Chồng Cũ Của Từ Ý Kha

Chương 3



7

Đừng trách tôi nhất thời không nhận ra anh ta, chỉ là đã lâu chúng tôi không gặp mà thôi.

Tôi cười nói: “Đàm Tấn, chúng ta đã không gặp nhau kể từ khi anh tốt nghiệp.”

Không ngờ Đàm Tấn liếc nhìn tôi một cái, nói: "Không phải."

Nụ cười của tôi vụt tắt.

Đàm Tấn: “Một năm trước, tôi làm phù rể trong đám cưới của anh Tống.”

Tôi không quen anh Tống nhưng tôi và vợ anh ấy là bạn học, quan hệ rất tốt, đương nhiên tôi cũng đến dự đám cưới.

Khi đó, trong nhóm có năm sáu phù rể, đều có chiều cao, kiểu tóc, trang phục giống nhau, tôi thực sự không để ý rằng có Đàm Tấn có trong số đó.

Tôi cười haha, vờ như vừa nhớ ra: “À, tự nhiên tôi quên mất, nhưng vừa nhắc đến là tôi đã nhớ ra rồi”.

Đàm Tấn khẽ thở dài.

Tôi lúng túng cười “haha” thêm hai lần nữa.

Chuyện qua rồi, chúng tôi còn phải ngồi với nhau tận ba tiếng đồng hồ, làm gì cho khỏi ngượng bây giờ?

Đang lúc tôi đang nghĩ cách bắt chuyện một cách khó xử thì lại nghe Đàm Tấn nói: "Tôi chợp mắt lát, nếu em muốn ra ngoài thì có thể đánh thức tôi."

Tôi vội vàng gật đầu: “Anh ngủ đi, anh ngủ đi!”

Đàm Tấn bịt mắt lại.

Tôi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thư giãn và làm việc của riêng mình.

Hai giờ sau, tôi cảm thấy muốn đi vệ sinh.

Đàm Tấn vẫn đang nằm ngủ, một đôi chân dài chiếm trọn lối đi.

Tuy nhiên, tôi đi hạng thương gia và không gian khá rộng rãi, chỉ cần nhấc chân lên là có thể đi qua được.

Quên đi, tốt hơn hết là đừng đánh thức anh ta.

Tôi tháo dây an toàn, đứng dậy và cẩn thận nhấc chân lên…Máy bay đột nhiên xóc nảy.

"Hành khách chú ý, máy bay của chúng tôi bị ảnh hưởng bởi luồng không khí trên đường bay và có sự xóc nảy tương đối rõ ràng. Xin hãy ngồi vào chỗ của mình..."

Tôi bất ngờ mất thăng bằng, ngồi xuống lòng Đàm Tấn.

Vì sự chuyển động hỗn loạn của máy bay, tôi thậm chí còn nảy lên hai cái.

Cái này, cái này, cái này... tôi đi c..hết đây!

Đầu óc nhất thời trống rỗng, tôi vội vàng đứng dậy trở về chỗ ngồi, lắp bắp: “Đúng đúng, à không đúng, tôi không cố ý!"

Chờ hồi lâu, bên cạnh cũng không có động tĩnh gì.

Tôi nhìn sang và nhận ra Đàm Tấn vẫn đang đeo băng bịt mắt.

Không tỉnh dậy chút nào!

Rất tốt!

Tôi vuốt ngực, cảm thấy vô cùng biết ơn.

Đợi đến khi máy bay ổn định, tôi mới đi vệ sinh, lần này tôi đi càng cẩn thận.

Khi quay lại, tôi có chút bối rối, tại sao không gian dường như…trở nên rộng hơn?

Sau khi ngồi xuống, tôi cẩn thận so sánh rồi nhìn Đàm Tấn.

Anh ta tỉnh rồi à?

Nếu không thì tại sao chân lại di chuyển xa hơn một chút? Vậy tại sao anh ta lại giả vờ ngủ? Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, Đàm Tấn kịp thời ngáp một cái và tỉnh dậy.

Tôi:"......"

Đàm Tấn nhìn đồng hồ, nhấp một ngụm nước, như vừa nhớ ra mình có một “người quen cũ” là tôi.

Ở bên cạnh anh ta lịch sự hỏi: "Em đi đâu vậy? Có muốn tôi đưa em đi không?"

Tôi vội xua tay nói: “Không, sẽ có người đến đón.”

Đàm Tấn dừng lại một chút: “Đúng rồi, nghe nói em và Hạ Lẫm đã kết hôn?”

“Anh có quen Hạ Lẫm không?”

“Không quen lắm.”

Tôi gật đầu, không nói gì về việc ly hôn.

