Chồng Cũ Của Từ Ý Kha

Chương 2



4

"Hãy xem vòng bạn bè của Cố Nhiễm." - Đây là tin nhắn từ người bạn thân nhất của tôi, Vương Thi Thi.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Ngoài tôi và Triệu Nhất Đậu, còn có Cố Nhiễm và Vương Thi Thi trong ký túc xá đại học. Vương Thi Thi thân với tôi, còn Cố Nhiễm thì thân với Triệu Nhất Đậu.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Thi Thi, trong tiềm thức tôi có một dự cảm không lành.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng tôi cũng gia nhập được vào vòng bạn bè của Cố Nhiễm.

Sau đó, tôi như rơi xuống hầm băng.

Bài đăng gần đây nhất trong vòng bạn bè của Cố Nhiễm - "Người đẹp thân yêu nhất của tôi, chúc mừng sinh nhật [Rắc hoa] [Rắc hoa]", hình ảnh là cận cảnh của Triệu Nhất Đậu.

Cô ta quay lại khi nào? Trong ảnh, Triệu Nhất Đậu đang đội mũ sinh nhật, hai tay chắp lại, nhắm mắt và nở nụ cười trên môi, rõ ràng là đang ước nguyện.

Có một số hình nền mờ đằng sau cô ta.

Ánh mắt của tôi quét qua một lần, cuối cùng rơi vào một bàn tay ở góc dưới bên phải hình ảnh, chăm chú nhìn nó.

Bàn tay thon và đẹp, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản và trang nhã.

Tôi biết rằng mặt trong của chiếc nhẫn này có khắc tên viết tắt của tôi. Đó là nhẫn cưới của tôi.

Chủ nhân của bàn tay này là Hạ Lẫm.

Tôi nhớ tới buổi sáng lúc Hạ Lẫm ra ngoài đã nói, hôm nay phải tăng ca, sẽ về nhà muộn một chút, còn bảo tôi ngủ một mình, không cần chờ hắn.

Triệu Nhất Đậu trở lại khi nào?

Hạ Lẫm gặp lại cô ta lúc nào?

Tôi một chút cũng không biết.

Tôi cắn ngón tay, sửng sốt hồi lâu, sau đó gõ chữ hỏi Thi Thi: "Cậu có biết Triệu Nhất Đậu về khi nào không?"

Vương Thi Thi nói: “Mình không biết, nhưng mình biết rằng cô ta hiện là một blogger nổi tiếng trên mạng và có tài khoản trên nhiều nền tảng mạng xã hội”.

Tôi tìm kiếm tài khoản của Triệu Nhất Đậu theo tên Thi Thi cung cấp.

Cô ta bắt đầu đăng video làm đẹp từ nửa năm trước, tổng cộng chỉ đăng hơn 20 video, lượng người hâm mộ tích lũy trên toàn mạng đã vượt quá một triệu.

Giống như một kẻ biến thái, tôi điên cuồng lướt qua các bình luận trên video của Triệu Nhất Đậu, cố gắng tìm ra manh mối về Hạ Lẫm.

Tất nhiên là không tìm được, nhưng lại bất ngờ nhận được một thông tin khác từ sự tương tác của Triệu Nhất Đậu với người hâm mộ - Triệu Nhất Đậu đã trở lại thành phố này một tháng trước.

Một tháng... Tôi nghĩ đến việc Hạ Lẫm thường xuyên phải làm thêm trong tháng này...

Vương Thi Thi lại gửi một tin nhắn khác "Bảo Tử, mình phải nhắc nhở cậu, hãy cẩn thận với Triệu Nhất Đậu. Cô ta và Hạ Lẫm chia tay một cách bất thường. Hai người họ... à, cậu nên chú ý hơn."

Tôi đáp lại với vẻ mặt nghịch ngợm "haha" "Mình biết mà ~" nhưng trong lòng nặng trĩu.

Vương Thi Thi cũng đoán được tâm tình của tôi, an ủi: “Nhưng mà hai năm nay Hạ Lẫm đối với cậu rất tốt, cậu không cần phải lo lắng quá, đừng gây chuyện với Hạ Lẫm, hãy nói chuyện với anh ấy nhiều hơn."

