Chồng Tôi Không Phải Người

Chương 2



Tôi ngồi xuống ghế trong công viên cạnh đường phố Phúc Minh. Trước đây tôi đã móc nối với thám tử tư ở chỗ này. Thời gian còn chưa tới đã có người ngồi xuống kế bên tôi.

“Xem em kìa, đã mấy ngày trôi qua rồi?” Ngón tay thon dài vén tóc tôi lên: “Hôm nay em còn chưa đổi túi xách khác nữa.”

Tôi nhanh chóng dịch mông ra xa. Người tới là Khương Thiên Kỳ. Hắn mặc toàn thân một cây đen, mũ lưỡi trai và khẩu trang cũng màu đen giống hệt mấy tấm ảnh chụp được!

Tôi sợ hãi ôm lấy cái túi da cá sấu, không lẽ tôi sắp đi đời rồi sao?

“Tối hôm qua em đi đâu thế?”

Hắn duỗi tay bóp gáy tôi y như bóp cổ một con mèo nhỏ.

“Thiên Kỳ, em... em cảm thấy tình cảm giữa chúng ta tan vỡ rồi, cho nên em không cần phải báo cáo với anh.”

“Tại sao? Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta không thể chịu nổi chút sóng gió nào à?” Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng, cuốn hút như xưa.

Nước mắt tôi tự động chảy xuôi. Tôi cho rằng sóng gió đơn giản chỉ là phá thai sinh non, ngoại tình làm người thứ ba, mẹ chồng nàng dâu xé rách mặt hay giới thượng lưu này nọ mà thôi. Tôi làm sao ngờ được bản thân chỉ đi bắt gian thôi mà lại nhìn thấy hai tấm da người nằm dưới đất chứ!

Đột nhiên xảy ra chuyện đẫm máu.... Tại sao một người phụ nữ mang thai bốn tháng như tôi phải trải qua thử thách này?

Tôi nức nở nói: “Xin lỗi anh.”

“Có phải em nghe ai đó nói bậy không?” Khương Thiên Kỳ dựa đầu lại gần, kiên nhẫn dỗ dành tôi: “Là tên cảnh sát họ Nhậm đó à?”

“Anh đừng hỏi. Dù sao thì em cũng không còn yêu anh nữa.” Tôi nghiêng đầu đi chỗ khác: “Đứa con trong bụng em cũng không phải của anh.”

Khương Thiên Kỳ cười hiền: “Không đâu.”

Đồng tử hắn trở nên nhạt màu dưới ánh nắng, nhạt đến mức chuyển sang màu vàng óng ánh: “Cho dù em có ngoại tình thì tinh dịch của anh cũng sẽ giết chết tinh dịch của loài người.”

Đầu tôi “ong” lên một tiếng. Hắn vừa sử dụng từ “loài người” rất đặc trưng. Đó là từ ngữ nên xuất hiện giữa cuộc đàm phán ly hôn sao?

Có người đi đến từ bên kia đường, đó là tên thám tử tư. Khương Thiên Kỳ giơ tay lên, nhẹ nhàng búng một cái. Cứ thế, một chiếc xe tải lớn chạy vụt ngang qua mặt tôi rồi phanh lại, đâm vào thám tử tư...

Đám đông ầm ĩ lên, máu thịt văng tung tóe khắp đường lớn.

Tôi chầm chậm trượt xuống đất, Khương Thiên Kỳ lập tức ôm lấy tôi, thì thầm: “Anh không ly hôn dễ dàng vậy đâu, trừ khi em chứng minh được tình cảm của chúng ta rạn nứt. Em có chứng cứ không, Kiều Kiều?”

Tôi lắc đầu.

“Vậy còn vấn đề nào nữa không?”

Có!

Hình như tôi sắp sinh non rồi.

Khương Thiên Kỳ lái xe đưa tôi về nhà, bác sĩ đã có mặt bên trong sẵn sàng làm theo lệnh.

Công ty nhà tôi vốn kinh doanh bên mảng y sinh dược, sau khi tôi mang thai thì chưa từng đến bệnh viện bao giờ. Lúc nào cũng có sẵn một đội ngũ bác sĩ hàng đầu giám sát cơ thể tôi.

