Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 77: Phải chi



Sau lời từ chối của Lăng Nhữ Y, Mạc Đình Quân lặp lại một câu rất cứng rắn.

"Khi nào anh chưa ly hôn, khi ấy em vẫn là vợ của anh, dù em ghét bỏ anh, em vẫn là vợ của anh."

Lăng Nhữ Y không đáp, cô rút trong chăn, thời gian trôi qua, cánh cửa dần im lặng, trôi qua hai giờ Lăng Nhữ Y mới chui ra khỏi chăn, âm thanh bên ngoài hoàn toàn yên lặng, Lăng Nhữ Y trừng trừng đôi mắt về phía cánh cửa.

Yên lặng như vậy, chắc hẳn là đã đi rồi.

Lăng Nhữ Y nhìn cánh cửa một cách đề phòng, cô ôm chiếc gối mềm, đôi mắt phòng bị nhìn cửa phòng, ngẫm nghĩ chần chừ, cô do dự thêm một lúc, quyết định chờ thêm hai giờ nữa, hai giờ nữa trời cũng đã sụp tối rồi, anh cũng phải đi thôi.

Lăng Nhữ Y nằm như thế chờ đợi thêm hai tiếng, đồng hồ điểm bảy giờ tối, cô lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài đã hoàn toàn yên lặng, Lăng Nhữ Y đứng dậy đi đến cửa. Cô chậm chạm nắm chốt, vẫn có hơi nghi ngờ, cô thật chậm rãi vặn chốt cửa, kéo nhẹ cửa ra.

Cánh cửa đẩy ra, đập vào mắt Lăng Nhữ Y vẫn là Mạc Đình Quân đứng chờ trước cửa, cô lập tức bối rối kéo lại cánh cửa.

Mạc Đình Quân chặn tay trên mép cửa, anh chặn cửa lại, gương mặt chờ đợi đã lâu thấp thỏm vui mừng.

"Tối rồi, em cũng đói rồi, anh đưa em đi ăn."

Lăng Nhữ Y nâng mắt nhìn bàn tay anh chặn mép cửa, cô nghiêm mặt.

"Anh bỏ ra."

Mạc Đình Quân đơn nhiên không thể bỏ ra, bốn tiếng chờ đợi cô mới mở cửa, cô cũng chưa có ăn gì, anh lo lắng nói nhanh "Anh chỉ đưa em đi ăn thôi, em cũng chưa có ăn gì mà, anh đưa em đi."

Lăng Nhữ Y mím môi, trong trí nhớ xẹt qua một hình ảnh đau lòng của cô ngày trước. Ngày cô chuẩn bị một bàn ăn thật thịnh soạn chỉ để mời anh dùng cơm cùng cô, sau đó anh chỉ tuyệt tình từ chối.

Lăng Nhữ Y mím chặt môi, đánh bỏ đau lòng nhắc lại.

"Anh có bỏ ra không?"

Đôi mắt cô trừng trừng khó chịu, nếu mà anh không bỏ ra, đừng trách cô đóng cửa sẽ làm gãy mấy ngón tay của anh. Cô trừng mắt cảnh cáo, Mạc Đình Quân buông ra cánh cửa, ngược lại hai tay anh nắm lấy bàn tay đang nắm chốt cửa, hai tay anh to lớn ủ ấm bàn tay lạnh của cô.

"Anh chỉ đưa em đi ăn, hay là... Ừ hay là em ăn gì thì nói, anh mua cho em, chiều giờ em cũng chưa có ăn cái gì."

Anh cứ như vậy, Lăng Nhữ Y nhìn không quen, dẫu sao thì cô đột nhiên bỏ đi, mối quan hệ của hai người chưa có dấu chấm rõ ràng. Lăng Nhữ Y đành phải hạ mắt, cô rút lại tay mình, bước ra khỏi căn phòng rồi khoá lại.

"Anh muốn đi ăn thì đi ăn" Cô đáp, Mạc Đình Quân lập tức vui mừng, anh giơ ra bàn tay muốn choàng vai để dắt cô. Nhưng ngay tức khắc anh nhận được con mắt trừng to của cô, anh thu lại tay mình, chỉ có thể chậm rãi đi bên cạnh cô.

Lăng Nhữ Y đồng ý dùng bữa cùng anh, không có nghĩa rằng cô đồng ý quay về, anh có cái gì lại vui như vậy. Cô dùng bữa cùng chính là để nói rõ với anh mối quan hệ của hai người, chính thức đặt dấu chấm hết cho anh.

Nói là vậy, gương mặt tuấn lãm hốc hác có phần gầy gò, nơm nớp lo lắng và vui mừng, hai hốc mắt đỏ sưng của anh, Lăng Nhữ Y không tài nào mở miệng nói ra mấy lời đau lòng trên bữa ăn.

Cả hai người ngồi trong nhà hàng Tam Đào, cô chỉ im lặng cặm cụi ăn, anh cũng không phiền cô dùng bữa, anh không ăn cũng không nói chuyện, chỉ ngồi im lặng ngắm nhìn cô.

