Chu Bụng Nhỏ Và Ngưu Tiểu Hổ

Chương 2



Bụng Nhỏ tham ăn trộm gà con;

Tiểu Hổ anh dũng dọa lui địch.

Chu Bụng Nhỏ dần dần lớn lên, khẩu vị trước sau như một tốt đến mức chẳng cách nào che giấu, không chỉ ăn nhiều, mà càng ăn lại càng tham. Chẳng biết từ khi nào, nó đã mắc cái tật xấu trộm gà rình chó.

Lần đầu tiên, nó tha về nhà một con cá. Không phải là một con cá sống, mà là một con cá vừa nhìn đã biết là đã được nấu chín rồi, trên mình con cá còn rắc mấy cọng ớt đỏ xắt sợi và hành lá nữa chứ. Ngưu tiên sinh cực kỳ hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ, con mèo này thật không thể thả ra ngoài được, e rằng nếu như nhảy lên bàn của người ta, bị chộp một phát là chẳng còn mạng mà trốn về nhà mất. Trộm vặt không thể để thành thói quen được. Ngay khi hạ quyết tâm, anh liền vỗ ba phát vào đầu của Chu Bụng Nhỏ, coi như là trừng phạt. Chu Bụng Nhỏ lần đầu tiên trong đời bị ăn đòn, đầu óc cứ gọi là choáng váng, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, chẳng biết nên đáp lại sự thịnh nộ của chủ nhân như thế nào. Sau khi qua cơn tâm tình hoảng loạn thì lại tới cái chứng “tưởng ai cũng mê mình”, nó ngao ngao một tiếng. Đợt này nối tiếp đợt kia, nó lim dim đôi mắt, trưng ra cái dáng vẻ cực kỳ nịnh hót. Ngưu tiên sinh vừa nhìn thấy liền lập tức tim mềm nhũn ra, cũng chẳng đem cái chuyện Chu Bụng Nhỏ đi trộm cá nói cho Chu tiểu thư nghe nữa.

Làm chuyện xấu mà không bị dạy dỗ, lá gan của Chu Bụng Nhỏ lại càng lớn. Lần này, nó nhắm trúng ổ gà con ở sau vườn nhà ngoại Vương ở lầu dưới. Ngoại Vương ở lầu một, thường ngày thích nuôi mấy con gà con vịt con, dù sao thì vườn cũng đủ rộng, để trống cũng là để trống.

Vào một đêm trăng mờ gió lớn, Chu Bụng Nhỏ nhảy từ trên nóc một chiếc xe ở lầu dưới xuống, lẻn vào vào sau vườn nhà ngoại Vương. Bốn bề im phăng phắc, mấy chú gà chíp chen chúc nhau trong một chiếc hộp giấy rách đang say giấc nồng. Chu Bụng Nhỏ lòng tham nổi lên, sát khí cuồn cuộn, gan to, tâm ác mà tay lại ngoan độc, nó nhìn trúng một con gà con béo tốt ngủ bên mép hộp giấy. Bất thình lình nó bổ nhào về phía trước, nhất thời làm đám gà kinh động. Mười mấy con gà chíp đồng thời bừng tỉnh, bị uy hiếp đến tính mạng nên phản xạ có điều kiện, chúng chạy tán loạn khắp nơi, chiếp chiếp chiếp chiếp. Chu Bụng Nhỏ nghe thấy tiếng kêu thống thiết của đám gà, trong lòng càng thêm đắc ý, trái vồ phải đập, trước túm sau cào, một trận giết chóc cuối cùng lại biến thành một cuộc chơi đùa. Chu Bụng Nhỏ đắc ý đến quên mình, nó giống như một con mãnh hổ giơ vuốt ra ghim chặt một con gà chíp lại.

Đột nhiên, đèn sáng. Ngoại Vương người già cả nên ban đêm ngủ tương đối tỉnh, nghe thấy tiếng động bà vội vàng khoác một mảnh áo vào rồi chạy ra sau vườn. Chu Bụng Nhỏ tránh né không kịp, bản thân nó lại bẩm sinh thiếu hụt cái năng lực ứng biến, phản ứng của nó cũng tương đối chậm chạp, cu cậu nhất thời ngây ngẩn cả người. Hơ? Người nào đến vậy?

