Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 100



Ngay khi Hoa Hải Ninh tức giận sắp bùng nổ, Lâm Dương chợt nói một câu: “Bên ngực phải của cô từng bị thương phải không? Nên dưới xương sườn thứ ba bên phải của cô thường xuyên bị đau, cũng ảnh hưởng đến tu vi võ công của cô, mỗi lần vận khí đều cảm thấy đay đớn vô cùng.”

Hoa Hải Ninh ngạc nhiên: “Làm sao anh biết?”

Lâm Dương hờ hững đáp: “Tôi còn có thể giúp cô chữa lành, thậm chí khiến võ công của cô nâng thêm một bậc… Có điều, cô không muốn làm nữ giúp việc của tôi, thì xem như tôi chưa nói gì.”

Hai mắt Hoa Hải Ninh sáng lên, vội vã đáp: “Làm, làm, tôi đồng ý làm.”

Ngập ngừng một chút, cô ta xấu hổ đáp: “Nhưng tôi không biết làm ấm giường”

Lâm Dương suýt nữa đã buột miệng nói: Tôi dạy cho cô!

Cũng may, anh kiềm lại được, giả vờ khinh thường nói: “Cô muốn làm ấm giường chưa chắc tôi đã đồng ý, mau chóng giải quyết việc này đi!”

Ngay sau đó, Hoa Hải Ninh gọi một cú điện thoại nói vài câu, cô ấy nói sẽ có người tới xử lý, không cần lo lắng.

Lâm Dương gật đầu đáp: “Tên Tào Kình Thiên này làm vệ sĩ của Lâm Bắc, lần này anh ta muốn bắt cóc tôi và mẹ đi gặp Lâm Bắc.”

Hoa Hải Ninh hừ một tiếng: “Hành động của anh ta gọi là tự tạo nghiệt không thể sống!”

Lâm Dương cười lạnh: “Nếu Lâm Bắc muốn gặp tôi như vậy, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của ông ta. Cô ở đây bảo vệ mẹ tôi thật tốt!”

Cô ấy cười đáp: “Anh cứ yên tâm!”

Lâm Dương lắc đầu: “Thật ra thì tôi không yên tâm lắm, vì cô qúa yếu, thôi được rồi, tôi sẽ giúp cô trước.”

Nói xong, Lâm Dương bắn ra một chưởng.

Anh vỗ vào bên vai của Hoa Hải Ninh.

Một luồng chân khí chạy vào cơ thể của cô ấy xuyên qua kinh mạch bị thương bên ngực phải, luồng chân khí này là công pháp vô danh mà Chân Nguyên đã tu luyện thành.

Công pháp này được sử dụng rộng rãi vì mục đích chữa bệnh, vì thế có tác dụng chữa trị thương tích rất hiệu quả.

Hoa Hải Ninh cảm thấy nơi dòng chân khí lướt qua khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.

Đồng thời, luồng hơi ấm này còn đánh thẳng vào kỳ kinh bát mạch và hai mạch Nhâm Đốc của cô ấy. Chẳng mấy chốc, cô ấy cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc của mình được đả thông, phá vỡ bế tắc.

Lúc trước, tu vi của cô ta ở Hoàng cấp trung kỳ, thoáng chốc đã thăng lên hậu kỳ.

“Được rồi, tiếc là kinh mạch của cô quá yếu, không thể thăp cấp quá nhiều, nếu có thể có hai viên Khai Mạch Đan thì còn có thể tăng cao thêm một tầng nữa.” Lâm Dương nhẹ giọng nói, như thể đã làm chuyện gì đó nhỏ nhặt không đáng kể: “Tôi giao lại người nhà cho cô, tôi sẽ về nhanh thôi!”

Mãi đến khi Lâm Dương lái xe rời đi, Hoa Hải Ninh mới phục hồi tinh thần lại.

Trong lòng cứ như bão tố cấp mười hai đang gào thét.

Chỉ mới chưa tới một phút thôi mà vết thương trên người mình đã hoàn toàn được chữa khỏi, lại còn xông phá hai mạch Nhâm Đốc, tăng lên thành Hoàng cấp hậu kỳ.

Đúng là giống như đang nằm mơ vậy.

Nếu là lúc bình thường, ít nhất cũng phải mất hai năm thì cô ấy mới có thể đạt đến trình độ này.

"Hầu gái? Được, vậy sau này tôi sẽ là hầu gái của anh, bao gồm cả việc làm ấm giường!"

Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười và đi vào phòng tìm Vương Hồng.

Ngay sau đó, Lâm Dương đã đến trước cổng biệt thự của nhà họ Liễu.

Đúng lúc đó thì có chiếc xe sang trọng Porsche lái đến, cũng dừng lại ở trước cổng và có vài thanh niên bước xuống, đều là con cháu của nhà họ Lâm.

Có 2 đứa con gái Lâm Tố Châu và Lâm Mỹ Hương của Lâm Dũng.

Và cả đứa con trai của Lâm Phương, Lý Bảo Dương.

Khi nhìn thấy Lâm Dương, sắc mặt của cả bả người đều lập tức trở nên lạnh băng, bởi vì Lâm Tư Việt bán nước kết cấu với giặc, bị người khác chế giễu, Lâm Dương càng là làm bảo mẫu ở nhà mẹ vợ, mất hết danh dự, và cũng khiến cho bọn họ bị người ngoài chỉ trỏ.

Vì vậy, họ đều rất căm ghét Lâm Dương.

Lâm Tố Châu là người lớn tuổi nhất mặt mày đầy khinh bỉ và tức giận, nói: "Lâm Dương, cái đồ vô dụng như mày mà còn dám quay lại sao? Tao hỏi mày, răng của Lâm Vũ Hào có phải là mày đánh gãy không? Mày còn hại ông nội trở thành tàn phế, mày chính là sao chổi, mày đã không còn là người của nhà họ Lâm tao nữa, cút ngay cho tao!"