Chu Bụng Nhỏ Và Ngưu Tiểu Hổ

Chương 3



Vì yêu chàng mèo đổi tính nết;

Ai ngờ đối phương toàn làm ngơ.

.

Kể từ khi trải qua cái lần thoát chết trong gang tấc khắc cốt ghi tâm đó, tình cảm của Chu Bụng Nhỏ đối với Ngưu Tiểu Hổ đã có sự thay đổi. Trước nay, trong lòng của Chu Bụng Nhỏ, Ngưu Tiểu Hổ cũng chỉ là một người bạn bình thường, thậm chí còn không được tính là bạn nữa kìa. Ngày thường Ngưu Tiểu Hổ rất được cưng chiều, lại còn biết làm nũng, khiến cho Chu tiểu thư suốt ngày cứ gọi là “Cục cưng” rồi “Bé ngoan” miết. Đồ ăn đồ uống ngon không tính, mỗi ngày ít nhất bé nó phải được khen ba lần, hơn nữa mỗi lần khen còn phải đem Chu Bụng Nhỏ ra làm ví dụ giảng dạy về mặt xấu nữa. Ví như, “Bé Tiểu Hổ thật phong độ quá, anh xem động tác bắt ruồi của con bé cool biết chừng nào kìa. Mỗi động tác đều biểu lộ sự tự tin, tao nhã. Bé mèo tuyệt vời như vậy đi đâu mà kiếm được chứ! Chẳng giống Chu Bụng Nhỏ, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ngay cả đến một tẹo mục đích sống của loài mèo cũng chẳng có.”

Chu Bụng Nhỏ cảm thấy giận dữ bất bình, trong lòng nó thầm nghĩ, hứ, biết bắt một con nhặng là có lý tưởng, là có mục đích sống rồi sao? Cái gì chứ, chỉ do ăn no rỗi việc thôi!

Chu tiểu thư vuốt ve đầu của Ngưu Tiểu Hổ, lại cất tiếng nói, “Chu Bụng Nhỏ thuần túy chỉ biết ăn no rỗi việc, anh xem nó ngủ lâu như vậy mà còn chưa tỉnh lại kìa. Đâu có giống Tiểu Hổ Hổ người ta đâu, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, làm việc nghỉ ngơi hợp lý, nếp sống khỏe mạnh…”. Chu Bụng Nhỏ nổi cáu rồi.

Thật ra trước nay Ngưu Tiểu Hổ đối với Chu Bụng Nhỏ đều rất tốt, ăn cái gì cũng chẳng tranh giành với nó. Cho dù khi nó đang ăn mà bị Chu Bụng Nhỏ lấn sang một bên, nó cũng không cảm thấy phiền phức hay nóng nảy mà chờ đợi. Chu Bụng Nhỏ từ lúc đầu đã quen đến nỗi thành tự nhiên, cũng chẳng phát hiện ra cái gì. Sau sự kiện trộm gà, nó vẫn như trước đây, lúc ăn cơm vẫn tranh trước chiếm trước, còn Ngưu Tiểu Hổ vẫn như ngày thường, nhã nhặn nhún nhường. Nhưng bỗng nhiên Chu Bụng Nhỏ lại có cảm giác, cái loại xao động rất nhỏ mang theo chút cảm giác run rẩy rùng mình. Chu Bụng Nhỏ biết rằng, nó đã yêu Ngưu Tiểu Hổ mất rồi.

Tình yêu thật là vĩ đại, nàng ta có thể thay đổi tất thảy mọi thứ. Cậu chàng Chu Bụng Nhỏ đem lòng mến mộ cô nàng Ngưu Tiểu Hổ, chỉ trong một đêm đã biến thành quý ông Chu Bụng Nhỏ. Nó chẳng còn ngủ nướng nữa. Vì để tạo ra nhiều cơ hội tiếp xúc với Ngưu Tiểu Hổ, nó gần như lúc nào cũng bám theo đuôi cô nàng. Ngưu Tiểu Hổ làm cái gì là nó làm cái đó. Ngưu Tiểu Hổ bắt ruồi, nó cũng bắt ruồi. Một cước đạp không rớt từ bàn làm việc xuống, thế mà nó chẳng kêu tiếng nào, lâng lâng người, rồi lắc lắc cái đầu, tiếp tục phấn chấn tinh thần búng rồi lại nhảy tiếp. Ngưu Tiểu Hổ chơi đùa với quả bóng bàn, nó cũng muốn chơi, nhưng tay chân nó vụng về, mới chơi được hai ba lần đã làm cho bóng lăn vào gầm giường mất tiêu, thế là lại phải hổn hà hổn hển bò vào gầm giường nhặt bóng. Lúc ngủ, Ngưu Tiểu Hổ thích ngửa mặt lên, nó cũng học cái thói ngửa mặt lên khi ngủ. Nhưng cùng cái tư thế ngủ đó mà đặt lên người Ngưu Tiểu Hổ thì là thoải mái tự nhiên, còn đổi sang người Chu Bụng Nhỏ, thì lại bị hình dung thành ngã chổng bốn chi lên trời.

