Chồng Tôi Không Phải Người

Chương 1



Lúc tông cửa xông ra tôi vẫn còn khóc. Thật là đáng sợ, máu chảy khắp nơi, mặt đất toàn máu và máu.

Tôi muốn gọi điện báo án nhưng chỗ này quá hẻo lánh, hoàn toàn không có tí tín hiệu nào cả. Tôi sợ tới mức nhảy phắt lên chiếc Porsche, đạp mạnh chân ga quay đầu chạy biến đi. Đến khi xe tiến vào cao tốc rồi tôi mới bình tĩnh lại một chút.

Trên đường đi đến đó tôi còn khó hiểu tại sao Khương Thiên Kỳ lại chọn nơi rừng núi hoang vắng này làm địa điểm ngoại tình. Hắn thân là tổng giám đốc của Thiên Thịnh, có lén lút bồ bịch sau lưng tôi cũng phải mướn được phòng khách sạn hạng Tổng thống chứ!

Đến chỗ khỉ ho cò gáy đó không thấy mất mặt à!

Ai mà ngờ được hắn trực tiếp mất mạng luôn rồi!

Hắn không còn nữa! Từ người vợ có chồng ngoại tình, bỗng dưng tôi biến thành góa phụ! Trong phút chốc tôi không biết nên khóc hay nên cười mới đúng.

Thông báo leng ka leng keng vang lên, cuối cùng cũng có tín hiệu điện thoại. Tôi nhanh tay gọi cho 110: “Alo, chồng tôi chết mất rồi...”

Đúng lúc đó có cảnh sát giao thông chặn tôi lại: “Chào cô, không được gọi điện trong lúc lái xe... sao lại là cô?”

Tôi quen vị cảnh sát giao thông này. Hắn họ Nhậm, hai ngày trước tôi vừa bị hắn phạt xong.

Hào quang cảnh sát nhân dân sưởi ấm tôi, làm tôi khóc lên như một người đàn bà khốn khổ: “Cảnh sát Nhậm, chồng tôi chết rồi!”

“Cái gì?”

“Chồng tôi chết rồi!” Tôi khóc lóc nói: “Gần đây tôi nghi ngờ chồng ngoại tình nên cài định vị trên xe hắn. Sáng nay phát hiện hắn đi về hướng núi Cửu Long ở ngoại thành... Khi tôi đến nơi thì thấy đó là một tòa nhà xập xệ lắm, cầu thang rỉ sét hết trơn. Sau đó hắn lén lút hẹn hò ở tầng 4, còn không thèm khóa cửa nữa mà! Quần áo rơi rụng đầy đất, nam nữ đều có, đi vào trong thì thấy hai... hai tấm da người!”

Cảnh sát Nhậm nghiêm túc lắng nghe rồi quay đầu vẫy tay: “Mọi người lấy máy đo nồng độ cồn cho cô Khương thổi thử xem.”

“Tôi không uống rượu! Là sự thật đó, mặt đất toàn là máu, hơn nữa tôi cảm thấy tên bắt cóc chưa rời khỏi đó đâu! Tôi nghe thấy bên trong có vài tiếng động kỳ lạ lắm! Giống như, giống như là... có người đang trộn nhân sủi cảo, là âm thanh người ta khuấy đảo thịt đó, anh hiểu không?”

Có lẽ là do tôi khóc dữ quá, rốt cuộc cảnh sát Nhậm cũng xem trọng vấn đề tôi gặp phải.

Hắn mở cửa xe, thay tôi ngồi lên ghế lái: “Tôi đưa cô đến cục cảnh sát báo án.”

“Hu hu cảm ơn anh.”

“Nhưng mà cô Khương này, cô mang giày cao gót lái xe là phạm pháp đấy nhé.”

“Chồng tôi vừa mới chết đấy!”

...

Cảnh sát Nhậm chở tôi đến cục cảnh sát, vừa bước vào cửa đã thấy trưởng cục cảnh sát tươi cười rạng rỡ: “Cô Khương! Chúng tôi đang định đi tìm cô đây này! Cô bình an quay về rồi thì tốt quá!”

Thấy tôi ngơ ngác thì cục trưởng giải thích: “Anh Khương vừa tới báo ấn, nói là cô đi lạc! Bây giờ cô là phụ nữ có thai, chúng tôi còn đang bố trí lực lượng đi tìm cô. Giờ thì tốt quá, anh Khương yên tâm được rồi.”

“Ông nói... chồng tôi còn sống à?”

Tôi ngẩn người. Không lẽ tôi nhìn nhầm rồi sao? Không thể nào, lúc đó tôi rõ ràng nhìn thấy nhãn hiệu bộ đồ tây trên mặt đất là Armani. Bộ đồ đó là của hắn không sai được. Sáng nay chính tay tôi đã lấy nó cho hắn mặc mà.

