Chồng Yêu Là Thỏ Tinh

Chương 4



Khoé mắt Lộ Ký Linh ngấn nước, cô chưa từng bị người ta đánh vào mông bao giờ, trong lòng lập tức cảm thấy xấu hổ buồn bực và hối hận nữa. Hẳn là cô phải nên đề cao cảnh giác, ít nhất như vậy người này sẽ không thể vào nhà, lại còn xâm phạm cô như vậy, đây còn là lần đầu tiên của cô...

Nghĩ đến đây, Lộ Ký Linh cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa nước mắt bắt đầu tuôn trào, tất cả cảm xúc bùng nổ trong tích tắc, nhưng cô không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể thấp giọng nức nở, giống như một con mèo con bị người ta vứt bỏ, không thể nhe răng sắc lẹm chỉ có thể tỉ tê khóc ư ư.

Nhưng người đàn ông bên trên chỉ sửng sốt một chút, sau đó dừng động tác đánh mông lại. Ngay khi Lộ Ký Linh cho rằng hắn đột nhiên nổi lòng từ bi, thì dưới hạ thể đột nhiên truyền tới một hồi va chạm mãnh liệt, “A ưm...” Lộ Ký Linh còn chưa kịp phản ứng lại, trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ rách nát.

Người đàn ông kia đỡ lấy bắp đùi cô, liên tục không ngừng mãnh liệt đâm sâu vào, d*m thủy bởi vì thân thể bị va chạm không ngừng mà tuôn ra bốn phía. Bắp đùi người đàn ông này cứng rắn giống như được chế tạo bằng sắt nguội, mạnh mẽ mà lạnh băng, chạm vào thân thể Lộ Ký Linh, giống như muốn đâm nát cô ra thành từng mảnh.

Lộ Ký Linh bị bắt thừa nhận đầu tiên trong cuộc đời chính là những va chạm đưa đẩy mãnh liệt như vậy, cuối cùng cũng không biết là khi nào, người đàn ông phía trên cảm thấy đã đến lúc. Tiếp theo sau đó là một luồng chất lỏng nóng rực truyền vào trong cơ thể một cách ồ ạt, Lộ Ký Linh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

-------------------------------------

“Ưm... A... A...” Lộ Ký Linh cảm thấy mình sắp không thở nổi lồng ngực luôn có một cảm giác buồn bực, nghẹn ngào. Trong đầu chợt lóe, dường như nghĩ tới điều gì đó, giây tiếp theo cô lập tức bừng tỉnh dậy. Mi mắt vừa nhấc lên, ấn vào trong đáy mắt chính là một cụm lông nhung trắng toát, là A Thiệu...

A Thiệu? Sao nó lại ở trong phòng mình? Rõ ràng hôm qua cô đã để A Thiệu ở lại bệnh viện thú cưng kia mà?! Làm sao nó có thể tự trở về đây được?! “A Thiệu, làm sao cưng trở về đây được vậy?” Lộ Ký Linh cảm thấy đầu óc của mình đã xảy ra vấn đề, chẳng lẽ ngày hôm qua lúc cô về nhà cũng đã sơ ý xách theo A Thiệu cùng về?

Không thể nào cô còn nhớ rõ lúc ấy gì bác sĩ kia đã nói bước đầu bệnh không có vấn đề gì, nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại quan sát một đêm, sáng sớm còn phải kiểm tra một vài khía cạnh khác. Lộ Ký Linh lúc ấy sau khi nghe xong đã quyết định để A Thiệu ở lại bệnh viện một đêm, hôm nay sẽ đến đón nó.

“A…” Cũng không biết là tại sao, cô cảm thấy giữa hai chân mình có gì đó không ổn... Lộ Ký Linh bỗng nhiên nhớ tới tối qua mình đã gặp người đàn ông kia, nhưng nhìn thoáng qua dấu vết trên người lại không giống như là đã làm gì đó. Vì thế bây giờ cô lại cảm thấy cực kỳ bối rối, rốt cuộc thì chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ sao? Hay là thật sự có người đàn ông kia tồn tại?

Hơn nữa chẳng lẽ người đàn ông kia chính là hái hoa tặc trong truyền thuyết, cưỡng bức cô xong thì bỏ đi sao?

Còn con thỏ này thì sao lại ở đây?!

Lộ Ký Linh cảm thấy mình đã sắp điên lên, một chút dấu vết rõ ràng cũng không có, nhưng trên người lại có cảm giác... chẳng lẽ, còn có loại tội phạm cưỡng hiếp sau khi làm xong còn tắm rửa cho nạn nhân à? Cô cảm thấy nhất định là mình đã bị ma ám, chuyện tối hôm qua rất có thể là do cô bị ma đè… là đã gặp ma thật sao?!

Nghĩ đến đây, Lộ Ký Linh không khỏi run rẩy.

Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào...

“Đã kiểm tra mọi thứ, không có bất kỳ vấn đề gì, cô có thể đưa nó đi.”

“Bác sĩ, chẳng phải hôm qua tôi đã để con thỏ này ở lại bệnh viện sao? Vì sao buổi sáng tỉnh lại nó đã ở trên giường tôi?” Lộ Ký Linh nhìn kết quả kiểm tra trong tay, đột nhiên lại nhớ ra.

Bác sĩ thú y lấy làm lạ nhìn cô một cái sau đó lập tức phủ định: “Hôm qua cũng đã kiểm tra xong toàn bộ, cô đã trực tiếp mang nó về mà.”

“Kiểm tra xong? Vậy sao vừa rồi anh lại nói...” Đã kiểm tra xong rồi, vì sao phải kiểm tra thêm lần nữa?

