Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 76: Vợ anh



" Xoảng"

Bát sứ vỡ nát dưới sàn, mảnh vỡ gốm sứ vỡ văng tung tóe, bác gái vội hoảng giữ lấy Lăng Nhữ Y kéo ra khỏi chỗ mảnh vỡ.

"Ôi trời, cháu có làm sao không?"

Lăng Nhữ Y mất đi hoạt động, bác gái kéo cô, cô hoàn toàn thuận theo bác. Mạc Đình Quân cũng vội vàng bước đến, bước chân anh vừa nâng lên về phía cô, Lăng Nhữ Y lập tức túm lấy tay bác gái với gương mặt hốt hoảng.

"Không..."

Bác gái ngạc nhiên, không hiểu vì sao cô lại hoảng sợ túm tay mình, bác ngước mắt nhìn người đàn ông đang đi đến. Mạc Đình Quân đến trước mặt Lăng Nhữ Y, cô túm cánh tay bác gái như chiếc áo phao, cô nép mình trốn ở phía sau lưng bác.

Mạc Đình Quân nhìn bác gái, nhìn cô rút người nấp ở phía sau, anh vương ra bàn tay nắm tay Lăng Nhữ Y trên cánh tay bác gái.

Cô giống như nhìn thấy quỷ, tay anh đụng vào tay cô, cô lập tức buông ra bác gái, bước chân lùi lại. Mạc Đình Quân hướng đến cô, cô rút lại hai bàn tay mình, giấu hai bàn tay ra phía sau lưng, anh lại nắm lấy hai vai cô. Lăng Nhữ Y không muốn anh chạm vào mình, cô lập tức đẩy tay anh ra.

"Không anh đừng..."

Xua đuổi đụng chạm của Lăng Nhữ Y, Mạc Đình Quân cố chạm vào cô cũng vô nghĩa, gương mặt cô trắng bệch sợ hãi trừng trừng mắt đối với anh, hất đi cánh tay anh.

"Buông em ra."

Cô hất tay anh khỏi người, giống như một thứ dơ bẩn bám lên người ghét bỏ mà hất đẩy, Mạc Đình Quân dừng lại hành động muốn đụng chạm, trái tim tê lạnh thu tay về, anh chau mi lại vẽ ra nụ cười gượng gạo, khẽ giọng thỉnh cầu cô.

"Em theo anh về nhà đi."

"Không..." Lăng Nhữ Y lắc đầu nhanh, cô sợ hãi, tay túm chặt chiếc váy bầu xanh lam.

Anh quản lý không hiểu rõ sự tình trước mắt là gì, nhìn Nhữ Y sợ như thể gặp ma quỷ, trong khi đối phương là khách quý của nhà hàng. Anh quản lý đứng giữa hai người, không hiểu gì nhưng một bên là nhân viên của anh, một bên là khách quý, anh vô tình đứng giữa, giơ ra hai bàn tay tách Mạc Đình Quân ra khỏi Lăng Nhữ Y.

"Thật ngại quá, hai người đây là..." Anh quản lý thắc mắc.

"Cô ấy là vợ tôi" Mạc Đình Quân chính trực trả lời. Tiên Hiệp Hay

Anh quản lý bất ngờ há hốc, nếu câu trả lời là vậy, anh làm sao có thể ngăn cản nữa, anh quản lý biết ý thu tay về. Lăng Nhữ Y chối bỏ sự thật kia, nhanh chóng rỉ ra tiếng nhỏ phản ứng.

"Không phải..."

Mạc Đình Quân vội cười, gương mặt chua xót muốn nắm lấy tay cô, nhưng cô rất nhanh giấu tay về phía sau. Anh chỉ có thể cười gượng gạo, phản ứng lại chối bỏ của cô.

"Anh còn chưa có ly hôn, em vẫn là vợ anh, em mãi cũng là vợ anh."

Lăng Nhữ Y chau mày đẹp, hai mắt trừng trừng đi nơi khác không nhìn anh, hai hốc mắt rất nhanh nóng hổi. Một trận ấm ức dâng trào trong lòng, cô không thể phản ứng lại câu nói kia, anh nói rất đúng. Khi anh chưa ly hôn thì cô vẫn là vợ của anh, nhưng mà... Cô không muốn làm vợ anh nữa.