Khương Thiên Kỳ bế tôi lên giường, bác sĩ nhanh nhẹn sử dụng đủ loại dụng cụ lên người tôi.

“Sức khỏe cô Khương không có vấn đề gì, cả mẹ lẫn con đều bình an.”

Khương Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Hắn thân mật để tay lên bụng tôi: “Sau này đừng chạy loạn nữa, em đang mang thai đấy.”

Ánh mắt hắn mềm mại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Làm như nửa tiếng trước hắn không hề giết người chỉ bằng một cái búng tay.

Chuyện này làm tôi cảm thấy toàn thân rã rời.

Tôi và Khương Thiên Kỳ vẫn luôn yêu thương nhau, cho nên sau tất cả, tôi cứ bất giác nghi ngờ “hắn” không phải là hắn. Chồng tôi đã bị người khác thay thế rồi.

Nhưng bây giờ tôi lại chủ động loại trừ khả năng ấy, bởi vì ánh mắt không thể lừa được người. “Hắn” chính là bạn đời của tôi, cũng là người mà tôi đã yêu suốt mười năm qua.

Thế thì làm sao giải thích được những sự kiện như ngoại tình, giết người hay siêu năng lực?

Đầu óc tôi choáng váng, nặng nề ngủ thiếp đi trong lòng hắn.

Khi tỉnh lại, bản thân tôi còn phải khinh bỉ chính mình. Liễu Kiều Kiều, sao mày có thể ngủ được hả!

Khương Thiên Kỳ nấu cơm bưng đến chỗ tôi. Hắn hỏi tôi có cảm động không, nhưng tôi nào dám cảm động đâu.

“Hôm nay anh không cần đi làm à?” Tôi hỏi hắn mà đổ mồ hôi lạnh.

“Con chúng ta cần cha.” Khương Thiên Kỳ dịu dàng sờ bụng tôi.

Chồng tôi luôn có một vấn đề, đó là đôi khi hắn nói năng rất quái đản. Ví dụ như câu vừa rồi, đứa trẻ còn chưa ra đời thì cần cha làm gì? Nếu hắn muốn nói lời âu yếm, lúc này đáng lẽ nên nói mấy câu đại loại như: vợ có cần anh không?

Chúng tôi kết hôn đã lâu, thế nên trước nay tôi luôn xem nhẹ vấn đề này. Ngay tại giờ phút này đây, có một cảm giác quỷ quái đang lan tỏa khắp da thịt tôi. Có khi nào hắn nói thật không? Đứa trẻ trong bụng tôi không giống những đứa trẻ khác, cho nên mới cần Khương Thiên Kỳ ở bên cạnh tôi?

Tôi thấy lòng mình nguội lạnh hơn nửa. Chồng tôi là thứ gì thế này? Còn con tôi thì sao?

Tôi giương mắt nhìn đống dụng cụ để ở mép giường. Bây giờ tôi rất muốn đến bệnh viện kiểm tra thai sản. Vấn đề là tôi còn không thể bước chân ra khỏi cửa nhà nữa kìa.

May mắn là chồng tôi vẫn như xưa, tôi có biện pháp đối phó hắn.

Tôi ngồi dậy, đẩy phần cơm dinh dưỡng ra: “Em không thích ăn món này, em muốn ăn bồ câu nướng ở Lợi Uyển.”

“Bồ câu nướng làm lâu lắm.”

“Em cứ muốn ăn món đó đấy. Em ăn xong còn phải đến cửa hàng Hankyu mua giày và túi xách.”

Ngày thường tôi đã đỏng đảnh lắm rồi, bây giờ còn thêm cái bụng bầu góp sức, Khương Thiên Kỳ làm sao bắt bẻ tôi được!

“Em nằm xuống đi, anh đi mua bồ câu nướng cho em.” Hắn trừng mắt liếc tôi xong thì bước ra cửa.

Chân trước hắn vừa đi, chân sau tôi đã xách giày chuồn ra khỏi cửa. Lúc tôi đến chỗ đội cảnh sát giao thông thì cảnh sát Nhậm đang thẩm vấn tài xế.

Cảnh sát Nhậm thấy tôi thì lấy bình giữ nhiệt ra: “Sáng nay cô đến phố Phúc Minh lấy ảnh chụp có chứng kiến vụ tai nạn giao thông ở đó không?”