Bác sĩ thú y trước mặt đã không còn kiên nhẫn nữa, bây giờ đã sắp đến giờ ăn trưa, anh ta cũng muốn nghỉ ngơi. Anh ta vẫy tay nói với Lộ Ký Linh, “Không phải là tự cô mang đến kiểm tra một lần nữa sao?” Kiểm tra thêm một lần thì lấy thêm một lần tiền, bệnh viện nhỏ này là do anh ta mở, chẳng lẽ có tiền mà không kiếm hay sao?!

Lộ Ký Linh tức khắc nghẹn lời: “...”

Có nghĩa là cô đã bị lừa?!

“A Thiệu, chúng ta về nhà thôi, cưng rất khỏe mạnh...” Lộ Ký Linh bỏ con thỏ vào trong túi thú cưng thông khí, chuẩn bị xách nó đi khỏi. Đi đến nửa đường đột nhiên nhớ ra một việc, lại cúi đầu nhìn về phía con thỏ trong tay, “A Thiệu, cưng có muốn đi triệt sản không? Thỏ có thể triệt sản không? Như vậy có phải sau này đến kỳ động dục thì sẽ không có vấn đề về sức khỏe không?”

Không biết có phải là ảo giác của Lộ Ký Linh hay không, cô cảm thấy sau khi mình nói xong câu này, đôi mắt con thỏ trong tay hiện lên một ánh sáng đỏ. “Hay là A Thiệu... Muốn tìm một con thỏ cái?” thật ra thì muốn cô tìm một con thỏ cái cho nó cũng không sao, bây giờ cô có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng mà thời kỳ động dục của thỏ...

Theo như cô biết thỏ được bất cứ lúc nào cũng có thể động dục, nói như vậy chẳng lẽ cô phải nuôi thêm một con thỏ cái sao?

Không được, Lộ Ký Linh tưởng tượng đến hình ảnh: bản thân mình nuôi A Thiệu là một con thỏ cái nào đó, ngày nào bọn chúng cũng ân ái bên nhau, ngày nào cũng không phải là sản xuất thỏ con thì chính là đang trong quá trình sản xuất thỏ con......

Không được không được, nghĩ lại liền thấy không ổn, cô không thể chấp nhận được. Lộ Ký Linh nuôi nó với mục đích chính là làm bạn với mình, nếu bây giờ nuôi trai một con thỏ nữa, thì chẳng phải cô sẽ bị chúng bỏ mặc sao?! Lại cẩn thận suy nghĩ thêm một chút, Lộ Ký Linh quyết định chờ thêm một thời gian nữa, dù sao cũng không gấp gáp, cùng lắm thì... cùng lắm thì trước tiên bảo A Thiệu nhẫn nhịn một chút...

-------------------------------------

“Tiểu Linh...”

Lộ Ký Linh vừa mới xách theo con thỏ trở về, đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đứng chờ mình ở trước cửa từ lúc nào.

“Ơ... chị A Ngưu à?”

“Ôi ôi, đúng rồi, Tiểu Linh, lần này chị tới là có việc gấp tìm em...”

“À à được thôi, vào trong rồi nói.” Tuy rằng Lộ Ký Linh cảm thấy trong lòng đầy nghi ngờ nhưng trước tiên vẫn đón người vào cửa.

_________

“Chuyện là như thế này, Tiểu Linh, em nhất định phải giúp bọn chị. Vốn dĩ muốn tìm Lộ lão sư phụ, nhưng không ngờ năm trước ông ấy đã đi rồi. Bọn chị cũng không tìm được người đáng tin cậy khác, cho nên mới muốn tìm em, em đã đi theo bên cạnh Lộ lão sư phụ từ nhỏ, chắc cũng có một chút bản lĩnh.”

Lộ Ký Linh có chút khó xử, cô cảm thấy mình đã đứng ngồi không yên. Cái gì chứ bảo cô đi bắt ma, ma quỷ bắt cô thì có...

“Chị A Ngưu à, phải là em không muốn giúp chị, nhưng chị cũng biết đó… Thời đại bây giờ đã khác với ngày xưa, bản lĩnh của ông nội em ở phương diện này là rất lớn, nhưng mà quy định của nhà em là không thể truyền lại cách đời. Ba của em vẫn luôn không ở bên cạnh em, cho nên về phương diện này, em chỉ học được một chút da lông, làm sao có thể đi bắt ma cho mọi người được...”

Cô là thật sự không muốn đi, đầu tiên không nói chuyện này có phải là thật hay không, bây giờ đã làm thời đại tân thời, làm gì còn có nhiều ma quỷ nữa, những trường hợp tự mình nhát mình, cô cũng đã nhìn thấy không ít. Hơn nữa nếu thật sự có ma quỷ, thì cô cũng không có bản lĩnh này, không thể nhúng tay vào được… hà tất phải như vậy...

“Tiểu Linh, dù sao em cũng là truyền nhân của ông ấy, nhất định là có một chút bản lĩnh. Hơn nữa bây giờ bọn chị cũng đã cùng đường rồi. Loại chuyện này, Đi báo với cảnh sát bọn họ cũng chỉ cho là bọn chị mê sảng. Nhà em có kỹ thuật tổ truyền, bây giờ muốn tìm một người có bản lĩnh thật sự cũng rất khó, em coi như thương xót...”

“Ôi...” đây là chuyện mà cô có thể thương xót sao?! “Chị à, mọi người cũng nên dọn ra ngoài đi, phong thủy ở trong thôn chẳng phải lúc trước ông nội em đã nói với mọi người rồi sao... Tuy rằng là nơi quá thủy bảo địa, nhưng cũng là chôn người bảo địa...”

“Được rồi, Tiểu Linh, nếu em không muốn giúp thì thôi. Bọn chị cũng không phải là không trả tiền thù lao, nếu em không muốn, chị cũng không ép buộc em...”