Người đến đón tôi là Vương Minh Minh, em họ của Vương Thi Thi, tôi đã từng gặp cô ấy trước đây, cô ấy là một người đẹp rất dịu dàng và trầm lặng.

Cô ấy đưa tôi đến căn nhà thuê, sau khi ổn định chỗ ở, tôi gọi điện cho Vương Thi Thi và gia đình để báo rằng tôi đã an toàn.

Khi nói chuyện điện thoại với Vương Thi Thi, tôi tình cờ đề cập rằng tôi đã gặp Đàm Tấn.

Vương Thi Thi lập tức nói: “Triệu Nhất Đậu nói, Đàm Tấn thích cậu, cậu còn nhớ không?”

Tất nhiên tôi nhớ rằng Triệu Nhất Đậu đã theo đuổi Hạ Lẫm vì chuyện này.

Nhưng tôi không tin điều đó chút nào.

Đàm Tấn luôn tỏ ra dịu dàng và lịch sự với tôi nhưng thực chất anh ta lại lạnh lùng và xa cách.

Tất nhiên, anh ta cũng làm điều này với những người khác.

Vì vậy tôi nghĩ hoặc là Triệu Nhất Đậu đã hiểu lầm, hoặc là cô ta cố tình bịa ra lý do để tóm lấy Hạ Lẫm.

Vương Thi Thi nói thêm: “Đàm Tấn là nam thần của học viện nghệ thuật chúng ta. Chỉ có cậu là không thể nhìn thấy anh ấy vì quá si mê Hạ Lẫm! Nhóm chúng ta đang thảo luận chuyện bát quái của Đàm Tấn... Ấy nói đến bát quái, Đàm Tấn hiện tại vẫn độc thân, hơn nữa nghe nói vì công việc nên thường trú ở thành phố S! Định mệnh đó, phát triển thêm đi?”

Tôi nói với giọng buồn cười: "Cậu cũng đừng mù quáng ghép cặp lung tung, người ta nghe được sẽ chê cười c..hết mình. Hơn nữa, hiện giờ mình là phụ nữ mang thai, cậu nói với mình những thứ này không thích hợp đâu nhỉ?"

"Này, mình chỉ đùa thôi. Thôi đi, mình không nói chuyện với cậu nữa, mình tiếp tục bán thân cho tư bản đây."

Sau khi cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ một lúc rồi mới bắt đầu thu dọn hành lý.

Tiếp theo, tôi bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống mẹ đơn thân.

Tôi đi siêu thị mỗi sáng để mua sắm, quay về học nấu ăn bằng cách xem video, xem phim lúc rảnh rỗi, tham gia các lớp học nuôi dạy con cái và đi dạo bên bờ sông vào buổi tối...

Đôi khi nhìn vào bụng mình, tôi có cảm giác bối rối trong giây lát.

Tại sao tôi lại sinh ra đứa trẻ này?

Có công bằng không khi đứa trẻ sinh ra không có cha?

Nhưng khi lần đầu tiên đứa bé đạp trong bụng tôi, tôi đã quyết tâm.

Một ngày nào đó đứa bé có thể cảm ơn tôi vì đã đưa nó đến với thế giới này; hoặc cũng có thể nó sẽ trách tôi vì đã không cho nó một mái ấm trọn vẹn.

Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, tôi cũng sẽ nói với nó rằng: Mẹ yêu con, ông bà ngoại yêu con, con sinh ra trên thế giới này có thiệt thòi, nhưng cũng có nhiều thứ tốt đẹp.

Tôi sống một cuộc sống yên bình ở thành phố S, nhưng nhà họ Hạ ở thành phố B lại rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Triệu Nhất Đậu muốn vào nhà họ Hạ.

Nhà họ Hạ không hài lòng về cô ta, họ thậm chí còn quyết tâm phản đối hơn vài năm trước.

Mẹ Hạ Lẫm cảnh báo rằng nếu Hạ Lẫm dám kết hôn với Triệu Nhất Đậu, bà sẽ nhảy lầu.

Hạ Lẫm không còn cách nào khác ngoài việc tạm thời gác vấn đề đó sang một bên.

Triệu Nhất Đậu thất vọng nhìn Hạ Lẫm: "Anh cứ thỏa hiệp như thế này sao? Anh tin là mẹ mình sẽ nhảy lầu sao?"

"Sao lại không? Nhỡ mẹ anh nhảy thật thì sao?" Hạ Lẫm có chút cáu kỉnh, giọng điệu không tốt.

Triệu Nhất Đậu không thể tin há hốc miệng, Hạ Lẫm có bao giờ thiếu kiên nhẫn với cô ta đâu?

Im lặng hồi lâu, Triệu Nhất Đậu mới nói: "Em không cần phải lấy anh, hiện tại em đã có sự nghiệp, có thu nhập, cho dù thân thể có tàn tạ không ai muốn, em cũng có thể nuôi sống bản thân mình."