Lần này tôi chỉ trả lời "Ừm".

Đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ, bây giờ là 23h30.

Khi Hạ Lẫm rời đi, hắn nói rằng hắn nhất định sẽ về nhà trước 12 giờ tối.

Nhưng tôi vừa thấy trong một bình luận trên vòng bạn bè của Cố Nhiễm, cô ta nói rằng cô ta sẽ không rời bữa tiệc cho đến 12 giờ hôm nay.

Tôi dán mắt vào thời gian, nhìn nó trôi qua từng phút một.

12 giờ, 1 giờ, 2 giờ... Mãi đến ba giờ sáng tôi mới nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài.

Tôi gần như bật dậy khỏi ghế sofa ngay lập tức, lao về phòng ngủ và vùi mình vào chăn bông.

Một lúc lâu sau, tôi cảm thấy cửa phòng ngủ được mở.

Tôi lo lắng đến mức ngừng thở.

Im lặng hồi lâu, cửa lại nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng ngủ lại trở về yên tĩnh.

Tôi chậm rãi vén chăn lên, nhìn chằm chằm vào màn đêm đen tối, bỗng nhiên khóe mắt hơi cay… tôi bật khóc.

Tôi chưa bao giờ khóc khi đánh nhau khi còn nhỏ, tôi cũng chưa bao giờ khóc sau khi biết Hạ Lẫm và Triệu Nhất Đậu hẹn hò. Lúc này, tôi cảm thấy... thật oan uổng. Tôi đã thức suốt đêm.

Điều không biết là đèn trong phòng làm việc trên lầu bật suốt đêm.

Ngày hôm sau, trước khi rời khỏi phòng ngủ, tôi trang điểm, che quầng thâm dưới mắt, tô son môi để làm cho nước da trông sáng hơn và luyện tập trước gương vài lần những biểu cảm bình thường mà tôi nên có khi nhìn thấy Hạ Lẫm.

Vừa mở cửa, Hạ Lẫm đã đứng trước mặt tôi.

Đôi mắt hắn đỏ hoe, khuôn mặt tuấn tú không cạo râu và hốc hác, vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, sặc mùi thuốc lá và rượu.

“Kha Kha,” yết hầu của Hạ Lẫm run lên mấy cái, sau đó hắn đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu nói: “Chúng ta ly hôn đi.”

Đầu óc tôi “nổ tung”, tôi gần như không thể không ngã xuống.

Tôi muốn hỏi tại sao, nhưng như bị mắc kẹt, không thể mở miệng được.

Có thể là lý do gì nữa chứ? Hạ Lẫm, đứa con kiêu hãnh của trời, thực sự đã quỳ xuống trước tôi vì Triệu Nhất Đậu.

5

Hạ Lẫm ngẩng đầu, không thể tin nói: "Có thai? Chúng ta không phải lúc nào cũng..."

Hắn còn chưa nói xong, tôi đã ngắt lời: “Tôi mới biết đã sáu tuần rồi.”

Tôi cực kỳ nghiêm túc, Hạ Lẫm biết tôi không nói đùa.

Anh ta chán nản ngã xuống đất, lau mặt rồi nói với giọng cực kỳ khàn: "Kha Kha..." Tôi chờ đợi phán quyết của hắn.

"Kha Kha, Kha Kha, bà xã à... Anh có lỗi với em. Không sinh đứa trẻ này nữa, được không?" Tim tôi cuối cùng cũng chìm xuống đáy vực.

Tôi mỉm cười và nói: “Được.”

Hạ Lẫm bỗng nhiên khóc, nắm chặt tay, đập đầu, nói không mạch lạc: “Anh thực sự không thể để cô ấy đi. Thực sự, anh có lỗi với cô ấy. Hai năm qua cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều, anh biết mình có lỗi với em. Anh xin lỗi, nhưng em còn có bố mẹ, cô ấy chẳng có gì, chỉ có anh..."

