Chốn Về Là Em

Chương 1: Mất mát



Hôm ấy là một ngày trời mưa tầm tã, không khí sặc mùi ẩm ướt cùng với bầu trời âm u nhuộm đẫm nỗi buồn như thể thế giới này chẳng hề tồn tại thứ gọi là hi vọng, đường về nhà sao trở nên não nề đến thế, mà đó có còn là nhà không? Có còn là nơi mà cô có thể trở về sau bao mỏi mệt phiền muộn mang tên tuổi trưởng thành không?

Đáp án thật quá đau lòng, như một tinh cầu chết đã bị Chúa Trời từ bỏ, trên đời thật sự không tồn tại hai chữ hi vọng.. tương lai thật quá xa vời, mà em thì đã đi thật rồi.

Trong cái ngày mà ông trời còn đang khóc than như thế, có người nhận được tin một người đã đi đến nơi nào đó thật xa, đi mãi.. đi mãi không về.

Tiếng mưa rơi tí tách ngoài khung cửa, loa điện thoại bên tai truyền đến chỉ là những thanh âm than khóc vỡ vụn: "Hoài à, Lam.. mất rồi, cậu ấy mất rồi.."

Hoài không hiểu, cũng không biết bằng cách nào mà cô có thể đến bệnh viện một cách bình tĩnh không nôn nóng, không vội vàng như hiện giờ, có thể đây chỉ là một trò đùa, một sự bất ngờ cho một ngày kỉ niệm? Nhưng, hôm nay lại chẳng phải là một ngày gì đặc biệt, Nhã Lam không cần phải làm như thế.. Đến rồi, không đâu, không thể nào đâu, quá nhiều.. quá nhiều sự não nề ở đây, cô không cần chúng hiện diện, mà Nhã Lam của cô cũng vậy, sự tồn tại của nó ở nơi đây là không nên. Não nề, buồn tủi, bất hạnh, chia ly, khóc than.. không cần, không cần những thứ như thế, nhưng bệnh viện lại là nơi của những điều như thế, đó là một điều hiển nhiên mà ai cũng biết, chỉ có người đã quá chìm vào nỗi đau như Hoài mới không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc ấy.

Nơi bệnh viện sặc mùi thuốc khử trùng, cùng với đó là không khí vội vã hối hả của các y bác sĩ và cả sự tan vỡ, buồn bã sau mỗi cuộc chia ly. Ở nơi mà sinh lão bệnh tử là điều diễn ra hằng ngày như bệnh viện, có thể một đứa trẻ đã sinh ra, cũng có thể một ai đó đã ra đi, nhưng điều đó có quan trọng không? Hoài không biết, cô chẳng thể nào biết được, cô chỉ biết một điều rằng, ở nơi đó, trước mắt cô đó, người mà đang nằm sau lớp vải trắng dính đầy máu tươi được vây quanh bởi các y bác sĩ và người nhà, những gương mặt quen thuộc ấy.. là người con gái mà cô yêu, là người con gái mà cô chỉ thích gọi là Nhã Lam của cô ấy, nơi đó nằm là em mà không phải một ai khác, chẳng có trò đùa nào ở đây cả.. đây là hiện thực, là sự thật mà cô cần đối mặt, một hiện thực nghiệt ngã, rằng.. em đi mãi rồi.. không bao giờ trở lại được nữa, nụ cười ngày ấy khiến cô rung động đã không còn nữa, người ấy đi thật rồi.

Sững người thật lâu nơi không khí tang thương, người đến người đi thật vội vã.. vụn vỡ trong lòng không cách nào nhận thấy, chẳng cách nào để cô có thể chấp nhận một sự thật rằng, người con gái mà cô yêu nhất đã không còn tồn tại trên cõi đời này.

Tang lễ đi qua, người nằm lại dưới lòng đất mẹ, linh hồn người liệu có đến được với Thiên Đường? Nhưng mà em ơi, sao tôi lại chẳng cách nào có thể chấp nhận rằng em đã rời xa tôi mãi rồi, tang lễ đã qua, tôi cũng đã tiễn em đi hết đoạn đường cuối, nhưng sao trái tim tôi lại chẳng đớn đau chút nào? Vì sao mà nước mắt tôi lại chưa từng rơi? Như một tinh cầu đã chết, tôi đang quẩn quanh hố đen nào đây, vì sao nào dành cho tôi? Nơi nào là nơi tôi thuộc về? Đường về nhà sao xa lạ quá..