Vốn tưởng rằng, nói xong câu đó, Hạ Lẫm sẽ đau lòng ôm và dỗ dành cô ta như trước.

Nhưng Hạ Lẫm lại không có động tĩnh gì, một lúc sau thậm chí còn đứng dậy đi ra ngoài: “Hôm nay anh về nhà ở với mẹ.”

Mãi đến hắn khi tới cửa, Triệu Nhất Đậu mới hét lên: "Hạ Lẫm!"

Hạ Lẫm dừng lại.

"Không phải anh muốn ở cùng mẹ anh mà là anh muốn tránh mặt em.”

"Tại sao anh lại tránh mặt em?"

“Hạ Lẫm.” Triệu Nhất Đậu nhìn chằm chằm vào Hạ Lẫm: “Anh có biết trong khoảng thời gian này anh có rất khác không?

“Anh ngẩn người khi ăn cùng em, anh ngơ ngác khi đi dạo với em, thậm chí lúc đi ngủ anh cũng quay lưng lại với em!

Anh có thể cho em biết tại sao không?"

Hạ Lẫm không quay lại, cũng không lên tiếng.

Triệu Nhất Đậu đột nhiên đổi giọng, nhẹ nhàng nói: "Em biết, vì em mà anh ly hôn Từ Ý Kha và yêu cầu cô ta phá thai. Anh cảm thấy có lỗi. Em cũng cảm thấy có lỗi! Em viển vông và có chút ích kỷ, nhưng em cũng không phải người xấu, em không muốn làm tổn thương bất cứ ai, nhưng...”

Vừa nói, nước mắt của Triệu Nhất Đậu vừa rơi xuống, trên mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh mong manh: “Số mệnh đang trêu ngươi ba người chúng ta, chúng ta có thể làm gì bây giờ? Muốn trách thì chỉ có thể trách em là kẻ ngốc nghếch và cảm thấy không trọn vẹn khi rời khỏi anh... hoặc là trách em không thể buông bỏ mà gặp lại anh.”

Hạ Lẫm khàn giọng nói: "Đã là vết sẹo, tại sao còn để lộ ra ngoài? Đừng nhắc đến nữa."

Cánh cửa đóng sầm lại, âm thanh của nó còn dường như đọng lại rất lâu trong căn nhà trống trải trước khi hoàn toàn tan biến.

Triệu Nhất Đậu cắn chặt đôi môi trắng bệch, cảm thấy hoảng sợ vì Hạ Lẫm đã vượt quá tầm kiểm soát của mình.

8

Mẹ tôi kể cho tôi nghe mọi chuyện của nhà họ Hạ, bà vui vẻ nói: “Mẹ chỉ chờ xem sau này gia đình cậu ta sẽ ra sao thôi.”

Nước bọt gần như phun vào mặt tôi.

Đúng vậy, hiện giờ mẹ tôi đang ngồi ở trước mặt tôi, mà tôi thì đội một cái bụng đã hơi phồng lên.

Chính Hạ Lẫm đã nói về đứa trẻ.

Mẹ tôi kể rằng có một hôm Hạ Lẫm say rượu, chạy đến nhà tôi, quỳ xuống khóc lóc huyên thuyên về đứa trẻ.

Giọng điệu đó không phải là không có sự tiếc nuối.

Mẹ tôi không muốn gặp hắn nữa nên đuổi hắn ra ngoài, sau đó bảo nhà họ Hạ phải chăm sóc con trai họ cẩn thận, nếu hắn còn quay lại sẽ dùng gậy đánh.

Điều ngạc nhiên là mẹ tôi không tỏ ra tức giận như mong đợi khi nhìn thấy tôi mà bình tĩnh nói: “Con tự quyết định rồi, vậy cứ sinh đi”.

Mẹ tôi cũng nói rất nhiều về Hạ Lẫm.

Ví dụ như dự án mà công ty Hạ Lẫm có được thông qua chú tôi đã thất bại, Hạ Lẫm suốt ngày bị mắc kẹt trong những chuyện vặt vãnh của gia đình, công ty rơi vào tình trạng hỗn loạn và khủng hoảng.

Ví dụ như nhà tôi đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Hạ, những việc trái đạo đức mà Hạ Lẫm làm đã truyền khắp nơi, bố mẹ Hạ Lẫm chỉ ở sau cánh cửa đóng kín, trừ khi đi làm, Hạ Lẫm ở đâu cũng bị nhìn bằng ánh mắt kì thị.

Ví dụ như, để thuyết phục nhà họ Hạ cho cô ta vào cửa, Triệu Nhất Đậu đã giải thích sự thật đằng sau sự ra đi trước đây của cô ta.

