Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 99



Hoa Hải Ninh nói: “Phùng Đình Khánh là tổng giám đốc tập đoàn Tứ Hải ở Thanh Châu, đồng thời cũng là ông trùm duy nhất có thế lực ngầm ngang hàng với ba nuôi của tôi, nhưng người này không nổi tiếng lắm, hoặc có thể nói là khá thần bí, chúng tôi và tập đoàn Tứ Hải từng xung đột một lần. Lúc đầu, chúng tôi tưởng rằng mình sẽ thất bại, có điều ông ta đột nhiên nhượng bộ một cách khó hiểu, cuối cùng thì sống chết mặc bây.”

“Lần đó, Thiên Khải Hậu thua trong tay anh ta.”

Cô ấy chỉ Tào Kình Thiên đang nằm trên mặt đất.

“Hả?”

Sau khi Lâm Dương nghe xong, nhìn về phía Kình Thiên.

Ngón tay anh khẽ gõ trên bàn.

Nếu Phùng Đình Khánh mạnh mẽ như vậy, Tào Kình Thiên với tư cách là cánh tay trái bên người ông ta lại có cấp hoàng võ giả, tại sao lại chạy tới bên cạnh một người chả liên quan gì như Lâm Bắc làm vệ sĩ?

Xem ra mẹ Vương Hồng nói đúng, Lâm Bắc này che giấu rất sâu, sau lưng chắc chắn cất giấu bí mật gì đó.

“Chẳng lẽ liên quan tới cái chết của bố mình?”

Vừa nghĩ đến điều này, ánh mắt Lâm Dương nhìn về phía Tào Kình Thiên tràn ngập ý muốn giết người.

Anh bước qua, ngồi xổm xuống: “Nói cho tôi biết, tại sao anh lại làm vệ sĩ của Lâm Bắc? Năm đó, có phải Lâm Bắc đã hại chết bố của tôi không? Anh đóng vai trò gì trong hành động đó?”

Tào Kình Thiên cười khẩy không đáp.

Lâm Dương rướn khóe môi lên, anh ấn một ngón tay vào giữa mi tâm của Tào Kình Thiên.

Kinh hồn chỉ lại xuất hiện!

Một giây, hai giây…bốn giây.

Tào Kình Thiên chỉ kiên trì hơn tên tội phạm giết người lúc trước một giây, sau đó một vết máu chảy ra từ miệng anh ta.

Lâm Dương sửng sốt, vội vã bóp cằm của anh ta lại.

Nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi.

Tào Kình Thiên cắn thuốc độc giấu ở trong hàm răng, uống thuốc độc tự sát!

“Chết tiệt!”

Một người còn sống lại uống thuốc độc chết trong nhà anh, cho dù Lâm Dương đã kế thừa chân truyền của tổ tiên trở thành Lâm đại sư được Mã Trần Phong quỳ lạy, nhưng tâm trạng của anh không kiềm được có chút căng thẳng.

Dù sao, anh cũng chưa bao giờ trải qua tình huống thế này.

Hoa Hải Ninh vừa vặn bắt gặp vẻ mặt của anh, cô ấy hơi kinh ngạc, sau đó bật cười haha, nghiêng đầu hỏi: “Anh đang căng thẳng hả?”

Là một trong ba chiến tướng dưới tay của ông Mã, Hoa Hải Ninh đã quen với việc nhìn thấy người chết, ngày nào trong thế giới ngầm ở Thanh Châu chẳng có người chết?

Trước đây, nghe nói Lâm Dương là người có võ công mạnh mẽ, thủ đoạn thần bí khiến Hoa Hải Ninh cảm thấy rất áp lực, nhưng giờ phút này thấy anh ta hồi hộp khi đối mặt với người chết, nhất thời làm áp lực của cô ta giảm đi rất nhiều, tâm trạng cũng vui vẻ hơn: “Không ngờ Lâm đại sư được nhiều người nịnh nọt, bái lạy sẽ căng thẳng vì một người chết, thật buồn cười quá, ha ha.”

Lâm Dương nhíu mày nói: “Đây là nhà của tôi, có người chết trong nhà tôi chẳng lẽ không phiền phức sao?”

Hoa Hải Ninh nhẹ nhàng bước tới gần, duỗi tay nâng cằm Lâm Dương lên, cười như không cười nói: “Không phiền chút nào, chỉ cần anh gọi tôi một tiếng chị, tôi sẽ giúp anh giải quyết ổn thỏa tuyệt đối không để lại hậu quả về sau, thế nào?”

Khoảng cách giữa hai người họ chưa tới năm centimet.

Đặc biệt là, chỗ cao ngất trong sườn xám của Hoa Hải Ninh suýt nữa đã đụng vào mặt anh ta.

Có khoảnh khắc, Lâm Dương thiếu chút nữa đã không nhịn được mà ôm chầm lấy.

Cô ấy làm vậy là muốn báo thù lần trước anh bắt cô gọi anh là anh Lâm hở?

Giây tiếp theo, Lâm Dương đánh vào người Hoa Hải Ninh một cái.

Thân thể Hoa Hải Ninh run lên, cô ấy lùi về phía sau hai bước, mặt cũng đỏ lên: “Anh, anh vừa đánh tôi?”

Lâm Dương hừ một tiếng: “Tôi đang nhắc nhở cô, cô là người giúp việc nữ do nuôi cô phái tới, chút chuyện nhỏ này cô cũng làm không xong thì tôi đành phải gọi điện thoại nhờ ông ta đổi người khác.”

Hoa Hải Ninh tức giận nói: “Cái gì? Anh coi tôi là nữ giúp việc?”

Lâm Dương nói: “Cô tưởng ai cũng có thể làm nữ giúp việc cho tôi sao? Đây là may mắn của cô, cô nên biết quý trọng.”