Chợt Như Một Đêm Xuân Phong Tới

Chương 2



“Không ngờ rằng Phong Tử Lạc ta lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy bạch hổ, mà còn là một con bạch hổ không ăn thịt người lại biết băng bó …”

“Nhưng bây giờ chân của ta đã bị thương như thế này, phải làm sao đây, đường còn xa quá…”

Khuôn mặt hổ của Bạch Thất Thất dần dần chuyển sang âm u, âm u đến nỗi sắp chuyển mưa, một lúc sau thì là mưa to, cuối cùng không thể chịu đựng nổi Phong Tử Lạc cứ lẩm bẩm lầm bầm như thế, vừa định ngẩng đầu ngắt lời hắn, thì lại nghe Phong Tử Lạc kêu than ai oán: “Lần này không có hi vọng lên kinh ứng thí nữa rồi...”

Thì ra là một học trò muốn lên kinh tham dự khoa cử, lấy công danh… nàng cũng hết sức ai oán nhìn lên trời, không biết những lời này của Phong Tử Lạc có lọt được vào trong tai thượng tiên hay không, nhưng giờ phút này nàng chỉ cảm thấy bản thân mình thật là nghiệp chướng nặng nề, lại giận tên thư sinh yếu đuối không biết ganh đua Phong Tử Lạc này vô cùng, một tên thư sinh một thân một mình đi đường núi gì chứ, không có việc gì lại mù quáng tìm cái khó khăn.

Vì tu vi của mình, Bạch Thất Thất đành phải hết lòng dốc sức chiếu cố Phong Tử Lạc vậy, cũng như không để ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.

Phong Tử Lạc lại nhìn thấy nàng đi tới, không còn sợ hãi bàng hoàng như lúc mới gặp nữa, nhưng dù sao trong thâm tâm vẫn có chút e ngại, vì thế liền dùng một chiêu gọi chó thử nàng.

Bạch Thất Thất quả nhiên nghe lời đi tới bên cạnh hắn, sử dụng đầu hổ của mình thúc thúc cọ cọ vào thân mình hắn, ý bảo hắn đứng lên thử xem, thực ra nếu lúc này nàng biết Phong Tử Lạc xem mình là chó, thì nhất định sẽ vì tôn nghiêm của chính mình mà nuốt luôn hắn vào bụng.

Phong Tử Lạc thấy nàng ngoan ngoãn có linh tính như thế, không khỏi vừa mừng vừa sợ, tiếp tục thử nói: “Ngươi muốn ta đứng lên sao?”

Bạch Thất Thất cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy hắn thật lắm mồm mà thôi, nhưng vẫn lười biếng gật gật đầu.

Phong Tử Lạc lập tức ngoác miệng to như quả trứng gà, sau đó vươn hai tay ôm lấy cổ nàng, lại dùng mặt cọ cọ lên lớp lông trắng ấm áp của Bạch Thất Thất, “Không ngờ rằng ta lại có thể gặp được một con linh thú như vậy, ngươi có thể cho ta một chút linh khí không? Giúp ta vượt qua kỳ thi lần này.”

Còn giúp sao? Nàng chưa lột da hắn đã là không tệ rồi, sau đó lại nhìn mớ lông tóc mềm mượt của mình bị Phong Tử Lạc dây bẩn thành màu xám, Bạch Thất Thất cả giận liền tung một chân đá Phong Tử Lạc ra, trong lúc hắn vẫn còn đang kinh hoàng, thì liền gặm lấy hắn ra bờ hồ tắm rửa.

Phong Tử Lạc không ngờ rằng nàng lại là một con bạch hổ thích sạch sẽ như vậy, càng thêm chắc chắn nàng chính là linh thú, liền quyết tâm kết quan hệ họ hàng với nàng: “Tương phùng chính là hữu duyên, Tiểu Bạch, chúng ta làm bằng hữu được không?!”

Nàng kinh ngạc trừng hắn, hắn vui mừng nhìn chằm chằm nàng.

Nhân sinh quả nhiên có rất nhiều kỳ ngộ không thể đoán trước được.

Sau đó bởi vì một người một hổ cùng tắm uyên ương này, mà khiến cho Phong Tử Lạc đột nhiên sinh ra tà niệm đối với Bạch Thất Thất, không đến mười hai canh giờ, hắn đã hỏi nàng lần thứ một trăm linh tám: “Các vị tiên sinh kể chuyện ở trà lâu đều bảo rằng, thư sinh đi thi rất dễ dàng gặp được yêu quái biến thân thành mỹ nữ mà dụ dỗ, Tiểu Bạch, chẳng lẽ ngươi cũng có thể biến thân sao?”

Bạch Thất Thất cảm thấy nếu mình không nhanh chóng tiễn Phong Tử Lạc đi, thì kiếp số của mình chưa tới, mệnh hổ của mình cũng sẽ bị hắn lăn lộn đến không còn gì!

Vì thế dưới ánh mắt nóng rực của Phong Tử Lạc, nàng vươn móng vuốt vỗ vỗ vào mông hắn, sau đó lại chỉ hướng ngoài cửa động, cuối cùng quay lại thúc hắn vài cái, ý bảo hắn mau đi cho nhanh đi.

Hắn không coi trọng tiền đồ của mình, nhưng nàng có.

Nào ngờ Phong Tử Lạc lập tức đỏ mặt, không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt lại quét qua mông nàng, kể cả nói chuyện cũng nói lắp: “Chúng ta, bây giờ không thích hợp …”

Bạch Thất Thất thấy hắn liếc nhìn mông mình, lông mày chợt dựng lên, hết sức đề phòng, lập tức ngồi xuống, vỗ mạnh lên vết thương ở chân của hắn, ý bảo hắn đừng giở trò lưu manh.

Phong Tử Lạc bị đau kêu lên một tiếng, sắc mặt lại càng thêm đỏ bừng, khuôn mặt lúng túng, nói: “Ngươi đánh ta cũng vô dụng thôi, ta sẽ không cùng ngươi giao phối.”

Bạch Thất Thất sắp ngất đi rồi...