Chú Cán Bộ Và Bé Đào Mật

Chương 13



Edit: Agehakun

Beta: Ly

Văn Dụ Châu thu lại ánh mắt đặt trên người thiếu niên, nói: “Nền tảng kiến thức của cậu kém như vậy, tới khi nào mới có thể lấy được hạng nhất?”

Ninh Thư đỏ mặt tía tai. Kiến thức ở thế giới này không giống lắm những gì mà cậu đã học nên hiện tại cậu vẫn đang rất cố gắng học tập mò mẫm. Bởi vậy cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ, thấp giọng nói: “… Em sẽ cố gắng.”

Văn Dụ Châu không nói nữa, cụp mắt, chỉ ra những lỗi sai trong bài giải của thiếu niên.

Giọng nói người đàn ông trầm thấp, không nhanh không chậm, Ninh Thư nghe mà cứ mơ màng muốn ngủ. Có thể là do điều hòa quá thoải mái, cũng có khả năng là bởi vì cậu vừa mới tắm rửa xong nên cả người khoan khoái dễ chịu.

Văn Dụ Châu không nghe thấy tiếng trả lời, hắn nâng mắt lên nhìn thấy thiếu niên ghé vào bàn ngủ thiếp đi. Cậu nhắm mắt lại, lông mi cong vút, bởi vì vừa mới tắm xong nên làn da cũng trở nên hồng hào mướt mát.

Ánh mắt của hắn lại dừng trước cặp đùi đang để dưới bàn của đối phương. Chân thiếu niên rất xinh đẹp, vừa dài vừa thon, đặc biệt là bắp chân còn chẳng có tí lông nào. Bình thường thì lông trên cơ thể của các nam sinh khác sẽ rất rậm nhưng bắp chân Ninh Thư thì lại thon dài trắng nõn như thể chỉ cần bóp mạnh một chút là sẽ để lại dấu vết, non mịn giống như đậu hủ vậy.

Ánh mắt Văn Dụ Châu cẩn thân quét qua bàn chân, cẳng chân, và cả bắp đùi của cậu. Làn da phần đùi bên trong của thiếu niên rất non mịn, có thể là do không cẩn thận bị muỗi cắn nên vết cào ngứa của cậu vẫn còn đó, trông cực kỳ ghê người.

Có lẽ Văn Dụ Châu đã liên tưởng đúng, toàn bộ cơ thể cậu giống như trái đào mật vậy.

Người đàn ông không khỏi nghĩ đến cặp mông trắng nõn, mềm mại và căng mẩy với hình dạng như trái đào của đối phương, hầu kết hắn không nhịn được mà khẽ nhấp nhô.

Ninh Thư ngủ đến mơ mơ màng màng. Cậu cứ có cảm giác hình như mình vẫn còn chuyện gì đó chưa làm xong, nhưng mà cơn buồn ngủ ập tới dữ dội, cậu ngủ mê mệt. Hơn nữa khí lạnh thoải mái quá… Cậu không muốn trở lại cái phòng oi bức không có lấy tí gió của mình chút nào.

Ninh Thư lại nhanh chóng nhận ra rằng – hình như có một bàn tay đang sờ chân mình, bàn tay to lớn ấy hơi dừng một chút, mang theo một chút thô ráp.

Ninh Thư cảm thấy hơi ngứa.

Khi bàn tay ấy muốn tiến thêm một chút thì thiếu niên chợt tỉnh lại, ánh mắt cậu có chút mê man, ướt át ngẩng mặt lên, rồi cậu nhìn thấy Văn Dụ Châu ở phía đối diện. Người đàn ông ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu không mang theo chút nhiệt độ nào.

Cơn buồn ngủ của Ninh Thư lập tức tan biến, cậu chột dạ mà nhẹ giọng kêu: “Chú Văn.”

Cậu nghĩ tới bàn tay to hồi nãy, cảm thấy chắc là mình bị bóng đè rồi. Cậu nhất thời cảm thấy xấu hổ mím môi một chút, không biết tại sao mình lại… mơ thấy thế.

Văn Dụ Châu thấy hai má thiếu niên ửng hồng, cặp mắt của hắn hơi sầm lại, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tới đây thôi.”

“Cậu không có năng khiếu học tập.”

Ninh Thư vội vàng nói: “Chú Văn, em… lần sau em sẽ không như vậy nữa.”

Văn Dụ Châu không nghe cậu giải thích mà đứng dậy luôn.

Ninh Thư ngồi trên ghế. Cậu cảm thấy mình thật không biết tốt xấu, nhưng cậu quả thật không chịu nổi nữa nên mới lăn ra ngủ như thế. Cậu nghĩ đến việc phải trở lại căn phòng oi bức đó thì hơi đờ người.

Văn Dụ Châu vào phòng tắm, hình như đang rửa mặt.

Cậu nhìn chằm chằm phòng tắm, nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của hắn. Dáng người của Văn Dụ Châu rất chuẩn – vai rộng eo thon. Ninh Thư nhìn chằm chằm một hồi lâu, nghĩ tới chân tay nhỏ bé, thân thể mảnh mai của mình thì lập tức thu hồi ánh mắt.

