Chốn Về Là Em

Chương 2: Nụ cười ngày ấy



Rốt cuộc nụ cười ngày ấy có từng tồn tại?

Nụ cười ngày ấy.. một ngày thật đặc biệt của những năm tháng thanh xuân thời cấp ba. Thật lạ lùng, tới tận bây giờ Hoài vẫn nhớ rõ như in cái nụ cười ấy, dù rằng nụ cười hoàn toàn không tìm thấy ý cười bên trong, đôi mắt xinh đẹp của em khi ấy như chẳng chứa được ai, trông thật vô hồn, nhưng khi em đứng ở nơi đó lại vẫn có thể thu hút được sự chú ý của cô.

Một ngày thật kì lạ, một duyên phận khó hiểu.

Theo thời gian thấm thoát thoi đưa, thanh xuân ngày ấy trở nên thật nhạt nhòa trong tâm trí bao con người trưởng thành mỏi mệt bởi cuộc sống xô bồ hiện tại. Ai còn có thể nhớ một thời thanh xuân đã từng nông nổi đây? Có thể câu trả lời là có, cũng có thể lại là không, nhưng ai cũng sẽ có một thời thanh xuân để mà nhớ thương.

Mùa hè oi ả đã qua, nhưng dư âm thì vẫn còn đó, những cô cậu học sinh hãy còn đang tiếc nuối kì nghỉ hè thoáng cái đã kết thúc. Ngày tựu trường đã đến, những cô cậu học sinh tụ tập dưới sân trường cùng nhau kết bè kết phái túm tụm lại bà tám, dù rằng vẫn còn tiếc nuối kì nghỉ hè đã qua nhưng bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ khi có thể gặp lại bạn bè của mình, lẫn trong từng tốp học sinh đang cười đùa vui vẻ cũng có những cô cậu học trò rụt rè nhút nhát bởi môi trường xa lạ của ngôi trường này, đây hẳn là những cô cậu học trò lớp mười năm nay rồi. Những gương mặt cũ đã chẳng còn mấy, lớp mười hai năm ngoái đã tốt nghiệp, tiến lên con đường tương lai mà họ lựa chọn.

Hoài lười nhác ngồi trong lớp ngủ gục trên bàn, dù mùa hè đã qua, nhưng sự oi ả nóng bức vẫn còn ở đó, cái không khí náo nhiệt ồn ào cùng với sự nóng nực này khiến cô cảm thấy khá khó chịu. Trong lớp cũng không có bao nhiêu học sinh, dù rằng dưới bảng thông báo đều đã được dán bảng phân chia lớp, nhưng các cô cậu học trò hiếu động vẫn chưa muốn vào lớp ngay mà vẫn còn phải ở dưới nô đùa. Dù gì thì phần lớn cũng chỉ là đổi một lớp học khác, một tên lớp khác chứ ba mươi mấy con người thì hẳn là vẫn y như lớp cũ, chỉ vài thành phần cá biệt như ở lại lớp hoặc kết quả học tập của năm trước vô cùng lóa mắt mà được thuyên chuyển lên lớp chọn trong năm nay.

Trống trường đã đánh, báo hiệu cho những cô cậu học trò hãy còn đang ham vui rằng tới lúc phải trở lại lớp học của mình rồi, dù rằng vẫn còn ham chơi, nhưng những cô cậu học trò cũng không dám khiêu chiến quyền lực của giáo viên, huống chi đây còn là ngày đầu nhận lớp, ai cũng không muốn trở thành nhân vật bị giáo viên ghim cả, huống hồ nỗi sợ giáo viên đối với một học sinh Việt Nam đã ăn sâu vào máu. Sân trường náo nhiệt chỉ trong thoáng chốc lại quay trở về yên tĩnh như đã từng.

Híp mắt nhìn giáo viên trên bục giảng, có vẻ năm nay chủ nhiệm lớp cô là người này, nói sao nhỉ, mặc dù trong cô hơi hung dữ, ăn to nói lớn, không giống người học văn lắm, nhưng cô lại phụ trách dạy môn văn. Trông cô khá là đầy đặn, nhưng chung quy lại là vẫn không có béo lắm, dù gì thì cô cũng đã có chồng và hai đứa con, cũng đã ngoài bốn mươi rồi, nên cũng không lấy làm lạ, nhưng đây cũng không phải chuyện mà cô cần để tâm.

"Tôi tên Trúc, là giáo viên chủ nhiệm năm nay của các anh các chị, môn văn lớp mình cũng do tôi phụ trách. Số điện thoại của tôi ghi trên bảng, các anh các chị chép vào vở, sau này có chuyện cần hỏi hay cần giải quyết thì cứ gọi." Cô Trúc nói một cách từ tốn, ngắt nghỉ đúng nhịp rồi lại tiếp tục: "Giới thiệu xong rồi, thì tới việc bầu ban cán sự lớp, tôi mới gặp lớp các anh các chị lần đầu, nên không biết ai, các anh các chị học với nhau từ năm trước chắc cũng quen nhau hẳn rồi, nên chắc biết tự bầu chọn ai được, nên chúng ta bầu cử ha. Rồi ai có ý kiến nào thì lên tiếng."

Đối với chuyện này Hoài không mấy quan tâm, thờ ơ nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, bởi vì năm nay cô đã học lớp mười một vậy nên sẽ không học lại các phòng học của khối lớp mười ở tầng trệt, thay vào đó là học ở các phòng học ở tầng một, mặc dù leo lầu hơi oải đối với một con người biếng nhác như cô, nhưng ít nhất thì phong cảnh cô được thấy cũng không tệ. Chỗ cô ngồi là cạnh cửa sổ, nhưng không phải cửa sổ cạnh hành lang, cho nên thay vì có thể thấy người đi kẻ lại và sân trường hiện đang vắng bóng học sinh thì thứ cô được thấy là cảnh biển xinh đẹp.

Trong lúc cô ngẩn người thì việc bầu ban cán sự cũng đã xong từ bao giờ, lớp trưởng là người quen, hẳn là có thể nhờ được.. hoặc cũng có thể là bản thân cô sẽ bị áp bức nhiều hơn, ha, nghĩ đến tương lai phía trước sao mà khổ ải.. Hoài thở dài cầu nguyện cho tương lai mai sau của mình với vị lớp trưởng họ Trần tên Tuyền kia.

Nói đi cũng phải nói lại, Trần Phạm Kim Tuyền là thanh mai trúc mã của cô, nếu