Nhìn Hạ Lẫm trước mắt, rất khó liên hệ chàng trai cao lãnh trong trường học trước đây. Nhìn hắn xem, bị tình yêu tra tấn thành cái dạng gì rồi.

Sau khi ý nghĩ này lướt qua, tôi không khỏi cười thầm, làm sao tôi có tư cách nói xấu hắn?

Tôi quỳ xuống vỗ vai hắn như lúc còn là bạn bè: "Vậy tôi đi đây. Hai người... từ nay hãy sống thật tốt nhé."

Nói xong tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ở một nơi tôi đã sống hai năm nhưng đồ đạc của tôi không nhiều, hai chiếc vali lớn đã có thể chứa hết.

Hạ Lẫm muốn giúp nhưng tôi từ chối.

“Vậy thì…” Hắn tỏ vẻ áy náy: “Anh sẽ cùng em đến bệnh viện, sau đó nhờ chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc cho em.”

Tôi vẫn từ chối.

Hắn không còn biết phải nói gì nữa.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, hắn cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói: “Anh chở em đi.” Nói xong, không đợi tôi trả lời, hắn đã xuống tầng hầm lái xe.

Tôi đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

Đây là lần đầu tiên Hạ Lẫm quan tâm đến tôi như vậy.

Nhưng thay vì đi xe của hắn, tôi đã lái chiếc xe mà bố mẹ mua cho mình làm của hồi môn.

Chiếc xe địa hình phân khối lớn thổi vào Hạ Lẫm một luồng khí thải.

Tôi nhìn hắn lần cuối qua gương chiếu hậu.

Tạm biệt! Đồ ng..u ngốc, đồ ch..ết tiệt.

6

Tôi không về nhà mà đặt chân vào căn nhà tôi ở trước khi kết hôn ở trung tâm thành phố, sau đó gọi điện thoại cho Vương Thi Thi.

"Có chuyện gì vậy Bảo Tử?"

Tôi không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu vừa khóc lóc vừa chửi Hạ Lẫm là đồ cặn bã, đồ kh..ốn kiếp, đồ móng lợn.

Trong khi tôi đang khóc, Vương Thi Thi cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện và chửi rủa cùng tôi.

Cho đến khi khản cả giọng, chúng tôi mới tạm nghỉ.

Vương Thi Thi đột nhiên giả c..hết hét lớn: "Cậu nói cậu có thai sao??"

Tôi nói "hả".

Vương Thi Thi trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Cậu định sinh con à?”

Tôi cười: “Sao cậu biết rõ mình thế?”

Vương Thi Thi thở dài nói: “Mình không biết liệu có nên ủng hộ cậu hay không, mình không phải cậu, không thể quyết định thay cậu. Điều duy nhất mình có thể nói là với cậu là phải suy nghĩ kỹ càng."

Tôi đưa tay sờ bụng, cười nhẹ: “Nói thật bây giờ mình không có chút cảm giác nào, cũng không thể tin được trong bụng mình thực sự có một đứa con! Dù cha nó là ai đi nữa, mình là mẹ nó, nó là con mình, là máu thịt của mình, mình đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng mình thực sự không tìm ra lý do gì để từ bỏ nó."

Vương Thi Thi: “Việc gì cậu đã quyết định dù có tám con trâu cũng không thể kéo lại được, giống như khi cậu nhất quyết cưới Hạ Lẫm bất chấp sự phản đối của mẹ cậu…”

Tôi không muốn nhắc đến những điều không vui này nữa và nói: “À, mình còn có một số việc quan trọng cần cậu giúp đỡ”.

Vương Thi Thi: "Nói!"

“Quê cậu ở thành phố S, mình muốn cậu giúp sắp xếp chuyện bệnh viện ở đó.”

Vương Thi Thi kinh ngạc nói: “Không phải cậu muốn lén lút một mình sinh con đó chứ?”

“Không thể nào.” Tôi nói: “Bố mẹ mình nhất định sẽ không đồng ý cho mình sinh đứa con này, hơn nữa hiện tại mình cũng không có tâm trạng thuyết phục họ, nên mình quyết định ‘tiền trảm hậu tấu’."