Khi chúng tôi nói chuyện với nhau thì có một đám đông từ ngoài cửa bước vào. Người đàn ông dẫn đầu đi giày da, mặc áo vest, phía sau hắn là một đám thư ký.

“Cô xem, chồng cô tới rồi kìa.”

Khương Thiên Kỳ bước vào cửa. Hắn nắm tay tôi cưng chiều, than thở nói: “Kiều Kiều, em vừa chạy đi đâu đấy?”

Tôi cẩn thận nhìn chồng mình.

Hắn...

Hắn vô cùng bình thường. Đẹp trai phong độ, mái tóc không mảy may rối loạn.

Tôi nằm mơ thấy ác mộng trên xe à? Hay là vì tôi lo lắng bị cắm sừng quá nên tâm thần phân liệt?

Hắn vẫn giống hệt trước đây, dịu dàng ôm lấy mặt tôi nói: “Nhìn em này, làm anh vất vả tìm em thật lâu.”

Trái tim tôi đột giật mạnh!

Mùi rỉ sắt! Tay phải của hắn thoang thoảng mùi rỉ sắt! Nó giống hệt mùi cầu thang cũ nát ở tòa nhà kia! Hắn nhất định từng đi qua đó...

Tôi đột ngột đẩy hắn ra.

“Sao vậy em?” Khương Thiên Kỳ nghiêng đầu hỏi.

“Chồng à... em cảm thấy chúng ta nên tạm thời chia xa một khoảng thời gian đã, em cần bình tĩnh lại một chút.”

“Tại sao?”

Hắn chăm chú nhìn tôi, khiến tôi không tài nào hít thở nổi. Phải tìm được lý do hợp tình hợp lý để rời khỏi hắn...

“Em... ngoại tình rồi.” Tôi đau khổ nhắm mắt.

Toàn bộ cục cảnh sát im phăng phắc. Giây tiếp theo, cảnh sát Nhậm bước xuống chiếc Porsche của tôi. Hắn cầm chìa khóa xe hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?”

Khương Thiên Kỳ híp mắt.

Tôi nhanh chân kéo tay cảnh sát Nhậm đi về phía cửa ra vào, thấp giọng nói: “Đi trước đi! Đừng quay đầu lại!”

Nửa giờ sau, cảnh sát Nhậm đi tới đi lui trước mặt tôi: “Vậy nên cô nói với tổng giám đốc Khương là cô bao nuôi tôi?”

“Không phải bao nuôi, đừng nói khó nghe thế, chỉ là... ngoại tình thôi mà.”

“Chỉ là? Mà thôi?”

Cảnh sát Nhậm mở TV ra. Tựa đề tin tức đồng loạt truyền bá “Tổng tài tập đoàn Thiên Thịnh chịu khổ ngoại tình”.

Khương Thiên Kỳ trả lời trên Weibo cá nhân: [Bất kỳ cặp vợ chồng nào cũng có bảy năm ngứa ngáy (!). Chỉ cần Kiều Kiều biết tôi vẫn luôn ở đây đợi chờ cô ấy quay về là được. Hy vọng tất cả những ai nhìn thấy Kiều Kiều đều giúp tôi khuyên nhủ cô ấy, dù sao cô ấy cũng đang mang thai, ngoại tình không phải là quyết định khi cô ấy tỉnh táo.”

Kèm theo đó là một tấm ảnh chụp của tôi. Ờ mà tôi phải công nhận là tấm ảnh này chỉnh sửa đẹp thật.

Cảnh sát Nhậm lấy điện thoại tôi lại: “Cô Khương khoan hãy lướt Weibo, cô nên biết quậy trận này xong là coi như tôi hết đường lên chức. Cô mau chóng, lập tức quay về nhà cô dùm, giải thích rõ ràng với anh Khương là tôi không phải gian phu, sau đó nhanh nhanh đi xử lý chuyện cô vi phạm luật vì mang giày cao gót trong lúc lái xe luôn nhé.”

“Tôi không về đâu. Chồng tôi thật sự có vấn đề.” Tôi kể hắn nghe chuyện ngửi được mùi rỉ sắt.

Cảnh sát Nhậm thở dài: “Giờ chúng ta đến hiện trường thử một phen, nếu thật sự có vết máu và da người như lời cô nói thì để đội cảnh sát hình sự xử lý. Nếu không có thì cô lập tức về nhà, bảo anh Khương đưa cô đến bệnh viện tâm thần khám bệnh, được chưa?”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc.

Cảnh sát Nhậm có chết cũng không chịu lái chiếc Porsche đang là bằng chứng cho sự lẳng lơ của tôi. Tôi ngồi lên ghế phụ xe Wuling để về lại hiện trường.

Hơn nửa đêm, chúng tôi bò lên cầu thang tầng bốn bỏ hoang. Ánh sáng điện thoại rọi sáng sàn nhà sạch sẽ.