Nhã Lam, Nhã Lam của tôi.. em đang nơi đâu? Có thể dẫn đường tôi về nhà không?

Hoàng hôn chậm rãi buông xuống phủ lấy bóng lưng cô độc hãy còn đang lạc lối..

Dưới ánh chiều tà, bóng ai còn vương nỗi buồn?

Dưới chiều hoàng hôn vội vã, có ai đang kiếm tìm điều gì đã đánh mất?

"Tôi nhớ là tôi đã cho cậu vài ngày nghỉ phép, thế cho nên tại sao cậu lại ở đây vào giờ này thay vì nghỉ ngơi tại nhà?"

Bỏ chiếc máy ảnh xuống, Hoài ngước mắt nhìn người con gái đang đứng trước bàn làm việc của mình, giọng nói ấy mang theo sự quan tâm lo lắng, nhưng Hoài lại cảm thấy sao mọi người đang dần trở nên lo bò trắng răng, cô chẳng bị làm sao, chị Huyền đã vậy, anh Quang cũng thế, mà cả Tuyền nữa chứ, cô có làm sao đâu chứ? Tại sao ai cũng kêu cô nên trở về và nghỉ ngơi? Mọi chuyện rất ổn cơ mà, cô chẳng bị làm sao, ngoài mất đi người cô yêu..

Đã mười ngày rồi, mười ngày mà thế giới của Hoài không còn dáng hình Lam bên trong, thế giới này sao thế nhỉ? Sao lại buồn bã đến thế, sao lại chán nản đến thế, sao lại u ám đến thế? Sao lại thế nhỉ?

Thế giới này sao thế, sao đã đau buồn đến vậy mà mọi thứ vẫn có thể tiếp tục vận hành một cách thật bình thường, như chẳng có gì đổi thay? Người cô yêu nhất đã rời đi, nhưng sao nó vẫn có thể là một ngày nắng đẹp, sao vẫn có thể tươi vui, sáng rọi hi vọng như vậy? Dù cho thế giới này đã từ biệt một người, một người quan trọng như thế nào với một ai đó, một gia đình nào đó.. Làm sao để có thể bày tỏ nỗi lòng nhớ thương, làm sao để có thể hiểu được niềm đau lan tràn trong trái tim này đây.. cô chẳng thể nào khóc, lòng này nghẹn ứ một mớ bi thương không thể nói thành lời, mắt này đã từng chứa một biển ngân hà rực rỡ ánh sáng, giờ đây chỉ còn lại một vùng biển chết chẳng cách nào có thể tuôn rơi.

Thế giới này sao trở nên xa lạ quá..

"Tại sao tôi phải nghỉ? Tôi rất ổn, công việc vẫn còn đó, nên tôi cần phải đến đi làm chứ, sếp." Cô nói sau chuỗi thời gian dài im lặng.

"Cậu có thật sự ổn không?" người ấy vẫn tiếp tục hỏi han.

"Cậu làm sao đấy, tôi đã bảo là mình ổn rồi mà Tuyền, thấy không? Tôi có bị làm sao đâu, vẫn rất ổn, vẫn khỏe mạnh, không bệnh tật gì." Hoài thở dài đứng lên xoay vài vòng, nhảy vài cái cho bạn cô cũng vừa là sếp cô nhìn xem sự khỏe mạnh của mình.

Tuyền chỉ nhìn mà không nói, có thể ai cũng nhận ra, chỉ riêng chính người trong cuộc là không nhìn ra được, khỏe mạnh về vật lý thì nói làm gì, nếu thật sự là ổn thì sao trông cậu lại nhìn như kẻ lạc lỏng giữa thế giới này vậy, cậu có thật sự ổn từ giây phút ấy chưa? Từ cái giây phút mà thế giới hạnh phúc của cậu sụp đổ.. Đôi mắt ấy của cậu sao chỉ còn hờ hững, ánh sao mà em ấy thích đâu rồi?

Ánh mắt ngày ấy giờ nơi đâu?

Thở dài một hơi, Tuyền bất lực lên tiếng: "Vậy được rồi, cậu cứ làm đi, nhưng nếu cảm thấy không ổn thì cậu có thể về nhà nghỉ bất cứ lúc nào, không cần để tâm đâu. Thế thôi, mình đi đây, cậu làm việc đi." Và rồi xoay người rời đi.

Cô nghe vậy chỉ cười đáp lại, rồi lại tiếp tục công việc với chiếc máy ảnh của mình.

Mỗi người mỗi tâm trạng cùng tồn tại trong một thế giới.