Hóa ra nhà họ Hạ không làm gì cả.

Vào năm cuối cấp, em trai của Triệu Nhất Đậu được chẩn đoán bị urê máu tăng cao và cần được ghép thận.

Sau nửa năm chờ đợi trong bệnh viện để tìm kiếm quả thận tương thích, cha mẹ Triệu Nhất Đậu không thể chịu đựng được khi phải chứng kiến sự đau khổ của con trai mình nên đã khẩn cầu Triệu Nhất Đậu, người có quả thận phù hợp, hiến thận cho em trai mình.

Triệu Nhất Đậu lớn lên với sự giáo dục rằng "lớn lên phải chăm sóc em trai mình. Khó khăn có thể tự mình chịu đựng nhưng không thể để em trai mình phải chịu đau khổ dù chỉ một chút” đã thể cưỡng lại lời khẩn cầu của cha mẹ.

Sau khi cắt bỏ một quả thận, Triệu Nhất Đậu nhìn những vết sẹo xấu xí trên cơ thể mình và cảm thấy vô cùng mặc cảm, cảm thấy mình không còn khỏe mạnh và trọn vẹn nữa, không xứng đáng với Hạ Lẫm.

Sau đó cô ta rời đi.

Tôi bàng hoàng vì trên đời còn những bậc có cha mẹ như nhà họ Triệu, nhưng mẹ tôi lại khinh thường nói: “Cô ta nói bỏ đi vì mặc cảm, thế sao bây giờ quay về thì không mặc cảm nữa? Không thể tin được. Ai biết mà được cô ta có nói thật hay không?"

Cũng đúng.

Sống cùng Triệu Nhất Đậu bốn năm, tôi biết khá rõ tính cách của cô ta.

Có thể vì môi trường sống từ khi còn nhỏ nên cô ta có chút tự ti ở một khía cạnh nào đó, nhưng vì ngoại hình ưu tú nên cô ta được người khác giới săn đón rất nhiều nên cô ta luôn rất tự tin trước đàn ông.

Điều này có thể được nhìn thấy qua khả năng theo đuổi Hạ Lẫm của cô ta.

Hơn nữa, cô ta là loại người sẽ không dễ dàng từ bỏ điều mà cô ta tin tưởng. Liệu cô ta có rời bỏ Hạ Lẫm chỉ vì mất đi một quả thận không ảnh hưởng mấy đến sắc vóc cô ta không?

Nhưng những điều này không liên quan gì đến tôi và tôi cũng không cần phải suy nghĩ quá kỹ về chúng.

Mẹ tôi không đưa tôi về thành phố B mà ở lại thành phố S để chăm sóc tôi.

Mẹ nói tôi không thể xuất hiện trước mặt nhà họ Hạ cho đến khi tôi nghĩ ra biện pháp thích hợp, bởi vì bố mẹ Hạ Lẫm có thể sẽ đến cướp đứa trẻ.

Tôi sửng sốt một lát: “Cướp con của con sao?”

"Đây là cốt nhục của nhà họ, con cho rằng bọn họ sẽ bỏ mặc sao? Chờ xem, chuyện này không dễ đâu. Đến lúc đó nếu thật sự không được, chắc phải nhờ ông ngoại con ra mặt một chút."

Ông ngoại sức khỏe không tốt nên những việc bình thường ở nhà tôi cũng không quấy rầy ông... Tôi xấu hổ cúi đầu nói: “Mẹ, con xin lỗi, là con suy nghĩ không chu toàn, con quá tùy hứng.”

“Ôi chao” mẹ nhéo mũi tôi giống như bà vẫn làm khi còn nhỏ, khoa trương kêu lên: “Làm sao vậy? Chuyện gì cũng trải qua rồi, còn khóc nhè?”

Không nói cũng không sao, nhưng vừa nói ra, những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt tôi liền rơi xuống.

Mẹ nhìn tôi một lúc lâu rồi thở dài: “Mẹ vẫn nhớ phong cách tomboy của con lúc nhỏ. Có thể hơi gầy, nhưng trông con rất hoạt bát và đáng yêu. Con fbaay giờ, hở chút là khóc như Lâm Đại Ngọc vậy, không còn chút sinh lực nào. "

Dừng một chút, mẹ nói thêm: “Cho nên, đàn ông làm con khóc, đừng có lấy.”

Tôi lấy giấy lau nước mắt và nói: “Mẹ nói đúng, con rất hối hận! Nếu được làm lại lần nữa, con sẽ không bao giờ nhìn tên k..hốn đó nữa”.

Lúc này, mẹ tôi đã mỉm cười.

Bởi vì mẹ biết tôi đã thật sự buông bỏ Hạ Lẫm