“Chuyện này quá vô lý!” Tôi kinh ngạc vọt vào trong tìm kiếm khắp nơi: “Rõ ràng tôi đã thấy, đã thấy...”

“Tôi muốn mắng cô lâu lắm rồi nhé.” Cảnh sát Nhậm khinh thường nhìn tôi: “Cô nói có quần áo, máu me này kia thì tôi nhịn được, còn da người là thứ quỷ quái gì, cứ luôn miệng bảo [da của chồng tôi] nữa chứ, da người lột ra rồi mà cô còn phân biệt được mặt mũi thế nào à?”

“Tôi ăn nằm với hắn bảy năm, chẳng lẽ tôi nhìn không ra đó là da hắn?”

Chúng tôi đang cãi nhau thì điện thoại vang lên, người gọi là thám tử tư tôi thuê nói: “Cô Khương, chuyện cô muốn chúng tôi điều tra có kết quả rồi.”

“Bây giờ tôi không quan tâm chồng tôi có ngoại tình hay không đâu.”

“Trước sau hắn đã hẹn hò với mười chín cô tình nhân.”

“Móa! Gửi ảnh chụp cho tôi! Ngay bây giờ, nhanh lên!”

Tôi ngồi trên ghế phụ chiếc Wuling, lướt xem mấy chục tấm ảnh chụp lén. Khương Thiên Kỳ trong ảnh mặc một cây đen, đến mũ lưỡi trai và khẩu trang cũng có màu đen, bao phủ toàn thân kín mít. Gái đẹp đi bên cạnh hắn thì tấm sau khác tấm trước, đã thế còn có cả trai xinh.

Tôi cảm thấy bây giờ tôi có thể lột da Khương Thiên Kỳ ra ngay và luôn!

“Làm sao hắn có thể... sắp xếp thời gian được hay thế?”

“Anh Khương không chỉ quản lý thời gian rất tốt, về mặt tài chính cũng phân phối đồng đều. Mấy cô gái này sau khi hẹn hò với hắn không bao lâu đều được đưa ra nước ngoài, chưa từng quay về nước. Do đó cô Khương chưa bao giờ phát hiện ra.”

Tôi nấc một tiếng bật khóc.

Mệnh tôi khổ quá.

“Khoan đã.” Tôi bắt được một điểm mù: “Chưa từng có ai quay về nước à?”

“Đúng vậy, mấy cô gái này đều được sắp xếp xuất ngoại.”

“Anh chắc chắn là bọn họ thật sự xuất ngoại chứ?” Tôi run rẩy hỏi: “Anh có thể tìm được manh mối nào không, dù chỉ là một manh mối nhỏ nhoi thôi cũng được... nếu người còn sống thì nhất định phải để lại dấu vết đúng không? Cho dù có bay ra nước ngoài điều ra... Đi tra ngay cho tôi, ngay bây giờ!”

Xe chạy được bốn mươi phút, đầu dây bên kia tra được ba người. Mạng xã hội của họ không có cập nhập, tài khoản ngân hàng không chút biến động, thậm chí còn không có ghi chép xuất nhập cảnh.

Không hề có bất cứ manh mối nào.

“F*ck!”

Cuối cùng sắc mặt cảnh sát Nhậm cũng trở nên giống như tôi, trắch bệch như tuyết.

Tôi nhào tới ôm cánh tay hắn: “Cảnh sát Nhậm! Anh phải xử lý chuyện này! Đừng nói cục cảnh sát, chồng tôi còn mua chuộc được cả tòa thị chính kia kìa!”

“Đậu phộng, tôi chỉ là cảnh sát giao thông thôi!”

“Tôi còn là phụ nữ có thai đây nè!”

Tôi khóc đến độ nước mắt nước mũi tèm lem: “Anh tội nghiệp tôi với, cha của con tôi cướp mất mười chín mạng người, hắn khát máu tới điên luôn rồi!”

“Thế thì tôi sắp sửa thành mạng thứ hai mươi luôn đấy.” Mặt cảnh sát Nhậm xám như tro tàn.

“Anh không có khát khao được vì dân phục vụ hả? Anh nói thử xem? Anh ngẫm lại chúng tôi là mẹ góa con côi, từ lúc gả chồng tôi chưa từng động tay lột vỏ một con tôm nào đâu! Bây giờ anh bảo chúng tôi phải làm sao bây giờ? Đánh nhau với hắn à?”

“Cô im đi.” Cảnh sát Nhậm bịt kín miệng tôi lại.

Cuối cùng hắn vẫn nổi lòng thương xót giúp đỡ tôi. Thám tử tư cũng tỏ vẻ là ngày mai sẽ đưa hành tung của mười chín cô gái kia cho tôi, có điều là phải chi thêm tiền.

..............

(!) Bảy năm ngứa ngáy, lấy từ bộ phim The seven year itch, mô tả những cặp đôi dần có khoảng cách sau một thời gian yêu nhau.