Phải biết là ngoại Vương không phải là người dễ chọc, ngoại từng làm giám sát viên chịu trách nhiệm thu tiền phạt vệ sinh của khu phố, sức hành động và lực chiến đầu đều là trình độ bậc nhất. Nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh, ngoại Vương cầm lấy một cây chổi im ắng đánh một cú vào Chu Bụng Nhỏ. Đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển, Chu Bụng Nhỏ đã bị ăn một chổi tóe sao, cú đánh làm nó hoàn toàn tỉnh táo lại, co giò mà chạy. Nhưng đáng tiếc thay, Chu Bụng Nhỏ một lòng một dạ muốn chạy thoát thân nhưng lại không có khả năng cảm thụ phương hướng, ở cái địa bàn chẳng thể nào quen thuộc hơn của ngoại Vương, dù nó có lủi thế nào cũng chẳng hề ăn thua. Cuối cùng, nó đã bị ngoại Vương dồn vào góc tường. Chu Bụng Nhỏ lòng đã xám ngoét, nước mắt mờ mịt nhìn con gà chíp mà nó cho rằng khi sinh thời là con gà cuối cùng nó nhìn thấy, rồi nó cực kỳ tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt lại.

“Áaa____” Đột nhiên, ngoại Vương sợ hãi hét lên một tiếng rồi ngồi xổm người xuống. Ngưu Tiểu Hổ với tư thế oai hùng, ý chí chiến đấu sôi sục, đánh đâu thắng đó xuất hiện như kỳ tích ở sau lưng ngoại Vương. Thời khắc chỉ mành treo chuông, cô nàng mèo leo lên lưng của ngoại Vương, vừa vặn cứu được cái mạng nhỏ của Chu Bụng Nhỏ. Ngoại Vương bị dọa đến chẳng dám đứng dậy, giờ này cũng chẳng còn quan tâm đến đại kế giết mèo nữa, trong lòng bà lúc này chỉ biết a di đà phật, Ngưu Tiểu Hổ đừng có cào lưng của bà, đừng có cắn cổ của bà. Thật sự là bà chẳng dám nhúc nhích. Ngưu Tiểu Hổ thừa dịp này mang Chu Bụng Nhỏ đã kinh hồn lạc phách lảo đa lảo đảo chạy về căn nhà trên tầng hai của chúng nó.

Chỉ đáng thương cho Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh, vì chuyện trộm gà lần này của Chu Bụng Nhỏ mà không biết cả hai đã phải nói xin lỗi ngoại Vương, rồi phải đảm bảo đến bao nhiêu lần mới khiến cho bà cụ không tức giận nữa. Mà người già dù có dũng mãnh thêm nữa thì vẫn là người già, ngộ nhỡ mà bị tức đến mức nguy hiểm đến tính mạng thì thật sự là phiền phức lớn lắm.

Sau khi mọi chuyện đã bình thường trở lại, Chu tiểu thư nổi trận lôi đình nghiêm khắc giáo dục Chu Bụng Nhỏ, Ngưu Tiểu Hổ, và cả… Ngưu tiên sinh. Hành động vì tình cảm, hiểu biết vì lý lẽ, khuyên bảo hết nước hết cái, thêm vào cả dùng vũ lực để uy hiếp. Lúc đó Ngưu tiên sinh đã xin thề, nhất định sẽ rốt ráo trông coi Chu Bụng Nhỏ, giám thị chặt chẽ, nếu như tái phạm thì sẽ cắt cơm ba ngày. Chu tiểu thư lúc này mới thở phì phì mà tuyên bố, đại hội phê bình đến đây là kết thúc.

Ngưu tiên sinh quay đầu trừng mắt nhìn Chu Bụng Nhỏ, giận dữ nói, “Nhóc hại chết bố rồi, đồ mèo hư!” Chu Bụng Nhỏ liền vội vàng cố gắng ra sức ngao ngao liên hồi, ý muốn vãn hồi lại địa vị của mình. Nhưng lần này Ngưu tiên sinh đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn nó, mà nghe cũng chẳng thèm nghe, đóng sầm cửa đi ra ngoài. Chu Bụng Nhỏ trợn tròn mắt luôn.

Hết chương 2