Chu Bụng Nhỏ cứ cố gắng cố gắng, vì tình yêu của cậu chàng. Nhưng tiếc thay, Ngưu Tiểu Hổ đối với chuyện này lại hoàn toàn không có chút phản ứng. Nàng mèo đối với gã khờ Chu Bụng Nhỏ cũng có thể nhìn ra được sự cố ý nịnh hót và ám hiệu tới tấp từ tứ chi và thân thể, nhưng nàng ta lại chẳng chuyện gì có thể kích động, nên làm gì thì làm nấy, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Vì vậy, Chu Bụng Nhỏ dần dần trở nên trầm lặng.

Có một hôm, Ngưu tiên sinh nhắc nhở Chu tiểu thư rằng, Chu Bụng Nhỏ mấy hôm nay ăn rất ít, có đôi khi nhìn ánh mắt của nó, có cảm giác rất sầu muộn nữa. Chu tiểu thư vừa nghe xong đã nói. “Chắc chắn là phát dục rồi. có nói, khi mèo đực phát dục sức ăn sẽ giảm đi.”

Chu Bụng Nhỏ buồn bã nằm sấp trên giường, trong lòng nó thầm cãi, người ta đây là tình yêu nha! Thuần khiết đó!

Chu Bụng Nhỏ tội nghiệp và thảm thương như vậy nhưng Ngưu tiểu Hổ vẫn hờ hững không thèm để ý tới, đã mấy đêm liền nàng mèo đều đứng bên mép cửa gào rú không ngừng, nhất định muốn ra ngoài. Vừa mở cửa ra là cô nàng đã phóng như một mũi tên, mất hút trong hành lang. Nếu như không mở cửa, nàng ta sẽ nhảy dựng lên rồi dùng móng vuốt vỗ, dùng đầu va vào nắm đấm cửa, bùm bùm bùm, cực kỳ cố chấp. Cuối cùng cũng phải mở cửa cho nó, không mở không được. Ngưu Tiểu Hổ mỗi tối biến mất là cho tới trưa hôm sau mới trở về, mà vừa ngả mình đã ngủ ngay, say đến nỗi kêu cũng không kêu được dậy.

Chu tiểu thư bấy giờ đã hơi sốt ruột, “Cô mèo này đừng có sinh thêm cho chúng ta một ổ mèo con nha, mỗi tháng hai con mèo đã tiêu tốn không ít tiền rồi, nếu như có thêm dăm ba con nữa thì chẳng biết làm sao mà nuôi đây.” Ngưu tiên sinh an ủi vợ, “Em đừng có lo, có mèo mỗi lứa chỉ sinh một con thôi.” “Vậy còn có mèo sinh một lứa tới bảy, tám con thì sao.” Chu tiểu thư nhíu mày.

Sau cùng, hai người quyết định, mau chóng đưa Ngưu Tiểu Hổ đến bệnh viện thú cưng làm triệt sản thôi.

Ai ngờ được rằng đã trễ, nàng mèo Ngưu Tiểu Hổ được đưa đến bệnh viện thú cưng ấy được chuẩn đoán chắc mẩm là đã mang thai. Bây giờ thì cũng hết cách rồi, chỉ có thể để cho nó sinh mèo con ra thôi, còn về phần chỗ ăn ở sau này của mèo con thì chỉ có thể đi một bước rồi nhìn một bước.

Tuy rằng Chu tiểu thư đối với chuyện mang thai của Ngưu Tiểu Hổ cực kỳ phiền não, nhưng cô vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng mèo đang bụng mang dạ chửa này. Cô thường hay nấu canh cá trích cho cô nàng. Rượu gia vị, hành, gừng, muối, cô chẳng nêm loại nào cả, nếu có loại gia vị nào làm tổn hại đến mèo con thì hỏng. Sau khi cá chín, cô còn tỉ mỉ nhặt hết xương ra, vê thành viên để cho Ngưu Tiểu Hổ ăn. Ngưu Tiểu Hổ vừa ăn vừa lười biếng ve vẫy cái đuôi của nó, hạnh phúc đến nỗi như hoa mới bừng nở.

Chẳng có ai để ý đến Chu Bụng Nhỏ vừa thất tình lại vừa chịu tổn thương tinh thần trầm trọng, nó tự giấu mình vào một xó. Phía dưới tủ đứng ở trong phòng cất đồ nhỏ hẹp, Chu Bụng Nhỏ tuyệt vọng cùng cực, đau khổ muốn chết đang hoàn toàn bất động. Mắt nó đang trừng mở nhưng thứ gì cũng không muốn nhìn, đôi tai đang dựng đứng nhưng cái gì cũng chẳng muốn nghe. Cuộc đời của Chu Bụng Nhỏ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, sóng yên biển lặng, không lo ăn uống, tiêu dao tự tại, lần đầu tiên đã xuất hiện vết thẹo. Hình ảnh của Ngưu Tiểu Hổ dũng cảm quên mình phóng lên lưng của ngoại Vương, anh dũng giải cứu nó trước cây chổi to tổ chảng cứ không thể khống chế mà chiếu đi chiếu lại hết lần này đến lần khác trong đầu của Chu Bụng Nhỏ. Nó cảm thấy vừa khổ sở lại vừa vô dụng, cuối cùng cũng mê man thiếp đi.

Hết chương 3