Cậu cúi đầu, cảm giác câu nói vừa rồi của mình đúng là có hơi mặt dày mày dạn.

Bởi vì thời tiết hôm nay quá oi bức, Ninh Thư ngửi thấy một mùi hương. Cậu cảm thấy hình như hoa hải đường sắp nở rồi vậy nên không nhịn được mà bước tới xem, đúng là đã có dấu hiệu nở hoa.

Cậu thấy căn phòng đối diện của mình mở tung cửa sổ nhưng không có lấy một tí gió nào, ngoài sân dế kêu e e, thiếu niên không khỏi thấy hơi mờ mịt.

Nếu hôm nay cậu trở về thì nghe chừng cũng chẳng ngủ được mà có lẽ còn sẽ mất ngủ cả đêm nữa, tới sáng thức dậy cũng sẽ không có tinh thần gì, nhưng nếu không quay về, cậu có thể ở lại đây chắc?

Trong đầu Ninh Thư nảy ra một ý tưởng, đúng vậy, cậu có thể xin Văn Dụ Châu cho mình ngủ lại đây một đêm mà, dù có phải ngủ dưới đất cũng được, vẫn tốt hơn là quay về phòng chịu đựng tận 7-8 tiếng, cậu sẽ bị nóng chết mất.

Tuy rằng ý tưởng này hơi đáng xấu hổ nhưng Ninh Thư vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi đến khi Văn Dụ Châu ra ngoài.

Cậu vội vàng đứng dậy, cứ có cảm giác mình thật là mưu mô. Hai hàng lông mi cậu khẽ run một chút, nhưng cuối cùng cậu vẫn lấy hết can đảm nói: “Chú Văn… tối nay em có thể ngủ ở đây không ạ?”

Văn Dụ Châu đứng im tại chỗ nhìn cậu, biểu cảm trên khuôn mặt không quá rõ ràng: “Cho tôi một lý do.”

Ninh Thư suy nghĩ một chút, mím môi nói: “Bởi vì… bởi vì em còn có mấy thứ muốn hỏi ngài.”

Văn Dụ Châu không nói gì, cũng không biết hắn có tin lý do thoái thác này của cậu hay không mà lại chỉ im im bước tới cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm.

Trong lòng Ninh Thư thấy hơi hụt hẫng: “Nếu không tiện….” Cậu vẫn chưa nói xong, tiếng của Văn Dụ Châu đã truyền tới: “Đúng 10 giờ rưỡi tôi sẽ lên giường đi ngủ.”

Cậu không khỏi trợn tròn hai mắt, nhìn thấy thời gian đã gần 10 giờ rưỡi rồi thì lập tức mím môi nói: “Cảm ơn chú Văn.”

Ninh Thư tự giác nằm ngủ dưới đất, Văn Dụ Châu lại nói: “Nếu cậu muốn ngủ dưới đất, vậy về phòng của mình đi.”

Ngũ quan hắn anh tuấn, mũi vừa cao vừa thẳng, dưới ánh đèn toát lên một vẻ nghiêm túc lạnh nhạt.

Ninh Thư nhất thời không quá hiểu ý của hắn, lời này ý là muốn bọn họ ngủ chung với nhau phải không?

Ánh mắt Ninh Thư không nhịn được mà hướng về chiếc giường của người đàn ông, tuy rằng không nhỏ nhưng hai người ngủ thì e rằng cũng chẳng rộng rãi hơn là bao.

Văn Dụ Châu day day mi tâm, trầm giọng nói: “Còn lại hai phút, cậu cũng có thể lựa chọn đi ra ngoài.”

Cuối cùng Ninh Thư vẫn bò lên trên, so với việc chen chúc trên một cái giường với người khác thì cậu càng không muốn ngây ngốc cả tối trong căn phòng oi bức kia.

Văn Dụ Châu để cậu ngủ ở bên trong, sau đó duỗi tay tắt chụp đèn trên bàn.

Trong phòng tối om nhưng Ninh Thư lại cảm thấy rất thoải mái. Cậu nhắm mắt lại nhưng không thể nào bỏ qua được sự tồn tại của người đàn ông đang nằm cạnh mình.

Lúc Văn Dụ Châu ngủ sẽ không quơ tay chân lung tung mà chỉ nằm yên một chỗ, nhưng dù là như vậy Ninh Thư vẫn không thể nào xem nhẹ sự hiện hữu của hắn. Cậu nhắm mắt lại một hồi lâu, bên tai lại truyền đến tiếng của Văn Dụ Châu: “Vẫn đang nghĩ tới chuyện ngày hôm nay à?” Giọng người đàn ông trầm thấp rồi lại có chút lạnh băng.

Ninh Thư biết Văn Dụ Châu trông có vẻ khó gần, thậm chí khi đứng trước mặt hắn cậu sẽ rất dễ bị căng thẳng, nhưng mà hiện tại cậu đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn của mình. Cậu không khỏi nhỏ giọng nói một câu: “Chú Văn, cảm ơn vì chú đã giúp.”