Có cái cô vợ nào phải tuyệt vọng bỏ nhà đi với chiếc bụng bự thế này, còn phải một thân một mình mấy tháng qua, cô ấm ức bậm chặt cánh môi, tay siết chặt chiếc váy lam, lập tức xoay đầu rời đi.

Mạc Đình Quân liền vội vã chạy theo cô, mấy người trong gian bếp ngạc nhiên đến ngẩn ngơ, đặc biệt là hai bác gái cùng anh quản lý.

"Quản lý, đây là hiện tượng vợ giận chồng mà bỏ nhà đi bụi với cái bụng bầu ư?" Bác út ngơ ngác nhìn hai người hỏi.

Anh quản lý lắc lắc đầu "Tôi cũng không biết nữa."

Ngơ ngác lắc đầu, một suy nghĩ xẹt qua đầu anh quản lý há hốc lớn.

"Cái gì? Cô Lăng đó... Ôi trời đất ơi, chết tôi rồi."

"Chuyện gì?" Bác gái hỏi, anh quản lý trắng mặt, ngón tay chỉ về phía hai người vừa rời đi kia la ba lắp bắp.

"Cô Lăng... Cô Lăng cô ấy... Vợ... Vợ ông Mạc..."

"Ừ, đúng rồi" Hai bác gái không hiểu vì sao anh quản lý lại ngơ ngác, rất bình thản gật đầu, bác út còn nói kèm.

"Chính người đàn ông kia nói con bé là vợ hắn kia mà."

"Không phải..." Quản lý thất thét "Quan trọng là tôi đã thuê cô Lăng để rửa bát..."

"Thì làm sao?" Hai bác chớp chớp mắt.

Còn làm sao, quản lý gào thét trong tâm hồn.

Anh đã thuê vợ của ông Mạc làm công việc cực nhọc này, người đó là vợ của ông Mạc, là lá ngọc cành vàng, là Mạc thiếu phu nhân, anh lại... Thuê rửa bát.

Ôi anh đã làm gì thế này, thuê Mạc thiếu phu nhân rửa bát.

Ôi thảo nào, lần đầu gặp mặt anh đã cảm thấy Lăng Nhữ Y rất kỳ lạ rồi, rõ là thiên kim tiểu thư, chiếc lắc tay bạc óng ánh trên tay cô cũng đủ mấy cái nhà, rõ là từ lúc đầu nhìn đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng thật không ngờ đó lại là Mạc thiếu phu nhân.

Ôi, ông Mạc sẽ dập nát nhà hàng này mất.

Lăng Nhữ Y đi thẳng vào phía sau nhà hàng, cô đi đến dãy nhà trọ, vì hoảng mà vội vàng bước lên mấy bậc thang đá, Mạc Đình Quân sốt ruột đi theo sau từng bước chân của cô. Cô vì nhìn thấy anh mà phát hoảng, anh vì nhìn thấy cô cũng phát sợ.

Anh đi theo chân cô, bước theo cô lên cầu thang bằng đá, lo sợ cô ngã.

"Em chậm chậm thôi, Nhữ Y em đừng vội."

Lăng Nhữ Y mới không nghe, cô bước từng bước nhanh vội lên cầu thang, đi đến căn phòng của mình, mở cửa ra bước vào nhà lập tức đóng sập cửa lại, giọng nói khó chịu vang dội ra xua đuổi.

"Anh đi về đi!"

Mạc Đình Quân bị bỏ lại, anh đứng trước cánh cửa, nhẹ giọng nói.

"Em nghe anh nói đã."

Lăng Nhữ Y trừng trừng mắt với cánh cửa, cô mới không muốn nghe mấy lời nói của anh, tức giận cùng hoảng sợ ấm ức trong giọng nói.

"Em không muốn nghe cái gì cả, anh về đi."

Mạc Đình Quân trầm mặt, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi của Nhữ Y, mấy tháng qua cô sống như thế sao? Đã bụng lớn như vậy mà lại đi rửa bát, anh vừa thương vừa xót, vừa cảm thấy tội lỗi.

Anh tựa mình vào cánh cửa giống như muốn đi xuyên qua, gương mặt u uất nhìn cửa màu đồng, cố gắng hình dung ra bóng dáng nhỏ ở phía bên kia cánh cửa.

"Anh sẽ không đi đâu trừ khi em theo anh về."

