Chợt Như Một Đêm Xuân Phong Tới

Chương 1



Núi Tiêu Dao thời gian gần đây xảy ra một chuyện trọng đại, bạch hổ là vua của muôn thú ở trên núi không ăn thịt nữa, tất cả các loại súc vật đều vừa vui mừng vừa kinh ngạc đan xen, nhưng tóm lại đều là khắp chốn hoan ca.

Nhìn một đoàn tiểu động vật mập ốm cao thấp vui sướng khoe bụng nhảy chồm chồm trước mặt mình, Bạch Thất Thất liền cảm thấy bọn chúng là đang chơi trò lưu manh. Nàng từ bách thú chi vương lưu lạc đến tình trạng này, cũng không phải là không có nguyên nhân.

“Ngươi đã tu luyện năm trăm năm, lần này sau khi lịch kiếp thì có thể hóa thành hình người, đắc đạo thăng tiên, nhưng trước đó, nhất định không thể sát sinh.” Đây chính là lời mà vị thượng tiên chân đạp mây trắng, chịu trách nhiệm dẫn độ cho nàng trước khi đi đã căn dặn, nàng cảm động đến rơi nước mắt, chỉ có thể nghiêm túc thi hành.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, nàng ăn chay niệm phật, chỉ là còn chưa chờ được đến kiếp số của mình, thì đã chờ được một đám súc vật khoe khoang thay phiên nhau chạy tới múa thoát y trước mặt nàng, liên tục không ngừng nghỉ.

Bạch Thất Thất tứ chi co giật, nhấc móng vuốt lên rồi lại thu trở về, có cái gọi là nhắm mắt làm ngơ, mặc cho cơn đói khát của thể xác đang hoành hành, ngẫm lại lần này sau khi mình vượt qua kiếp số thì có thể đắc đạo thành tiên, liền lấy tâm thái cao thượng bao dung cho bọn chúng.

Không ngờ lúc Bạch Thất Thất đi ngang qua rừng cây, thì liền nghe thấy từng hồi tiếng kêu cứu, lỗ tai hổ của nàng liền dựng lên, ngay lập tức thả người nhảy xuống, chỉ thấy một công tử thiếu niên quần áo tóc tai hỗn độn, một thân bạch y dơ bẩn nhếch nhác, bộ dạng chật vật, cố kéo lấy cái bẫy sắt đang kẹp vào chân hắn.

Bạch Thất Thất chợt ngơ ngác, có chút bất ngờ. Đây là cái bẫy rập mà nàng lúc còn niên thiếu không hiểu chuyện đã bày ra vì bắt lấy một số món ăn hoang dã đây mà, nhưng đã nhiều năm nay chưa bao giờ đắc thủ, bây giờ rõ ràng là dùng để khảo nghiệm phẩm hạnh của nàng, không ngờ lại có người bị nàng săn được, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, hy vọng lúc này thượng tiên đang đi nhà xí.

Thiếu niên nhìn thấy bạch hổ Bạch Thất Thất, khuôn mặt tuấn tú lập tức sợ hãi thất thần, Bạch Thất Thất liền cố gắng hết sức bày tỏ sự thân thiện, dự định đi tới giúp hắn tháo cái bẫy ra, không ngờ thiếu niên này cả người run lên dữ dội, vừa nắm lấy cái bẫy kẹp vừa rụt rè sợ hãi bò lui về phía sau, cho đến khi đụng phải một gốc cây cổ thụ to lớn, thì lại ngẩng lên, đối diện với đôi mắt hổ của nàng nhìn nhau một lúc, sau đó hét to lên “Á!” rồi liền quay đầu muốn chạy đi, nhưng lại “ầm” một tiếng đâm sầm vào gốc cây, ngã xuống đất, hôn mê.

Bạch Thất Thất có chút nôn nóng, nàng rất sợ cảnh tượng này sẽ lọt vào mắt thượng tiên, khiến cho năm trăm năm tu vi của nàng bị hủy trong một sớm, bây giờ đã rơi vào đường cùng, nàng chỉ đành phải gặm lấy thiếu niên kia mang vào trong động của mình mà chăm sóc, hi vọng có thể biểu hiện được sự từ ái và lương thiện trong đáy lòng mình.

Chỉ là hành vi lần này lại khiến cho tất cả các súc vật trong núi hết sức kinh ngạc, bọn chúng đều cho rằng Bạch Thất Thất đã không còn chịu đựng nổi nữa, nhất định sẽ đại khai sát giới, vì thế đều bỏ chạy toán loạn, thậm chí có một số con vừa rồi khiêu khích nàng, bây giờ liền trực tiếp giả chết, hy vọng nàng có thể bỏ qua.

Bạch Thất Thất nhìn những đôi mắt nhỏ hoảng sợ kia mà cảm thấy rất hài lòng, cứ như vậy lắc cặp mông hổ loạng choạng trở về huyệt động, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, sợ hành động cứu người của mình lại không được thượng tiên nhìn thấy, vì thế liền đem người ném ở cửa động, lại dịch ra bên ngoài một chút, sau đó mới bắt đầu băng bó cho thiếu niên kia.

Nói ra thì mới nói, thiếu niên này tuy trưởng thành với bộ dạng rất tuấn tú, nhưng mà tính cách thì… nàng cân nhắc nửa ngày, liền dùng hai chữ để hình dung: yếu đuối.

Một trận gió thổi qua, khiến thiếu niên yếu đuối mong manh kia bị lạnh đến mức tỉnh lại, hắn chớp lông mi trợn to mắt, nhìn thấy trước mặt là một con hổ to lớn, hàm răng không khỏi va vào nhau lập cập: “Ta ta ta……”

Nàng không thèm để ý đến hắn, chỉ dùng răng nanh kéo một cái, băng bó đã xong, thu móng vuốt về, hướng lên trời cười hết sức dịu dàng.

Thiếu niên càng thêm run rẩy, “Ngươi ngươi ngươi……”

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn lòng mang sợ hãi, liếc liếc mình, có thể thấy là rất sợ nàng, nàng cũng không muốn dây dưa với hắn, chỉ đi ra bên ngoài ra vẻ duỗi người, rống lên mấy tiếng, lại rít gào vài lần, cảm thấy thượng tiên hẳn là đã có thể nhìn thấy, liền tâm an quay trở về động ngủ một giấc ngon lành.