch đau thương ấy chỉ là một tai nạn. Vì thế trong suốt khoảng thời gian đó, một số báo lá cãi đã không ngừng đưa ra các giả thuyết về bi kịch nhà họ Phạm nhưng tất cả đều không đi đến đâu và trở về con số không vô ích....

........

- Tiểu Nghi....nếu muốn khóc...con cứ khóc đi, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ...

Nhìn đứa cháu nhỏ mặc bộ đồ trắng đứng trước thi thể của ba mẹ mình. Trái tim Phạm An An như muốn rỉ máu.

Thằng bé rõ ràng chỉ là một đứa con nít...nó xứng đáng nhận được những điều hạnh phúc trong cuộc sống, chứ không phải là sự đau thương và mất mát......

- Cô ơi tại sao con phải khóc? Ba mẹ sẽ dậy mà phải không?

Tiểu Nghi nhìn cô mình, ánh mắt mong chờ ngây ngô khiến người nhìn vào không khỏi đau lòng.

- Tiểu Nghi...

- Mẹ đã hứa với con rồi! Mẹ sẽ cùng con và ba chơi trò chơi với nhau, mẹ sẽ không thất hứa đâu!

Cậu bé lắc đầu, đôi mắt ươn ướt nhìn hai cái xác nằm trong quan tài.

Cậu bé quỳ gục xuống đất, bàn tay nhỏ bé lây hai cái xác bất động.

- Ba ơi! Mẹ ơi! Hai...hai người dậy với tiểu Nghi đi! Tiểu Nghi sẽ ngoan mà! Tiểu Nghi hứa sẽ ngủ sớm! Sau này không làm phiền ba mẹ nữa! Ba...ba mẹ dậy với tiểu Nghi đi! Cô ơi, cô mau gọi ba mẹ con dậy đi, họ ngủ sâu quá nên không nghe thấy tiếng con gọi!

Tiểu Nghi đôi mắt ướt đẫm, cậu cứ thế ngồi gọi ba mẹ mình mãi nhưng tiếc thay chẳng có lời hồi đáp.

- Tiểu Nghi....đừng...đừng gọi nữa! Ngoan! Tiểu Nghi không phải...không phải rất nghe lời sao?

Phạm An An ôm cháu mình vào lòng, nước mắt của cô cũng không thể nào ngăn lại được. Nhìn hai người thân của mình nằm yên trước mắt. Một người lớn như cô còn không chịu đựng được thì thử hỏi một đứa trẻ con làm sao có thể?

- Hức...cô...cô ơi...ba mẹ...ba mẹ không cần tiểu Nghi nữa...hức...họ không chịu tỉnh lại...hức...họ...họ thất hứa với tiểu Nghi...

Đứa trẻ nắm chặt lấy gấu áo của cô mình nức nở, cậu muốn ba mẹ, cậu muốn họ tỉnh lại...cậu muốn họ cùng cậu ăn cơm...muốn họ cùng cậu chơi đùa...

Trên đồi hoa sau núi, hai thân ảnh một lớn một bé ôm chặt lấy nhau.

Đứa bé nhỏ nắm chặt lấy áo người kia, những giọt nước mắt và những lời nói nghẹn ngào không ngừng vang lên khiến ai cũng chua xót.

.........

- Tiểu Nghi, từ ngày mai cô sẽ đưa con qua Mỹ sống tạm thời, khoảng 5 năm sau cô sẽ đến đón con về được không?

Phạm An An vừa thu dọn hành lý vừa nói với đứa nhỏ trên giường.

- C...cô không đi với con sao?

Tiểu Nghi khó khăn cất tiếng. Do khóc quá nhiều nên giọng nói của cậu khàn đến mức đáng sợ.

- Tiểu Nghi ngoan, cô còn việc phải làm! Cô hứa với con, 5 năm nữa nhất định sẽ đón con trở về được không?

Phạm An An hôn lên trán cậu, ánh mắt kiên quyết chất chứa đầy sự yêu thương.

- Cô An An, cô thật sự...thật sự sẽ đến đón con phải không?

Cậu nắm chặt lấy áo cô mình. Ánh mắt kinh hãi như sợ người này sẽ biến mất.

Nhìn biểu hiện đó, người làm cô làm sao có thể không đau lòng?

Phạm An An ôm cậu vào lòng, sau đó cất giọng nghẹn ngào.

- Cô hứa với tiểu Nghi, nhất định sẽ đón tiểu Nghi trở về! Lúc đó chúng ta sẽ đi ăn kem, đi ăn gà rán, đi mua những thứ tiểu Nghi thích được không?

- Thật...thật không ạ? Cô...cô sẽ không bỏ rơi tiểu Nghi phải không ạ?

Như một vấn đề tâm lý, cậu bé nghi hoặc nhìn cô mình.

- Ừm, cô hứa mà! Chúng ta...chúng ta nghoéo tay nhé!

- Cô An An đã nghoéo tay rồi, cô không được thất hứa!

.................

- Tiểu Nghi con nhớ ngoan ngoãn, 5 năm sau cô nhất định sẽ đón con về nước!

Nhìn tiểu Nghi đôi mắt ươn ướt, Phạm An An muốn ôm lấy cậu nhưng cô biết nếu làm như vậy thì sẽ chậm trễ chuyến bay của thằng bé.

Khẽ nhìn người đối diện, cô cúi đầu, giọng nói tràn đầy sự biết ơn cất lên.

- Cảm ơn anh đã giúp đỡ! Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp!

Người đàn ông kia mỉm cười, bàn tay xoa nhẹ đầu tiểu Nghi rồi hướng Phạm An An nói:

- Cô không cần cảm ơn, anh chị Phạm có ơn với tôi, nếu không có họ tôi chẳng biết có còn giữ được cái mạng này hay không? Cô yên tâm, tôi nhất đính sẽ bảo vệ thằng bé chu toàn!

Nghe được sự kiên định của người kia. Phạm An An như trút bỏ được gánh nặng, cô cúi đầu thêm lần nữa rồi nhẹ nhàng nói với cháu mình.

- Tiểu Nghi chờ cô!

Sau đó liền quay lưng rời đi...