Ninh Thư nói xong thì nhắm hai mắt lại, có thể là do không ở trong phòng mình nên mặc dù cảm thấy rất thoải mái nhưng cậu vẫn chưa ngủ luôn được.

Ninh Thư vừa xoay người thì đụng trúng Văn Dụ Châu, cậu sợ hết hồn, khẽ mím môi. Vì sợ đánh thức đối phương nên động tác của Ninh Thư càng cẩn thận hơn.

Nhưng lúc này Văn Dụ Châu cũng xoay người.

Ninh Thư nhận thấy làn da của hai người dường như đã chạm vào nhau, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của người đàn ông.

Nhiệt độ cơ thể của Văn Dụ Châu trái ngược với vẻ ngoài của hắn – nóng rực như lửa vậy, khiến thiếu niên không khỏi nghi ngờ mình vừa lăn một vòng trên đường cái về*.

*Chỗ này tác giả viết hơi tối nghĩa, nếu bạn chưa hiểu lắm thì đọc đoạn giải thích này nhớ:

Cậu muốn rút tay về nhưng độ rộng của cái giường lại có hạn, Ninh Thư chỉ cần vừa cử động thân thể là hai người sẽ càng sát vào nhau hơn, vậy nên cậu không thể không cẩn thận dịch dần vào trong một chút.

Nhưng ngay sau đó đầu Ninh Thư đập vào tường, cậu hơi mờ mịt che đầu lại rồi lui về sau theo quán tính, lại chợt nhận thấy mông mình đụng phải cái gì đó.

Văn Dụ Châu dịch sát người vào, cơ thể của Ninh Thư hơi cứng lại, cậu nhắm chặt mắt không dám cử động thêm nữa. Cậu không biết mình đụng phải chỗ nào trên cơ thể của người đàn ông, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng truyền đến từ cái mông như thể muốn đốt cháy cậu vậy.

Ninh Thư cảm giác được thứ đồ đó hơi nhảy lên một chút.

Cậu hơi sửng sốt, thậm chí còn có chút hoảng sợ.

Ninh Thư không dám manh động, chỉ gian nan phát ra một tiếng từ trong cổ họng, khẽ nói: “Chú Văn?” Cậu nghi ngờ trong phòng có chuột hoặc là một con gì đó khác.

Ninh Thư nói xong nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu nâng tay lên rồi lại thả tay xuống. Thiếu niên không khỏi di chuyển mông mình, nhưng chợt phát hiện hình như thứ đồ đó đang lần vào khe mông cậu, vừa thô vừa cứng. Ninh Thư hơi mở to hai mắt, không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng.

Văn Dụ Châu ngủ ngay sau lưng cậu.

Thiếu niên không nhúc nhích, cậu chỉ tự hỏi không biết thứ này liệu có chui vào quần mình không.

Cậu cứng đờ người nằm đợi một hồi lâu, nghĩ xem tiếp theo mình nên làm như thế nào. Cuối cùng Ninh Thư khẽ nhích cái mông ra sau một chút hòng bắt thứ đó lại, nhưng khi cậu vừa tưởng tượng nó là một thứ gì đó ghê tởm thì không nhịn được mà nổi da gà.

Tuy rằng dạo gần đây Văn Dụ Châu đã dọn về ở… nhưng khi trước căn phòng này đã lâu rồi không có ai vào sống….

Ninh Thư nhận thấy một bàn tay đè lên vai mình, giọng nói mang theo chút khàn khàn của Văn Dụ Châu vang lên, cứ như vừa mới tỉnh ngủ vậy: “Đừng nhúc nhích.”

Ninh Thư hơi hé miệng, cậu không biết mình có nên nói cho Văn Dụ Châu biết chuyện này hay không.

Cậu nhận ra hình như thứ đồ kia vẫn chưa chịu rời đi, không khỏi dùng cái mông kẹp chặt nó hơn một chút.

Ninh Thư cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, cậu cảm thấy hành vi hiện tại của mình rất liều lĩnh. Thậm chí cậu còn không biết không biết liệu thứ đó có cắn mình hay không, nhỡ đâu nó chui vào quần cậu thật thì phải làm sao đây?

Một bàn tay to khẽ bóp mông của thiếu niên với lực tay vừa phải: “Động cái gì? Lên cơn n*ng à?”

Ninh Thư không khỏi hơi cứng đờ, cậu không ngờ Văn Dụ Châu lại bóp mông mình. Cậu nghe thấy hắn nói thế thì không nhịn được mà giải thích: “Chú Văn, em không bị bệnh… em…”

Văn Dụ Châu không nói gì nhưng cái tay kia lại xoa nhẹ mông cậu vài phát, nói: “Ngủ.”

Khi Ninh Thư đang định nói rõ thì chợt phát hiện thứ đồ kia biến mất, không còn áp vào mông cậu nữa.

Cậu không khỏi mở to hai mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Chú Văn ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng kiểu: Ninh Ninh thật là lẳng lơ.