Vương Thi Thi lại thở dài: “Cậu... Được rồi, mình sẽ giúp cậu sắp xếp bệnh viện, tìm cho cậu một bảo mẫu đáng tin cậy. Cậu sẽ nói gì với người nhà?”

"Mình đã nghĩ ra rồi."

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, tôi cúp máy.

Buổi tối, tôi về nhà với tâm trạng lo lắng.

Đúng như dự đoán, bố mẹ mắng tôi một trận, chủ yếu là mắng tôi ng..u ngốc, mắng tôi vô dụng, mắng tôi vội vàng để bị người khác bắt nạt, mẹ vừa khóc vừa mắng.

“Là do mẹ, lúc trước không liều mạng ngăn cản con, gả đến nhà bọn họ lại có kết cục như vậy, mẹ thật sự...”

Bố tôi cũng thở dài nói: “Chiều nay nhà họ Hạ tới, vừa vào cửa đã khóc, xin lỗi chúng ta. Mẹ con đã tát Hạ Lẫm hai cái, nhưng hai cái tát này, sao có thể bù lại sự tủi nhục cho con chứ.”

Tôi hơi lo lắng, sợ Hạ Lẫm đã nói gì đó về đứa bé, nên thận trọng hỏi: “Vậy anh ta còn nói gì nữa?”

Bố tôi lắc đầu.

Mẹ tôi tức giận nói: "Còn mong cậu ta nói gì nữa? Ly hôn! Ngày mai đi làm thủ tục ngay lập tức! Con gái mẹ tốt như vậy, chẳng lẽ không tìm được người nào tốt hơn Hạ Lẫm sao?!"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ Hạ Lẫm cũng không muốn hình tượng của mình tệ hơn.

“Bố, mẹ, ngày mai con sẽ đi làm thủ tục.”

Bố mẹ tôi im lặng gật đầu.

Tôi nói thêm: “Con muốn đến thành phố S một thời gian, gần hai năm tới sẽ không trở về.”

Mẹ tôi sửng sốt: “Sao con không trở về? Con có ý gì vậy?”

Tôi trông vô cùng buồn bã và nói: “Tôi muốn sống ở một môi trường khác trong hai năm, mẹ đồng ý nhé”.

Mẹ tôi kêu lên “Ôi chao” và lại bắt đầu khóc “Cái quái gì thế này…”

Cuối cùng bố mẹ tôi cũng đồng ý cho tôi đến thành phố S.

Ngày hôm sau, tôi cùng Hạ Lẫm làm thủ tục.

Hắn muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tôi rời đi mà không ngoảnh lại.

Tôi ở nhà với bố mẹ vài ngày, bàn giao một số công việc rồi bắt đầu đặt vé máy bay.

Điều tôi không ngờ tới là Triệu Nhất Đậu lại chủ động tìm đến tôi.

Điều cô ta có lẽ không ngờ tới là tôi cũng không thèm để ý đến cô ta.

Vương Thi Thi đưa tôi đến sân bay.

Cô cho số điện thoại của em họ và nói rằng tôi có thể gọi cho em họ cô ấy nếu có chuyện gì xảy ra.

Chúng tôi ôm nhau và nói lời tạm biệt.

Máy bay vút lên bầu trời.

Phải mất ba giờ để bay từ Thành phố B đến Thành phố S. Tôi cảm thấy buồn chán nên thản nhiên đọc một cuốn tiểu thuyết.

Kết quả là tôi vô tình bấm vào một cuốn sách, ừm... Vợ yêu tổng giám đốc dẫn bóng chạy?

Tôi nhìn xuống bụng mình và bật cười.

Điều này thật trùng hợp!

“Từ Ý Kha?” Tôi chưa kịp ngừng cười thì đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp ở bên cạnh gọi tên mình.

Tôi quay đầu lại, người đàn ông lại nói: “Thật sự là em.”

"...Đàm Tấn?" Tôi nhìn hồi lâu, cuối cùng nhận ra người đàn ông trước mặt chính là đàn anh của tôi thời đại học, Đàm Tấn.