“Tôi đang muốn bàn chuyện đó với anh đấy. Thám tử tư của tôi chết rồi! Chết ngắt luôn! Bị xe đâm chết! Là do hắn làm!”

Sắc mặt cảnh sát Nhậm lập tức xấu đi trông thấy. Hắn biết người tôi nhắc đến là ai. Lần này hắn không bảo tôi suy nghĩ bậy bạ nữa mà trực tiếp đưa tôi đến phòng thẩm vấn nghe lén.

Lúc ấy tài xế còn tỉnh táo, tốc độ xe cũng nằm trong phạm vi bình thường. Con đường đó có giới hạn tốc độ cho xe tải lớn là sáu mươi, tài xế cũng khai là không chạy vượt quá tốc độ quy định.

“Sau đó đột nhiên xe phóng vụt đi! Tôi không có dẫm chân ga đâu! Thật đấy! Tôi còn dẫm phanh lại mà không được! Tôi hoàn toàn không điều khiển được xe!”.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Cảnh sát Nhậm nhỏ giọng nói: “Chúng tôi kiểm tra dấu vết trên đường rồi, cũng kiểm tra cả thiết bị theo dõi tốc độ xe. Lúc ấy động cơ không cung cấp đủ động lực để đạt đến tốc độ như vậy. Giống như là... giống như cả chiếc xe bị ngoại lực kỳ lạ nào đó kéo bay đi.”

“Lúc đó chồng tôi có búng tay một cái.”

Cảnh sát Nhậm im lặng một lúc lâu rồi liếc mắt nhìn tôi: “Ông chồng nhà cô xem thường Newton quá rồi."

“Cảnh sát Nhậm, hôm nay tôi tìm anh vì có chuyện quan trọng hơn... Anh có thể đưa tôi đi kiểm tra thai sản không?”

“Hả?”

Chờ đến khi hắn tan tầm, hai chúng tôi cùng nhau đến bệnh viện. Khi đứng bên ngoài khoa phụ sản thì tôi thương lượng với hắn: “Dùng thẻ bảo hiểm y tế của anh được không?”

Cảnh sát Nhậm nói: “Cô có biết mình đang nói gì không đấy?”

“Chồng tôi là người trong ngành, tôi mà dùng thẻ của mình là hắn biết ngay. Nói không chừng tôi chưa siêu âm xong đã bị hắn bắt trở về rồi.”

Cảnh sát Nhậm trợn trắng mắt, tự biết điều đi đến quầy đăng ký khoa phụ sản lấy số.

Y tá khó hiểu nhìn hắn: “Anh khám phụ sản?”

Hắn vụng về bịa lý do: “Cô ấy không có thẻ y tế nên tôi lấy thẻ của mình chi trả, phiền cô nhanh một chút nhé.”

Y tá hỏi tôi: “Cô có chắc là muốn sinh con cho loại đàn ông keo kiệt thế này không?”

“Không không không, đứa trẻ không phải con hắn. Đây là con của chồng tôi, anh ấy đẹp trai và có tiền hơn hắn nhiều. Có điều là tình cảm vợ chồng chúng tôi xảy ra tí vấn đề, thế nên tôi mới phải nhờ vả hắn.”

Biểu cảm y tá càng méo mó hơn. Cảnh sát Nhậm lạnh mặt bịt miệng tôi lại.

Cuối cùng cũng lấy được số. Tôi nằm lên ghế siêu âm, bác sĩ đang tán gẫu đột nhiên chửi tục một tiếng.

Tôi hồi hộp hỏi: “Sao vậy? Con tôi sao rồi?”

“Cô... cô không mang thai.” Bác sĩ ngập ngừng nói: “Mấy thứ lúc nhúc trong tử cung của cô là cái quái gì thế... trứng côn trùng à?”

Tôi nghe như sét đánh giữa trời quang: “Cái gì? Trứng côn trùng?”

“Hơn nữa tôi không thấy lá gan của cô nằm ở đâu hết.” Mặt bác sĩ trắng bệch, liên tục di chuyển máy siêu âm trên bụng tôi: “Hình như gan của cô đã bị ăn sạch rồi.”