Cô mang thai vậy mà chỉ có mỗi bụng là to, gương mặt hay tay chân đều vẫn nhỏ như vậy. Thời gian qua có lẽ rất khó khăn với cô, ăn uống cũng có vẻ như không được đầy đủ mới gầy như vậy. Mấy người mang thai thường sẽ mập, không thì cũng phải tròn tròn, còn cô hoàn toàn gầy nhỏ, chỉ có chiếc bụng phình lên chứng tỏ bản thân là thai phụ.

Ngoài ra không có điểm nào giống thai phụ nhà người ta, phục vụ mang ra một bát canh hầm bổ, Mạc Đình Quân khuấy khuấy bát canh nóng hừng hực bốc ra khói trắng. Khuấy bát canh nóng trở nên ấm ấm, anh mới nhẹ đẩy bát canh về phía đối diện cho Lăng Nhữ Y.

Lăng Nhữ Y nhìn bát canh đẩy đến, cô liếc mắt nhìn anh, anh liền nâng lên nụ cười đáp ứng. Lăng Nhữ Y liền cúi xuống tiếp tục dùng bữa, cô không hề động đến bát canh đó, dùng xong bữa liền đứng dậy xoay người đi.

Mạc Đình Quân vội đứng dậy đi theo cô, vội vã đi theo bước chân của cô trở về căn phòng, cô bước lên bậc thang thật nhanh, anh liền lo lắng nhắc nhở.

"Em cẩn thận một chút."

Lăng Nhữ Y lập tức ngừng lại bước chân, ánh mắt phiền phức liếc nhìn anh. Trong bụng không ngừng mắng rủa, bởi cầu thang này cô đi cũng năm tháng rồi, không phải mới đi lần đầu, anh cứ nhắc nhắc cái gì? Cô đi đến mòn lối này rồi, anh mới chạy đến đây mà lo lắng nhắc nhở.

Có trễ quá không? Lăng Nhữ Y phiền phức xoay mặt, bước lên bước chân nặng nề đi lên bậc thang.

Mạc Đình Quân đi theo cô trở lại căn phòng, Lăng Nhữ Y dùng chìa khoá mở cửa phòng, nhưng cô không bước vào trong. Chân cô đứng im, ngoái lại nhìn anh, không gian ở gác mái gió lạnh đầu hạ đung đưa, thổi làn váy xanh lam phấp phới.

Cô nhìn anh, trong màn đêm sương phủ đầu mùa hạ, ở gác máy gió trời thổi lớn, đầu hạ về đêm gió cũng khá lạnh. Gió thoảng thôi nhẹ làn tóc dài bay bay, Lăng Nhữ Y nhìn anh khẽ chớp nhẹ, ánh mắt phiền phức ghét bỏ trở nên bình lặng.

"Anh về đi, em không muốn gặp anh."

Mạc Đình Quân cười nhẹ nhàng, anh đáp khẽ "Anh sẽ không về nếu em không cùng anh trở về."

Lăng Nhữ Y trầm lắng, đôi mắt bình lặng càng thêm u uất, yên tĩnh như màn đêm nơi đây, gương mặt cô bình thản, giọng nói cũng nhẹ nhàng như tơ lụa.

"Chúng ta hết rồi..." Cô cười khẽ, nâng lên kiên cường đến bi thương "Anh không cần phải cố gắng níu kéo nữa, em đã không cần anh từ lâu rồi."

Mạc Đình Quân cúi mặt, trên hốc mắt đỏ cay cay, anh thở ra hơi thở run.

"Hết rồi thì có thể bắt đầu lại, em không cần anh nhưng anh cần em, em đừng như vậy nữa, theo anh về nhà đi."

Lăng Nhữ Y nhìn hoen đỏ trên mắt anh, cô chỉ lùi đi một bước, lắc nhẹ đầu.

"Em không cần anh nữa, em không muốn tự mình làm khổ mình nữa, em chỉ cần bình yên thế này mà sống thôi, có chút bình yên thế này anh cũng không cho em sao?"

Mạc Đình Quân mím môi, anh thở ra hơi run, chậm chạp quỳ xuống trước mặt cô, gối anh khụy xuống đất, Lăng Nhữ Y giật mình mất mấy giây to mắt nhìn anh đang quỳ trước mặt.

"Anh xin lỗi."

Ba âm tiết thổn thức vang lên, trái tim Lăng Nhữ Y ngừng đi một nhịp, nó trở nên nhức nhói tê dại trong lòng ngực khiến cho tay cô run lên. Lăng Nhữ Y nắm chặt bàn tay mình, đè xuống cảm giác đau lòng, lạnh nhạt cười đắng.

"Anh đừng như thế..."

Mạc Đình Quân cô từng yêu, là người đàn ông kiêu căng ngạo mạn, người đàn ông quyền lực vô hạn tiền tài vô bờ, người đàn ông khinh thường, rẻ mạt tình yêu của cô.

Anh như này, thật sự rất lạ.

"Nhữ Y...Em cho anh một cơ hội, anh sẽ sửa chữa lại mọi thứ, anh sẽ bù đắp mọi thứ, cho anh cơ hội đi. Anh sẽ chăm sóc em, sẽ bảo vệ em, sẽ làm tất cả cho em, chỉ cần một cơ hội thôi, cho anh một cơ hội để yêu em đi, được không?"