Lăng Nhữ Y mím chặt môi, cô ngồi xuống giường nệm của mình, nhanh chóng nằm xuống nệm nhắm mắt lại một cách không quan tâm.

Cô lầm bầm trong bụng.

Được, là do anh muốn, cho dù anh có ngồi đến hoá thạch ngoài kia cô cũng không theo anh về. Anh muốn ở đó cứ ở, cô mới chẳng thèm quan tâm.

Lăng Nhữ Y xoay người, bụng lớn khó chịu nằm nghiêng người, đưa tấm lưng ra phía cửa, cô sẽ không quan tâm anh. Lăng Nhữ Y nhắm lại đôi mi, cố gắng không bận tâm người ngoài kia mà nhắm mắt nằm tịnh dưỡng.

Mạc Đình Quân ở bên ngoài liên tục cầu khẩn, giọng nói trầm luân truyền vào phòng lọt vào lỗ tai Lăng Nhữ Y.

"Nhữ Y, em mở cửa cho anh đi."

"Anh thật sự muốn nói chuyện với em."

"Nhữ Y, anh biết sai rồi."

"Em tha lỗi cho anh được không?

"Nhữ Y, nếu không tha thứ cho anh thì em cũng phải theo anh về."

Lăng Nhữ Y bịt chặt hai lỗ tai, cô trừng trừng mắt nhìn hư vô, hai hốc mắt nóng hổi ứa ra dòng nước lấp lánh. Lăng Nhữ Y cố gắng bịt chặt hai lỗ tai mình, nhưng âm thanh trầm trầm ấy vẫn cứ thế lọt vào tai cô.

"Nhữ Y à... Em không thương anh nữa, em cũng thương ba mẹ em chứ, theo anh về đi em."

Không thương anh nữa...

Bốn chữ gây lên cơn tê dại trong lòng Lăng Nhữ Y, cô nắm lấy chiếc chăn trùm kín mít toàn bộ cơ thể, giấu mình vào trong chăn tách biệt với mọi thứ. Chăn trùm kín, cô giấu mặt mình vào trong chăn, vấy ra mấy giọt nước nóng hổi.

Trái tim tê buốt phản kháng dữ dội câu nói kia, cô mím chặt môi không cho phép bản thân phát ra bất kì âm thanh nào. Cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cố gắng kiềm xuống hai hàng nước trên mi làm cho mũi bị nghẹn lại, hơi thở trở nên nóng.

Một câu không thương nữa nghe thật là dễ đi, cô thương anh cũng gần tám năm rồi, anh nói một câu cô không thương anh nữa thật nhẹ nhàng. Trong khi trái tim cô phản ứng dữ dội, nó tê buốt làm cơ thể cô run dại, những cảm xúc xuyến xao chôn vùi bùng nổ trong lòng, Lăng Nhữ Y nhắm chặt mắt, đánh bỏ suy nghĩ mềm yếu.

Mũi trở nên nghẹn lại, phát ra âm thanh mềm nhũng.

"Em nói... Anh đi về đi."

Mạc Đình Quân trầm ngâm, anh tựa mình vào cánh cửa, ứa ra hàng nước mắt nóng hổi đau lòng.

"Mấy tháng qua em ở chỗ này à? Rửa bát cho nhà hàng?"

Ngẫm lại bộ dạng cô đứng rửa bát với chiếc bụng lớn, Mạc Đình Quân xót xa nghẹn giọng, hai bàn tay anh thả trong không khí phát lạnh, mấy đầu ngón tay bắt đầu run rẩy.

"Cũng không liên quan đến anh" Giọng Lăng Nhữ Y nhỏ xíu rỉ ra, nghe âm thanh anh cũng biết cô đang trốn trong đó khóc.

Anh nắm chặt lại hai lòng bàn tay, trái tim nức nẻ bị tẩm chất độc mà mềm nhũng yếu ớt, nước mắt liên tục chảy xuống.

"Sao lại không? Em là vợ của anh mà."

"Không phải đâu..."

Cô mếu máo, rỉ ra âm từ chối.

Còn tiếp...

(P/s Xin chào anh chị dễ thương ban kiểm duyệt, duyệt cho em nhanh nhanh, cập nhật cũng nhanh nhanh đi nào, em yêu mọi người chụt chụt.)

_ThanhDii