Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 98



Nhưng trong nháy mắt, Lâm Dương ra đòn.

Anh ta cũng tung ra một cú đấm, trông nhẹ tênh giống như cây bông vậy, hoàn toàn không có sức mạnh

Hai năm đấm va thẳng vào nhau.

Kình Thiên cảm thấy nội lực từ nắm tay của Lâm Dương truyền vào như dời non lấp biển.

"Đoàng!"

"Rắc rắc!”

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, xương cốt cánh tay phải của Kình Thiên đứt thành từng đoạn từ bên trong, kèm theo đó còn có một tia điện giật khiến người anh ta run lên bần bật, tận mắt thấy cánh tay mình xoắn thành bánh quẩy, anh ta cúi đầu nhìn, lại không cảm thấy đau.

Trong lòng anh ta nảy ra suy nghĩ vô cùng vớ vẩn.

Rõ ràng trong mắt anh ta Lâm Dương chẳng khác nào một con kiến có thể dễ dàng nghiền chết, kết quả hoàn toàn trái ngược, bản thân mới là con kiến bị nghiền kia.

“Điều này… điều này không thể nào!”

Và chính vào lúc này, Lâm Dương sắc mặt trầm lặng như nước, liền tóm lấy cổ tay còn lại của anh ta, năm ngón tay dùng lực bóp chặt, răng rắc một tiếng, gân ở cổ tay bị bẻ gãy; tiếp theo là đến hai chân.

Cuối cùng đoàng một tiếng, đan điền của anh ta nổ tung.

Năm giây sau, Kình Thiên từng cho rằng bản thân là một vị thần ở trên cao bỗng rơi xuống thành một con sấu không thể tự chăm sóc bản thân trong cuộc sống.

Đến khi nằm sấp xuống đất, trong miệng đầy máu, Kình Thiên mới bắt đầu cảm thấy nỗi đau vô bờ bến, sống không bằng chết.

“Anh… tại sao anh lại mạnh như vậy?”

“Rốt cuộc anh là ai?”

Trên khuôn mặt của Kình Thiên hiện ra vẻ kinh ngạc, đau khổ, không cam lòng và hối hận.

Lâm Dương nhìn anh ta và phớt lờ đi, trong lúc suy nghĩ thì gọi cho Mã Trần Phong.

“Anh Lâm, có gì căn dặn?”

“Tôi cần một người thông minh một chút, võ công kha khá, tốt nhất là phụ nữ để bảo vệ mẹ tôi.”

Mã Trần Phong liền nói: “Vậy thì Hải Ninh, Hải Ninh có được không?”

Ông ta sắp cười ra rồi, vừa đúng đang sầu não không tìm dược cơ hội để Hoa Hải Ninh đến gần Lâm Dương, quay người lại là có rồi, đúng là trời ban lương duyên mà!

Còn về việc Lâm Dương đã kết hôn và có vợ, thì là cái thá gì chứ, anh em giang hồ, không có chú trọng nhiều như thế.

Lâm Dương suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được.”

Không đến nửa tiếng đồng hồ.

Hoa Hải Ninh lái một chiếc Lamborghini đến biệt thự số tám, đại khái đã được nghe nói về việc Lâm Dương tiêu diệt Quỷ Sát trong một cái búng tay, khiến cho Trùng Hư chân nhân đều phải quỳ bái tôn sùng, vì vậy, khi đối mặt với Lâm Dương, không còn vẻ bạo lực kiêu ngạo lạnh lùng như thế nữa.

Tuy nhiên, vẫn là trang phục sườn xám như mọi khi, đôi chân dài trắng như tuyết khiến cho Lâm Dương không khỏi liếc nhìn.

“Khụ, cô… tại sao lại mặc như vậy đến đây?” Lâm Dương sau khi chiêm ngưỡng xong thì thản nhiên nói.

Hoa Hải Ninh sớm đã cảm nhận được cơn nóng rực trong mắt của anh, đang ngầm tực đắc, nhẹ nhàng hừ một tiếng rồi nói: “Sao nào? Không lẽ anh còn muốn tôi mặc bikini đến đây sao?”

Vừa mới dứt lời thì nhìn thấy Kình Thiên nằm ở dưới đất, liền kinh ngạc kêu lên: “Á… người này, tại sao anh ta lại ở đây?”

Lâm Dương hơi ngạc nhiên: “Cô biết anh ta sao?”

Sắc mặt của Hoa Hải Ninh không hiền lành: “Đương nhiên biết rồi, trong thế giới ngầm ở Thanh Châu, song quyền đoạt hồn lẫy lừng, đứng thứ tư trong bảng xếp hạng ác ôn huy chương vàng, họ tên là Tào Kình Thiên, năm nay ba mươi sáu tuổi, hai năm trước đã là võ giả đỉnh cao cấp Hoàng, là cánh tay đắc lực của Phùng Đình Khánh ở Thanh Châu, nhưng đột ngột mất tích vào nửa năm trước, hiếm khi nhìn thấy anh ta ở thế giới ngầm.”

Hoa Hải Ninh thuộc như lòng bàn tay, nói ra hết thông tin của Kình Thiên, rõ ràng rất quen thuộc với người này, và nghe thấy là một con người rất tài giỏi.

Cuối cùng, Hoa Hải Ninh hỏi: “Anh ta có chuyện gì vậy?”

Lâm Dương thản nhiên nói: “Bị tôi làm phế rồi.”

Kình Thiên vẫn chưa hôn mê, vẻ mặt ghê tởm cay gào lên: “Anh Phùng, chắc chắn sẽ trả thù cho tôi, Lâm Dương, anh không biết đã đắc tội với người như thế nào đâu.”

Lâm Dương hỏi Hoa Hải Ninh: “Phùng Đình Khánh là ai?”