Lăng Nhữ Y nắm chặt lòng bàn tay, kiềm nén lại cơn dại trong lòng, chân cô lại lùi đi thêm một bước, đầu lắc mạnh mẽ hơn.

"Không..."

Câu trả lời khiến cho Mạc Đình Quân tê tái, gương mặt anh nhăn nhó, mày rậm chau chặt, đau khổ đôi mắt cay đắng, hôm nay anh đã khóc quá nhiều. Nước mắt vừa ứa trên mi đã làm hai hốc mắt anh đau rát, giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống, anh khẩn thiết nhìn cô, đau đớn nhìn cô.

"Anh biết anh có tội, anh hối hận rồi Nhữ Y... Anh thật sự hối hận rồi, em làm ơn... Cho anh một cơ hội nữa thôi."

Lăng Nhữ Y trầm lặng, gió đêm thổi nhẹ trên gò má thiếu nữ bi ai, gió đêm dập dìu trên đôi vai người đàn ông khụy gối.

Mắt cô lấp lánh giọt sương hoa, tiếc thương cho tình yêu của bản thân mình, anh đã hối hận nhưng đều đã muộn màng rồi. Trái tim trong cô đập mạnh thương xót, nhưng cô dặn lòng, cô tự nhủ trái tim đừng rung động, hốc mắt cay cay, tuyệt tình lạnh giá phát ra âm nhỏ.

"Không..."

Mạc Đình Quân khẩn thiết, nhăn nhó nước mắt rơi lã chã, anh run rẩy đến bật ra tiếng khóc không khác gì đứa trẻ nhỏ, người đàn ông ba mươi tuổi, người từng cao thượng biết bao, giờ đây lại quỳ ở đó bật khóc.

"Nhữ Y, em đừng như vậy, anh xin em... Đừng như thế, Nhữ Y, em không được tàn nhẫn như thế..."

Lăng Nhữ Y trầm mặc, trên mi chợt qua tia đau lòng.

A... Một câu nói thật quen thuộc làm sao, nhắc cô nhớ về một ngày đau thương, một ngày tàn khốc, Lăng Nhữ Y chỉ cười nhẹ, mi mắt hồng hồng kiềm lại đau đớn trong tim, vươn ra nụ cười nhẹ nhàng.

Cô không lẩn tránh, cô nhìn thẳng vào gương mặt đau khổ của anh, nhìn vào đôi mắt đau đớn tuyệt vọng khẩn cầu của anh, cô lại chỉ cười.

"Được chứ, vì em không cần anh nữa, em cũng không muốn yêu anh nữa."

Lăng Nhữ Y cảm thấy hốc mắt mình đắng cay, cô vội vã xoay đầu, thở ra một hơi nặng trĩu.

"Anh về đi."

Cô cất lên bước chân, bước vào căn phòng trọ của mình, không một cái chần chừ, không một luyến lưu do dự đóng chặt lại cánh cửa.

Cạch.

Mạc Đình Quân khổ sở bật khóc, anh vẫn quỳ ở nơi đó, nước mắt chảy xuống không ngừng, giọng trở nên thật nghẹn.

"Anh xin lỗi... Anh xin lỗi..."

Lăng Nhữ Y bước vào phòng, cô tựa lưng mình vào cánh cửa, lạnh lùng trên mặt buông xuống trở nên khổ sở, đôi mày thanh nhanh chóng chau lại.

Cô chỉ cách anh một cách cửa, cô nghe thấy anh, cô nghe thấy nghẹn ngào nức nở liên tục xin lỗi ấy. Lăng Nhữ Y chau mi, nước mắt nóng hổi chảy xuống, cô sợ mình sẽ nấc ra tiếng khóc mất, hai bàn tay nhỏ bịt chặt lại miệng mình.

Lăng Nhữ Y nức nở nước mắt chảy xuống liên tục, đôi vai cô run lên bần bật nhưng cô không dám hé răng, không dám bật ra tiếng khóc nào.

Xin lỗi... Cũng đã đều vô nghĩa rồi.

Phải chi ngày trước anh chịu nhìn về phía cô một chút, phải chi ngày hôm đó anh xót thương cô một chút, đứa trẻ đó sẽ không mất đi. Cô và anh cũng sẽ không trở nên như này, phải chi, tất cả đều chỉ còn là hai chữ phải chi.

Phải chi mà ngày ấy người đừng bỏ lỡ, phải chi mà người biết tiếc thương một trái tim, phải chi mà ta nhẹ nhàng với nhau một chút thì giờ đây đâu phải kẻ khóc người đau.

Còn tiếp...

(P/s:

Trước kia...

"Mạc Đình Quân, anh không thể tàn nhẫn như vậy."

"Được chứ, vì em không được phép mang con của tôi."

Và giờ đây...

"Nhữ Y, em không được tàn nhẫn như thế."

"Được chứ, vì em không cần anh nữa, em cũng không muốn yêu anh nữa.")

_ThanhDii